Cậu ta nghe xong câu nói vừa rồi thiếu chút nữa là quên việc bản thân phải hít thở, trong tư tưởng của Mạc tiểu thư công việc của Hàn Nhiên là nghĩa vụ phải làm, bởi vì nhà cô đã trả tiền để cậu làm việc đấy.

“Bệnh nặng lắm rồi.” Hàn Nhiên run rẩy lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể.

Thượng Lâm tránh đi một lúc.

Nhiệt độ cơ thể của Mạc Gia Kỳ có cao hơn bình thường, ngoài ra không có vấn đề gì, Hàn Nhiên kê một số loại thuốc rồi rời đi ngay, cô biết chắc cậu ta sẽ về báo với Tùy Liên liền dặn dò trước.

“Anh đừng có nói lại với phu nhân về bệnh tình của tôi, dù sao nó cũng không nghiêm trọng mà đúng chứ?”

Hàn Nhiên gật đầu nói: “Yên tâm, cô ngoan như vậy tôi sao nỡ mách lẻo.

Nhớ uống thuốc đúng giờ và đừng bỏ bữa, dì Lý sẽ báo lại biểu hiện của cô cho tôi biết.”

Mạc Gia Kỳ cũng gật đầu đồng ý giao kèo lần này.

Một ngày ba bữa ăn, thuốc uống đầy đủ.

Trôi qua hai ngày cô đã tươi tỉnh trở lại, khí sắc rất tốt.

Mạc Gia Kỳ chăm chú đọc quyển sách từ lâu đã đóng bụi trên kệ, do vị trí ngồi gần cửa sổ nên có thể dễ dàng thấy được chiếc xe đắt tiền của phu nhân nhà họ Mạc.

Trong lòng dấy lên cảm giác không tốt lành chút nào, cô lập tức xuống nhà đón Túy Liên.

Bà ta bước xuống xe trên tay cầm bó hoa, tiện tay đưa qua cho dì Lý.

“Người đến đây có việc gì sao? Mấy ngày nữa con đã định về rồi.”

Bà ta không nói vội bước thẳng vào nhà, ngồi xuống sofa, không khí trở nên căng thẳng vạn phần.

Những lúc Túy Liên im lặng còn đáng sợ hơn Mạc Gia Uy.

Bà ta trầm tĩnh hỏi: “Đã khỏe chưa? Tại sao lại muốn giấu chúng ta?”

Thượng Lâm và Hàn Nhiên không nói lý nào Túy Liên lại biết, cô chọn cách tin tưởng Thượng Lâm chỉ mắng vị bác sĩ nào đó.

“Cảm nhẹ, con không muốn mọi người lo lắng.”

“Ta cảm thấy từ khi bị bắt cóc con luôn tìm cách dỗ ngọt chúng ta, chỉ trách hai lão già bị con dắt mũi.”

Mạc Gia Kỳ nào dám làm như vậy, cô nhẹ giọng nói: “Thật sự không muốn làm hai người lo lắng.”

“Vậy đến khi chết cũng không báo chúng ta một tiếng?”

Câu nói đâm sâu vào trái tim đang bình ổn đập nhịp nhàng, cô chỉ đành cúi đầu ấm ức, một câu cãi lại cũng không nói ra khỏi miệng.

Túy Liên càng khẳng định được sự thay đổi đang diễn ra, nhìn thấy dáng vẻ đó bà ta đau xót nhiều hơn là tức giận.

Túy Liên tiếp tục nói: “Nhất định không có lần sau, chuyện này ba con vẫn chưa biết.”

Chỉ là một cơn sốt bình thường, nó còn nhẹ hơn vụ tai nạn mà đứa bé kia gặp phải, Thượng Lâm không hiểu được sự nuông chiều của người giàu có.

Anh làm đúng bổn phận và trách nhiệm của mình, ngoài ra không muốn quan tâm cô chủ nhỏ đang đau buồn hay ấm ức điều gì.

Túy Liên ở lại nguyên ngày hôm đó, công việc không quan trọng bằng con cái đó là quan niệm của bà ta.

Mạc Gia Kỳ cũng không khó chịu hay thúc dục bà ta trở về nhà chính, đối với cô gia đình là trên hết, không cùng huyết thống thì có làm sao?

Đến khi tiễn mẹ của mình về, Mạc Gia Kỳ liền lấy điện thoại gọi cho Hàn Nhiên trách mắng.

“Anh đã hứa với tôi không nói với Mạc phu nhân?”

Hàn Nhiên còn tức giận hơn cô: “Mới sáng nay mẹ cô gọi cho tôi giáo huấn hết một tiếng đồng hồ.”

Cô dập điện thoại nhìn sang chỗ dì Lý, còn chưa lên tiếng Thượng Lâm đã thừa nhận: “Là tôi đã nói lại với Mạc phu nhân.”

Anh vốn chẳng nằm trong danh sách tình nghi, kết quả khiến người ta bất ngờ mà.

Mạc Gia Kỳ tự dưng hạ cơn tức giận, chuyện cũng chẳng có gì to tát.

Điều bất thường không nằm ở chỗ cô là do con người Thượng Lâm có gì đó quá đặc biệt.

Tạm gác qua một bên ngày mai còn phải đến trường, cô nên đi ngủ sớm.

Những ngày cô bệnh tin nhắn của Lạc Lạc gửi đến liên tục mặc nhiên không có hồi âm, cô ta đã bắt đầu lo lắng sợ, sợ bọn họ không thể làm bạn, không thể dựa vào danh tiếng của Mạc Gia Kỳ để đánh bóng tên tuổi của mình, càng không thể dựa vào quan hệ để giải quyết chuyện Lạc Khiêm tông trúng người trong ngày mưa.

Trở lại trường sau ba ngày vắng mặt Mạc Gia Kỳ lại càng trở thành chủ đề bàn tán cho cả trường, cô lười quan tâm.

Lịch học hôm nay không đụng trúng An Phong nhưng không thoát khỏi Lạc Lạc, vừa gặp cô ta đã bám lấy không buông.

“Kỳ Kỳ, những ngày hôm nay cậu gặp vấn đề gì sao?”

“Có chút.”

“Học xong chúng ta đến trung tâm thương mại dạo vài vòng đi, lâu lắm rồi chúng ta vẫn chưa.”

Cô khẽ cười ẩn ý khinh bỉ lối suy nghĩ này, đi chung một đường với Lạc Lạc cảm giác đem lại toàn là rẻ mạt.

Bên cạnh chỉ có một người bạn, tạm gọi là thân nhưng đến cuối cùng lại được đối xử như vậy.

Mạc Gia Kỳ thẳng thừng từ chối: “Tớ bận, cậu nếu thích có thể rủ người khác.”

Lạc Lạc sượng mặt, ánh mắt chứa đầy nghi hoặc.

Ngày hôm qua đã có người ẩn danh giao nộp chứng cứ đến cục cảnh sát, khó khăn lắm gia đình cô ta mới dùng tiền ém chuyện đó lại được, clip gốc vẫn nằm trong tay của nhân chứng, vùng an toàn còn rất xa..