- Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh muốn làm việc gì nhất? - Bước từ quán mì ra, bỗng nhiên Bối Nhĩ hỏi anh Lý Bối Lỗi.

- Chơi đàn dương cầm, chơi mãi không thôi. - Anh đáp.

Bao nhiêu năm nay, đàn dương cầm luôn là thứ anh không muốn xa rời, lúc nào nó cũng ở trong đầu anh.

- Còn gì nữa ạ?

- Còn cả... - Giây phút trầm lắng, anh buồn bã nói với cô, - Lấy Khả Lam nữa.

Khả Lam đã rời xa năm năm rồi. Năm năm nay, những hồi ức ấm áp vẫn luồn qua thời gian mà tồn tại trong lòng anh. Trong năm năm đó, cũng có rất nhiều người xuất hiện trong cuộc sống của anh, có cả những người theo đuổi anh như Âu Dương San San nhưng anh không thể mở rộng lòng mình với bất kì ai trong số đó. Rất nhiều người, bạn không thể nói rằng cô ấy có điểm gì không tốt nhưng bạn cũng không thể nào yêu cô ấy được.

- Nếu năm đó, anh không vì em thì bây giờ có thể anh chị đã lấy nhau rồi. - Cô buồn bã nói.

- Em đừng nhắc đến chuyện này nữa. Mọi thứ đều đã qua rồi mà.

- Anh có nghĩ đến chuyện đi tìm chị ấy không? - Cô hỏi anh.

Anh ngồi trong xe nhìn con phố u buồn dưới chân cầu vồng buồn bã nói:

- Anh rất muốn đi tìm cô ấy, nhưng thời gian sẽ không quay trở lại tìm anh nữa.

Chỉ một câu đó thôi cũng đã nói lên được mọi sự đổi thay trong cuộc đời. Cô nghĩ chẳng phải cô cũng như vậy sao? Cô rất muốn đi gặp Tỉnh Điền nhưng quá khứ tươi đẹp sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa. Anh ta và cô đã giống như hai đường thẳng song song mãi mãi không bao giờ gặp nhau. Nghĩ đến đó cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chẳng ai ngờ được rằng, mẹ họ lại về nhà trước họ một bước. Bà Hách Huệ Tử đã thay bộ váy dạ hội màu đen ở buổi tiệc bằng bộ váy ngủ ở nhà. Bà cười mở của cho họ:

- Các con về rồi, - Bà thân thiết hỏi han họ như thể bà là một người mẹ chăm lo, thu xếp việc gia đình đợi con cái đi làm về vậy.

- Con nghĩ là mẹ sẽ không về nên con và Bối Nhĩ đã đi trước. - Lý Bối Lỗi giải thích nói.

- Không sao đâu. - Bà cười xua tay, dáng vẻ rất nhân từ và khoan dung, - Mẹ làm bánh trứng cho các con đây. Các con mau nếm thử đi.

- Con ăn no rồi. Mẹ và anh cứ ăn đi. Con lên lầu nghỉ trước đây ạ. - Lý Bối Nhĩ lạnh lùng nói.

- Bối Nhĩ... - Bà Hách Huệ Tử mong mỏi nhìn cô, giống như bà đã làm sai chuyện gì vậy - Con nếm một chút thôi được không? Hồi trước con thích nhất là món bánh trứng mẹ làm mà.

Bối Nhĩ buồn bã nhìn bà và nói:

- Nhưng bao nhiêu năm qua, con đã quên mất mùi vị của nó rồi.

Chính vào lúc cô xoay người bước lên cầu thang, bà Hách Huệ Tử cảm thấy đau lòng đến rơi nước mắt. Bà đã về nhà. Cuối cùng, bà không phải sống cuộc sống giả dối, không phải để ý đến ánh mắt của mọi người, bà khóc thật thảm thương như thể những nỗi khổ chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm nay đều tuôn trào ra vậy.

- Mẹ đừng như vậy. - Lý Bối Lỗi bước lại an ủi bà, - Bối Nhĩ vô tâm lắm.

- Mẹ hiểu, - Bà buồn bã nói, - Là mẹ đã nợ các con.

- Mẹ cũng vì cuộc sống của chúng con thôi mà. - Anh nhẹ nhàng vỗ vai bà như thể anh đang an ủi một đứa trẻ bị đau khi vừa bị vấp ngã.

Bà khóc nhìn anh, buồn bã nói:

- Con có thể hiểu được lòng mẹ không?

- Vâng... - Anh nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý hiểu bà.

Tâm trạng của bà bỗng trở nên khá hơn nhiều. Bà vội vàng gạt nước mắt nói với anh:

- Nào, con đi nếm thử món bánh trứng mẹ làm xem.

Anh hiểu tất cả những gì mẹ anh làm, nhưng không có nghĩa là anh không trách bà. Lúc anh cần một người thân ở bên cạnh nhất thì bà lại không ở bên chia sẻ vui buồn cùng anh. Khi Bối Nhĩ bị bỏ rơi, khi nó đứng bên đường khóc vì không có ai giúp đỡ, bà chưa từng chia sẻ bất cứ nỗi buồn khổ nào với con gái mình. Bà không đủ tư cách làm một người mẹ. Cho dù trong tương lai, bà có làm bất cứ việc gì cũng không thể nào bù đắp được cho tuổi thơ thiếu thốn tình mẹ của họ. Anh luôn tự nhủ rằng, nếu sau này có con, dù cuộc sống khó khăn đến mấy, chắc chắn anh sẽ luôn mang theo con mình vì anh hiểu rằng, thiếu tình thương yêu của bố mẹ là thứ không gì có thể bù đắp được.

- Thực ra, con cũng no lắm rồi, - Lý Bối Lỗi nhìn mẹ bê đĩa bánh trứng lên, khó xử nói.

- Con nếm thử một miếng thôi, được không? - Bà nhìn như đang khẩn cầu anh.

- Được ạ. - Anh xúc một miếng bánh trứng nhỏ bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, hy vọng mình sẽ tìm lại được một chút mùi vị gì đó thời xưa, nhưng mùi vị này hoàn toàn lạ lẫm. Anh uể oải đứng dậy, lấy cớ là dạ dày mình không tốt rồi xoay người bước lên cầu thang. Một mình bà bị bỏ lại trong phòng ăn nhỏ, bà lặng lẽ xúc một miếng bánh trứng cho vào miệng. Bánh nhạt và quá ngấy. Nó giống như cuộc đời của bà vậy. Ban đầu, bà đã dùng tình yêu vô hạn của mình để chuẩn bị bữa ăn tối này cho các con. Khi các con bà còn rất nhỏ, chúng rất thích vây quanh bà và ông Lý Dân Hưởng tranh giành những miếng bành trứng mà bà làm cho chúng. Trong mắt các con bà, đó là hương vị ấm áp nhất. Nhưng đến bây giờ, bà đau đớn phát hiện ra rằng, không chỉ các con mà đến ngay cả bà cũng đã quên mùi vị đó rồi.

Bà lấy điện thoại di động gọi cho bà Nghiêm Lập Thu, nhưng lại là Âu Dương San San nghe điện thoại:

- Cô Hách ạ, mẹ cháu đang tắm ạ.

- Vậy à! Cô chỉ định gọi cho mẹ cháu nói chuyện chút thôi. Không có việc gì gấp đâu.

- Cô sao thế ạ? Cô không được khỏe ạ? Cháu thây giọng cô nghe lạ lắm! - Âu Dương San San đồn dập hỏi.

- Ừ! Có thể là cô quá mệt thôi. Không sao đâu". - Bà vội vàng che giấu.

- Mẹ cháu sẽ tắm xong ngay thôi ạ. – Cô có muốn nói chuyện với cháu trước không ạ? - Âu Dương San San thăm dò hỏi bà.

- Cô không làm phiền cháu chứ?

- Tất nhiên là không ạ. Cháu rất thích nói chuyện với cô.

Bà Hách Huệ Tử cười. Âu Dương San San không thể ngờ rằng, một câu nói giản dị của cô lại có thể an ủi được rất nhiều cho người phụ nữ đang thật sự mệt mỏi này.

Khi bà Nghiêm Lập Thu và bà Hách Huệ Tử ngồi trên chiếc ghế trong quán rượu, họ cùng cười. Trước mặt họ có rất nhiều thanh niên ăn mặc hở hang, đang lắc đầu lắc cổ, người nghiêng bên này người ngó bên nọ tràn đầy sức sống và sinh lực.

- Sao cô lại đưa chị đến đây? - Bà Nghiêm Lập Thu cười hỏi bà Hách Tuệ Tử.

- Để tìm lại quãng thời gian mà chúng ta đã bỏ phí, - Bà Hách hét lớn bên tai bà Nghiêm. Tiếng nhạc hỗn tạp khiến cho giọng bà trở nên chìm nghỉm.

- Thiên tài! - Bà Nghiêm Lập Thu giơ ngón tay chỉ về phía bà hét lớn.

Hồi bà Hách Huệ Tử học đại học năm thứ nhất có quen bà Nghiêm Lập Thu đang là nghiên cứu sinh năm đầu. Khi đó, bà Nghiêm Lập Thu đã là một nhân vật khá nổi tiếng trong học viện. Tư duy triệt để và thái độ nghiêm túc của bà đã gây sự chú ý của bà Hách Huệ Tử lúc trẻ. Bà bắt đầu tìm mọi cơ hội để tiếp cận bà ấy, cho đến khi họ đã trở thành bạn bè của nhau. Khi đó, bà Nghiêm Lập Thu cũng giống như bây giờ, bà ấy thường chỉ vào mũi và cười gọi bà là "Thiên tài nhỏ". Thời gian thấm thoát thoi đưa, loáng một cái, tuổi trẻ của họ đã trôi qua mất rồi. Bà Hách Huệ Tử xua tay với bà Nghiêm Lập Thu:

- Chị Thu, em đã già rồi...

- Cô nói gì thể? - Bà Nghiêm Lập Thu ngắt lời, - Trông có chẳng có gì thay đổi cả, so với năm đó vẫn chẳng có gì khác biệt.

Bà cười:

- Chị Thu, chị đừng đùa em. Những năm qua, em đã trải qua rất nhiều chuyện và bây giờ em thật sự muốn dừng lại tựa vào một nơi nào đó để nghỉ.

- Cô còn liên lạc gì với Dân Hưởng nữa không? - Bà Nghiêm Lập Thu nhìn bà.

Bà lặng lẽ lắc đầu:

- Anh ấy đã kết hôn và đang có một cuộc sống yên ấm. Em không muốn làm phiền anh ấy.

- Cô hối hận ư?

Bà cười rót cooktail đầy màu sắc vào chiếc ly:

- Chỉ là bỗng nhiên em thấy rất nhớ anh ấy thôi.

Bà Nghiêm Lập Thu vỗ vai bà an ủi:

- Cô đừng như vậy...

Bà nắm chặt lấy tay phải của bà Nghiêm Lập Thu đang đặt trên vai mình, buồn bã nói:

- Dường như bọn trẻ cũng không muốn ở bên em. Chị Thu, chị nói xem, bao nhiêu năm nay, em bôn ba bên ngoài rốt cuộc là vì cái gì?

Bà Nghiêm Lập Thu thở dài:

- San San cũng chẳng khác gì như vậy. Nó coi chị như kẻ thù giai cấp vậy. Làm mẹ như chị cũng là một sự thất bại.

Hai người phụ nữ lại nhìn nhau cười. Trong đám đông ồn ào, họ đã dùng rượu để an ủi lẫn nhau.

Khi họ từ quán rượu đi ra thì đêm cũng đã về khuya, hai người phụ nữ bước loạng choạng, khoác vai nhau bước đi trên con phố yên tĩnh. Ở đây hoàn toàn tương phản với quán rượu ồn ào mà họ vừa bước ra, một không gian tĩnh lặng phản chiếu tâm hồn buồn tủi và trống rỗng của họ.

- Hình như San San có vẻ thích Bối Lỗi đấy. – Nghiêm Lập Thu bỗng nói.

- Vậy ư? - Hình như bà Hách Huệ Tử không hề cảm thấy kỳ lạ! Con trai bà xuất sắc như vậy nên các cô gái thích nó cũng là chuyện bình thường.

- Cô thấy thế nào? - Bà Nghiêm Lập Thu thăm dò ý kiến.

Bà cười:

- Chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ quyết định. Chúng ta không lo được nhiều như vậy đâu.

- Cũng phải. - Bà Nghiêm Lập Thu đáp, - Từ nhỏ, đúng là chị đã xao nhãng việc chăm sóc cho San San. Bây giờ, chị muốn làm gì đó cho con bé nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào. Bà ấy lắc đầu thể hiện vẻ hết kiên nhẫn.

- Rồi con bé sẽ hiểu chị thôi. Bà Hách Huệ Tử quay lại an ủi bà ấy, - Chung quy lại thì con gái vẫn là người lo lắng cho mẹ mình mà.

- Ai biết được chứ? Chị thật sự hết cách với đứa con gái này rồi.

- Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Bà Nghiêm Lập Thu cười gật đầu như thể bà đã uống một viên thuốc tĩnh tâm vậy.

- Thực ra, tính cách của San San rất giống chị. - Bà nói.

- Con gái giống mẹ là tốt mà.

- Vậy Bối Nhĩ thì sao? Con bé có giống em không? - Bà Nghiêm Lập Thu hỏi bà.

Bà buồn bã lắc đầu:

- Con bé không giống em. Con bé giống Dân Hưởng cơ.

Nhắc đến Lý Dân Hưởng khiến trái tim bà bỗng như bị ai đó bóp chặt, đau đớn biết bao. Khi bà chia tay với ông ấy, bà không hề ngờ rằng lại có ngày mình nhớ ông ấy đến như vậy.

- Cô sao thế? - Bà Nghiêm Lập Thu hỏi bà.

- À! Lạnh quá! - Bà dựng cổ chiếc áo sơ mi lên che kín cổ.

- Cô mau về đi. - Bà Nghiêm Lập Thu dang tay ôm lấy bà.

- Tạm biệt chị. - Bà thì thầm bên tai bà ấy lời chào tạm biệt, nước mắt bà cứ thế trào ra rơi trên cổ áo bà Nghiêm Lập Thu.

- Gì thế này? - Bà Nghiêm Lập Thu ngẩng đầu lau nước mắt cho bà, - Cô nhìn cô kìa, đã ngần này tuổi rồi mà còn sướt mướt thế sao?

Bà hết khóc lại cười:

- Chị vừa bảo em vẫn còn trẻ cơ mà.

Họ lặng lẽ chia tay nhau ở đầu phố và lên xe taxi trở về nhà. Lần này chia tay nhau, không biết qua bao nhiêu lần đông qua xuân tới nữa họ mới gặp lại nhau. Nhiều lúc, bà Nghiêm Lập Thu rất ngưỡng mộ bà Hách Huệ Tử. Bà ấy đã làm được những điều mà những người phụ nữ khác không thể làm được. Tuy họ không làm trong cùng một lĩnh vực nhưng bà Nghiêm Lập Thu không thể không thừa nhận rằng mình không bằng bà ấy.

- Con thấy San San thế nào? – Khi về đến nhà, nhìn thấy đèn phòng Lý Bối Lỗi vẫn còn sáng, bà bước vào hỏi anh.

- Sao tự nhiên mẹ lại hỏi con điều này?

- Hình như con bé rất thích con đấy.

- Thế thì sao ạ? – Thái độ của anh tỏ rõ vẻ hết kiên nhẫn, bà không biết sao bỗng nhiên anh lại như vậy nên đành im lặng.

- Con xin lỗi mẹ. – Anh nói, rõ ràng là anh nhận ra thái độ vừa rồi của mình là hơi quá đáng.

- Có phải là mẹ nhiều chuyện quá không? – Bà cười cay đắng khi không biết làm thế nào mới có thể gần gũi với các con hơn.

- Không phải là bây giờ mẹ lo quá nhiều chuyện sao? Mà trước đây, mẹ rất ít khi lo nhiều chuyện như vậy mà.

Bao nhiêu năm nay, bà không hề biết con trai bà có một người bạn gái từ thưở thanh mai trúc mã, bà càng không biết rằng tình cảm mà con trai mình đã dành cho người con gái đó như thế nào.

- Ừ! – Bà loạng choạng quay người. Dường như chất cồn vừa nãy bỗng phát huy tác dụng. Bà bắt đầu cảm thấy khó chịu đến mức trời đất nghiêng ngả.

- Con xin lỗi mẹ. Con muốn đi nghỉ ạ. – Anh lạnh lùng nói.

- Được rồi. Vậy thì chúc con ngủ ngon. – Bà buồn bã bước ra khỏi phòng anh, quay người bước xuống phòng khách.

Lý Bối Lỗi tắt hết đèn trong phòng, một mình ngồi lặng lẽ trong bóng tối mà nhớ đến những chuyện đau lòng trước đây. Anh không cố ý nói với mẹ anh những lời như vậy. Thực sự anh hoàn toàn bất lực. Vừa rồi, anh đã gọi điện cho Khả Lam ở Anh. Đây là lần đầu tiên sau khi Khả Lam ra đi, anh gọi điện cho cô theo số điện thoại mà cô để lại cho anh. Trước đây, anh không dám gọi vì anh sợ sau khi nghe giọng nói của cô ấy, anh sẽ không nỡ để cô đi. Nhưng đêm nay, anh đã ăn bánh trứng mà mẹ làm cho anh. Anh không còn nhận ra được mùi vị quen thuộc năm đó nữa. Anh bỗng sợ mình cũng quên hết thời gian tuyệt đẹp mà anh và Khả Lam đã từng có. Anh bắt đầu thấy nhớ cô điên cuồng, nhớ đến mức anh muốn nghe thấy giọng cô. Nhưng khi anh gọi điện thoại thì đầu dây bên kia không phải là Khả Lam. Cô đã chuyển đi từ bốn năm trước. Bây giờ số điện thoại đó là của một sinh viên khác vừa mới đến Anh du học. Sau khi nghe xong, anh vừa lo lắng vừa buồn bã. Nếu nói như vậy thì Khả Lam đến Anh chưa đầy một năm, cô ấy đã chuyển nhà, đổi số điện thoại mà hoàn toàn không hề báo cho anh biết.

Bà Hách Tuệ Tử ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, suy ngẫm về mọi chuyện, bà chợt cảm thấy mọi thứ ở nơi này đều xa lạ, thậm chí đến cả quầy rượu bà thường ngồi cũng khác. Màn đêm cô đơn và tĩnh lặng đang dần bủa vây quanh, một cảm giác lạnh lẽo khiến bà bỗng rùng mình. Sáng hôm sau, bà gắng mở đôi mắt mệt mỏi ra và kéo chiếc va li nhỏ màu đỏ mà ông Lý Dân Hưởng tặng bà năm đó ra rồi lặng lẽ bỏ đi.

Trong khoảnh khắc đặt vé máy bay để trở về Anh, trong lòng bà từng tràn đầy hy vọng những mong có thể dùng tình cảm chân thành để kéo lại tình mẹ con còn lại trong bọn trẻ mà bấy lâu nay bà đã bỏ quên. Bà vẫn ngây thơ cho rằng, một ngày nào đó khi bà quay trở về, chắc chắn bọn trẻ sẽ dang tay chào đón bà. Nhưng bà đã sai. Bà có thể nhận được cái ôm nhưng hơi ấm của ngày xưa thì đã mất đi từ lâu rồi.

Bà cô đơn lẻ bóng bước lên máy bay và điểm đến là một nơi non xanh nước biếc, nơi mà bà và ông Lý Dân Hưởng đã từng nghỉ tuần trăng mật năm xưa. Khi đó, họ không có nhiều tiền, nhưng những ngày tháng đó lại vô cùng hạnh phúc. Bà cảm thấy mình thật sự mệt mỏi, mệt mỏi đến mức bà muốn vứt bỏ tất cả mọi thứ mà mình đang có, vứt bỏ hết tất cả. Bà muốn có lại được những ngày tháng bình yên mà bà đã từng lãng quên, từng coi thường.

- Mẹ đi rồi ạ? – Lý Bối Nhĩ ngồi trước bàn ăn thở dài. Rất nhiều lần như thế và cô cũng đã quen thuộc với việc mẹ mình bỗng nhiên ra đi mà chẳng nói câu nào, không lời từ biệt, không điều dặn dò, chỉ lặng lẽ quay người ra đi. Nhiều khi họ cảm thấy họ là những vị khách đi qua bà vậy, chẳng cần chào hỏi, cứ đi là đi, không cần để lại bất kì lưu luyến gì.

- Ừ! – Ánh mắt anh Lý Bối Lỗi trống rỗng và buồn bã.

- Anh làm sao thế? – Bối Nhĩ hỏi anh.

- Không có gì. – Anh cúi đầu không nhìn cô, - Có thể vì đêm qua, anh ngủ không ngon ấy mà.

- Anh đã khóc ư? – Cô ngạc nhiên nhìn anh. Từ sau năm anh cõng cô về nhà, khóc lóc cầu xin bà nội đi mời bác sĩ về khám cho cô, cô chưa từng thấy anh khóc.

- Em nói vớ vẩn gì thế? – Anh không thừa nhận.

- Có chuyện gì đã xảy ra ư?

- Không có gì. Em đừng đoán linh tinh. – Anh càng cố phủ nhận.

Cô không nói nữa, vẫn tiếp tục ăn bát cháo trước mặt. Trước đây, mỗi khi có chuyện gì anh Lý Bối Lỗi cũng nói với cô còn bây giờ anh bắt đầu học cách giấu giếm rồi. Nhưng che giấu là một việc rất nguy hiểm, điều đó chỉ chứng tỏ một điều rằng, cuộc sống của anh cũng chẳng vui vẻ gì.

Cô nhìn theo xe anh Lý Bối Lỗi đến tận lúc nó đi xa hẳn rồi cô mới cúi xuống chăm sóc chậu hoa trên khung cửa sổ. Chú chó đang cào cào dưới ống quần cô như thể muốn nói với cô điều gì đó.

- Mày sao thế? – Cô ngồi xuống vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.

Nó ghé sát vào mặt cô sủa gâu gâu hai tiếng rồi ngoáy đuôi chạy đi. Cô chống tay xuống ghế sô pha, nghĩ lại những chuyện mà cô luôn muốn tránh nghĩ đến. Cuối cùng, cô dũng cảm quyết định gọi điện cho chị Khả Lam ở Anh. Chuông điện thoại vừa đổ "reng reng" hai tiếng thì đầu bên kia có người nghe máy:

- A lô... A lô... A lô...

- A lô... - Giọng cô rất rõ, cô hít thật sâu, buồn bã nói với người ở đầu dây bên kia:

- Chị Khả Lam, là em đây.

- Là Bối Nhĩ phải không? – Giọng bên kia lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết.

- Vâng. Là em ạ.

- Sao tự nhiên em lại gọi điện cho chị thế? Có chuyện gì xảy ra với anh Bối Lỗi ư? – Cô nhạy cảm hỏi Bối Nhĩ.

- Không, không ạ. Anh ấy vẫn khỏe chị ạ.

- Ừ! – Cô thở phào nhẹ nhõm, - Vậy thì tốt rồi.

Bỏ đi đã lâu như thế, vậy mà cô vẫn không hề quên anh. Hàng đêm nhớ đến anh đã khiến căn bệnh mất ngủ của cô trở thành kinh niên mất rồi. Nếu hồi đó không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô nguyện sẽ ở bên anh mãi mãi, dù có phải đợi anh mười năm, hai mươi năm hay thế nào đi chăng nữa. Nhưng cô không thể vì ích kỉ mà gây thêm phiền muộn cho anh nữa, bởi anh cần có một cuộc sống tươi sáng và tự do hơn, anh cũng không nên vì cô mà phải trói buộc số phận của mình. Cô nghĩ rằng rời bỏ anh, trốn đến một nước khác là có thể trốn tránh được lời nguyền mà số phận đã gieo lên người cô. Nhưng cô đã quên mất một điều vô cùng quan trọng đó là âm nhạc không có biên giới. Hàng ngày, cô vẫn phải đối diện với những nốt nhạc và điều đó khiến cô cảm thấy bất lực, nỗi buồn và sự mệt mỏi luôn dày vò cô. Khi vừa đến Anh, cô luôn giam mình trong phòng không muốn gặp bất cứ ai. Khi nghe vị bác sĩ chữa trị cho cô nói rằng, nếu sau này, cô không chơi đàn nữa thì chắc chắn cô sẽ rơi vào vực sâu đau khổ. Khi ấy, cô rất muốn quay về tìm anh, nép mình vào anh, kể cho anh nghe những nỗi buồn khổ của mình, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén. Cô không còn là cô bé có thể kiểm soát mọi thứ trên sân khấu giống như năm đó nữa. Những ngón tay đau đã khiến cô phải rời bỏ giấc mộng âm nhạc, rời bỏ anh.

- Cuộc sống của chị vẫn ổn chứ? – Bối Nhĩ hỏi chị Khả Lam. Thực ra Bối Nhĩ biết lí do mà chị Khả Lam bỏ đi nhưng chị ấy muốn cô giấu giúp và cô cũng đã giữ lời hứa đó bao lâu nay. Nhiều lần, khi cô nhìn thấy anh Lý Bối Lỗi một mình ngồi lặng lẽ thẫn thờ bên chiếc dương cầm, cô đã định chạy đến nói cho anh ấy biết sự thật nhưng cuối cùng cô vẫn kìm nén được. Nhiều lúc, che giấu cũng là một cách bảo vệ đầy thiện ý.

- Ừm, chị vẫn vậy. – Khả Lam hài hước nói.

- Tay của chị...

- Vẫn ổn, chỉ có điều không thể kéo đàn được thôi. Khì khì... - Cô cười khôn khan.

- Chị không định nói thật với anh Lý Bối Lỗi ư? – Bối Nhĩ hỏi cô.

Sống mũi cô cay cay:

- Bỏ đi. Anh ấy đáng được hưởng một cuộc sống tốt hơn. Chị không muốn làm liên lụy đến anh ấy.

- Nhưng anh ấy rất đau khổ.

- Chị cũng rất đau khổ! – Bỗng cô ngắt lời Bối Nhĩ, - Chị đã thử rồi. Chị không thể nào quên được anh ấy, nhưng chị chẳng có cách nào khác, chị không thể gặp lại anh ấy.

- Để anh ấy đi tìm chị nhé? Hai người ở bên nhau. – Bối Nhĩ đề nghị.

- Lẽ nào em vẫn không hiểu anh ấy sao? Nếu anh ấy muốn đi thì mười năm trước anh ấy đã đi rồi, việc gì phải đợi đến tận ngày hôm nay.

Bối Nhĩ bỗng cảm thấy buồn:

- Em xin lỗi. Hồi đó là vì em. Nếu không anh chị đã sớm được ở bên nhau rồi và chị cũng không gặp phải tai nạn đó.

- Em đừng ngốc như vậy. – Khả Lam an ủi Bối Nhĩ, - Có rất nhiều thứ đều do số phận đã định, cho nên chúng ta không thể tránh được. Điều phải đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến. Chẳng ai có thể thoát nổi. Em không cần phải tự trách mình như vậy. Bối Nhĩ à, em có người anh trai thương yêu em như vậy, em phải lấy làm tự hào đấy nhé.

Cô không phải là một người an phận, nhưng khi quyết định chia tay Lý Bối Lỗi, cô tin rằng tất cả mọi thứ đều là do số phận trên đùa họ. Cô không thể làm gì mà chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.

Yêu một người nghĩa là gì? Nghĩa là bạn sẽ dấn sâu vào cuộc sống của một người khác. Từ đó, bạn nghĩ theo cách nghĩ của họ và làm theo cách làm của họ. Nghĩa là một người khác sẽ chỉ huy ý chí của bạn, bạn vui theo niềm vui của họ, bạn buồn theo nỗi buồn của họ. Tóm lại, bạn không còn là một con người nữa, trong sâu thẳm tâm hồn bạn đã chôn vùi một hạt giống mang tên nỗi nhớ.

Tình cảm mà Khả Lam dành cho Lý Bối Lỗi chính là như vậy.

Đến Anh chưa được một năm thì cô đã chuyển nhà. Cô không nói cho anh biết mình đã chuyển nhà và cũng đã thay số điện thoại, cô không muốn để anh tìm thấy mình nhưng lại mong mỏi một ngày nào đó anh sẽ đi tìm mình. Tình yêu thường khiến cho người ta luôn mâu thuẫn như thế. Cô đã báo địa chỉ và số điện thoại mới của mình cho Bối Nhĩ với hi vọng sẽ thường xuyên được nghe những tin tức của anh từ Bối Nhĩ. Họ đã hứa với nhau, nếu có chuyện gì xảy ra với anh, chắc chắn Bối Nhĩ sẽ báo cho cô ngay. Đã lâu lắm rồi, cô không nhận được điện thoại của Bối Nhĩ, điều đó chứng tỏ cuộc sống của anh vẫn ổn. Nhưng trong lòng cô đâu đó vẫn có một nỗi thất vọng nho nhỏ, bởi hóa ra khi không có cô ở bên, cuộc sống của anh vẫn tốt như vậy.

Cuối cùng cô cũng nhận được điện thoại của Bối Nhĩ. Cô vừa lo lắng vừa vui mừng. May mà không có tin xấu. Vậy là cô yên tâm rồi. Nhưng cũng chính cuộc gọi đó đã khiến cô nhớ lại những kí ức tươi đẹp và đau xót khi xưa, những chuyện đã qua bỗng nối nhau hiện về trong đầu cô. Cô điên cuồng chạy đi tìm chiếc vi ô lông đã phủi đầy bụi bấy lâu nay, cẩn thận lau đi đám bụi trên mặt đàn, cô nhẹ nhàng vuốt ve nó cứ như thể cô đang vuốt khuôn mặt người mình yêu vậy. Thật dịu dàng! Thật tình cảm!

Năm năm trước, cô đại diện cho học viện đi tham gia hai buổi nhạc hội quan trọng. Điều càng khiến cô vui mừng hơn khi cô nghe nói có cả giáo sư Học viện Hoàng gia Anh cũng đến tham dự. Vậy là cô lại một lần nữa may mắn được biểu diễn cho thần tượng của mình xem trong buổi nhạc hội ở Nhật Bản năm đó. Cô đã cẩn thận chuẩn bị suốt một thời gian dài và còn nhờ cả Lý Bối Lỗi phối khí cho cô. Nếu mọi thứ thuận lợi, cô sẽ có cơ hội đến Anh tham gia khóa đào tạo chuyên sâu, còn Lý Bối Lỗi hiện đang làm ở Đài truyền hình cũng có cơ hội đến Anh để thực tập. Như thế có nghĩa là họ có thể cùng nhau thực hiện ước mơ từ khi còn nhỏ ở nước ngoài. Nhưng hôm nhạc hội, đột nhiên lại xảy ra chuyện, Lý Bối Nhĩ bị ngất, nên anh vội đưa cô đến bệnh viện. Bác sĩ nói, Bối Nhĩ ngất vì bị kích động tâm lí quá mạnh. Và cũng chính hôm đó, Bối Lỗi mới biết người mà Bối Nhĩ yêu thương bấy lâu nay đã rời bỏ cô, việc đó khiến tinh thần của cô cực kì bất ổn. Và anh chỉ còn cách ở lại bệnh viện để chăm sóc cho cô

Buổi nhạc hội bắt đầu, Khả Lam đứng trên sân khấu đưa mắt tìm Bối Lỗi giữa đám người ngồi chật kín ở phía dưới kia, nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc đó đâu. Cô thật sự rất buồn nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành tiết mục của mình một cách xuất sắc. Cô duyên dáng bước xuống sân khấu giữa tiếng vỗ tay vang như sấm dưới khán đài. Sau khi buổi nhạc hội kết thúc, cô vội vàng đến nhà tìm anh. Nhà anh nằm ở khu biệt thự vùng ngoại ô, buổi tối xe cộ không được tùy tiện đi vào. Cô xuống xe ở cổng vào khu biệt thự và khoác chiếc đàn vi ô lông rảo bước về phía trước. Bỗng nhiên có một bóng người vụt lao tới túm lấy cánh tay cô.

- Cô em có cần người hộ tống không? – Là một kẻ say.

- Anh làm gì thế? – Cô cố sức vùng ra.

Hắn nhào lên túm lấy cô. Cô xoay người cầm chiếc đàn vi ô lông vụt tớt tấp lên người hắn, hộp đàn bật ra và dây đàn cứa vào ngón tay cô. Cô không thấy đau mà chỉ cố sức vung mạnh thứ "vũ khí" đang ở trong tay mình lên. Tên say xỉn đó ôm đầu bỏ chạy. Cô dừng lại, ngồi sụp xuống thở hổn hển. Lúc đấy, cô mới phát hiện ra hai tay mình đang chảy đầy máu. Cô sợ hãi gọi điện cho anh Lý Bối Lỗi nhưng không liên lạc được. Vì thế cô đành buồn bã bước ra khỏi khu biệt thự, tự mình bắt taxi đến bệnh viện. Khi bác sĩ báo cho cô biết, tay cô bị thương và đã ảnh hưởng đến dây thần kinh. Thực sự khi ấy cô không nghĩ mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như thế, cô cười khổ sở hỏi bác sĩ:

- Vậy tôi có thể tham gia buổi biểu diễn ngày mai không?

Bác sĩ nhìn cây đàn vi ô lông dựng bên cạnh rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Cô là nghệ sĩ chơi đàn vi ô lông ư?

Cô gật đầu:

- Vâng. Ngày mai, tôi có một buổi biểu diễn rất quan trọng.

Bác sĩ thở dài:

- Tôi e là cô không thể kéo đàn vi ô lông được nữa.

Đầu óc choáng váng, cô nói:

- Ý của bác sĩ là gì? Ngày mai, tôi không thể tham gia buổi biểu diễn được sao?

Bác sĩ nhẫn nại nhìn cô bằng một ánh mắt thông cảm:

- Không chỉ ngày mai mà e là cả sau này cũng không thể.

Cô phá lên cười rồi uể oải bước ra khỏi phòng khám. Vị bác sĩ đứng sau khuyên cô rằng phải làm phẫu thuật ngay, nhưng trong khoảnh khắc đó đầu óc cô đã trống rỗng cả rồi, chẳng còn nghe thấy gì nữa, mọi thứ đang chầm chậm rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

Sau đó, suốt một tuần liền, cô không hề liên lạc với Lý Bối Lỗi. Cô một mình chịu đựng sự giày vò của bệnh tật cùng những hành hạ về tinh thần. Hằng ngày, cô nằm trong phòng bệnh chật hẹp, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ tĩnh lặng. Thật khó để chấp nhận sự thật phũ phàng này, đã hai mươi mấy năm trời cô đam mê chơi vi ô lông, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ được chứ?

Một tuần sau, Lý Bối Lỗi gọi điện thoại di động cho cô. Anh xin lỗi vì không thể cùng cô đến Anh, do Bối Nhĩ xảy ra chuyện nên anh phải ở lại để chăm sóc cô ấy. Khả Lam chẳng nói chẳng rằng, chỉ im lặng nghe điện thoại của anh và chính trong khoảnh khắc đó, cô có một linh cảm chắc chắn rằng cô sẽ mất anh.

Hôm đó, cô đến thăm Bối Nhĩ và thật trùng hợp đúng lúc Lý Bối Lỗi ra ngoài mua đồ ăn. Bối Nhĩ vốn là một người nhạy cảm nên chỉ cần nhìn một cái là đã hiểu ngay tâm sự của cô. Cô khóc và kể cho Bối Nhĩ nghe mọi chuyện xảy ra. Bối Nhĩ không biết phải an ủi cô như thế nào nữa ngoài việc đưa tay ra ôm thật chặt Khả Lam vào lòng. Rồi Bối Nhĩ hứa với cô sẽ không nói chuyện này cho anh Lý Bối Lỗi biết. Khả Lam vẫn đi Anh, nhưng trớ trêu thay lần ra đi này cô không đem theo ước mơ và lý tưởng của mình mà sự ra đi của cô là để trốn chạy.

Anh Lý Bối Lỗi tiễn cô ra sân bay. Cô xúc động ôm lấy anh và nhẹ nhàng thầm hỏi anh:

- Liệu mười năm nữa, anh có thay lòng đổi dạ không? – Anh Lý Bối Lỗi không nói gì mà chỉ ôm chặt lấy cô. Anh cho rằng cô đi theo đuổi giấc mơ của mình mà không biết rằng, cô ra đi để trả lại cho anh một bầu trời tự do. Cô không thể nhẫn tâm thấy anh vì mình mà buồn khổ, đau lòng. Cô muốn anh sẽ nhớ mãi nụ cười của cô. Từ đó đến nay, nét đẹp của cô vẫn còn đọng mãi trong lòng anh.

Khả Lam vuốt nhẹ cây vi ô lông đang cầm trên tay rồi bật khóc thành tiếng. Không biết bao nhiêu đêm lạnh lẽo nơi đất khách quê người cô ngồi một mình trong phòng, nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp không thể quay trở lại được nữa đó. Trong đêm tối, cô đã viết cho anh hàng trăm khúc nhạc. Ở đó chứa đựng những buồn khổ và đau thương. Đó là khúc nhạc biệt ly của họ.