Trong phòng bệnh, Lịch Vọng Quốc suy yếu nằm trên giường, ngồi bên cạnh làcon rể của ông, mà người ngồi bên chiếc bàn nhỏ đối diện giường bệnhđang phụng phịu gọt táo là con gái của ông.
Ba người đều không nói tiếng nào, trong phòng bệnh yên tĩnh đến ngay cả âm thanh vỏ táo rơi trên mặt giấy báo cũng nghe được rõ ràng, bầu khôngkhí ngột ngạt khiến người ta nhịn không được cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Đúng vậy, là kinh hồn bạt vía, nhất là khi Lịch Vọng Quốc nhìn thấy Lịch Thư Hòa dùng sức lên con dao nhỏ đem quả táo cắt đôi, rồi lại cắt tư, khiến trái tim ông không khống chế được đập nhanh vài cái.
Mặt ông nhăn lại thành một đoàn, đối với loại không khí quỷ dị hiện tại rasức suy nghĩ, mặc dù như vậy đối với một bệnh nhân cần nghỉ ngơi như ông không tốt chút nào, nhưng ông không còn cách nào khác là phải nghĩ rabiện pháp nào đó để thay đổi bầu không khí bất thường này.
“Khụ…khụ…khụ…”
Bị tiếng ho khan cố tình của ông cắt ngang, vốn quả táo đã được cắt làmbốn miếng, đột nhiên lại bị dao nhỏ trên tay Lịch Thư Hòa mạnh mẽ đixuống, từ bốn phần liền biến thành sáu phần, điều này rõ ràng cho thấyngười cầm dao đang không vui vẻ gì, khiến Lịch Vọng Quốc thoáng chốc imbặt, chỉ có thể im lặng nhìn cô tỉ mỉ gọt từng miếng táo, sau đó xếpvào đĩa, rồi lại tiếp tục cắm dĩa lên.
Lịch Thư Hòa bưng đĩa hoa quả từ trên ghế đứng lên, ngay khi Lịch Vọng Quốccho là mình ít nhất có thể dùng ít trái cây thấm giọng trước khi đi vàocâu chuyện chính thì cô lại xoay người đi ra phía ngoài.
“Thư Hòa, hoa quả kia…”
Lịch Thư Hòa mặt không biểu tình xoay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Đây là gọtcho y tá ăn. Bố, bây giờ bố vẫn không thể ăn được cái gì, con nhớ khôngsai đi?”
Lịch Vọng Quốc sao mà chịu nổi sự đối xử lãnh đạm của cô, tâm cả kinh, vộivãi gật đầu cười khổ một cái, không dám nói thêm gì nữa.
Lịch Thư Hòa nói xong quay đầu lại, tư thế lãnh ngạo đi ra ngoài, để lại hai người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ ở trong phòng.
Hừ! Lần này cô giận thật, ai bảo bọn họ đem chuyện quan trọng giấu cô lâunhư vậy chứ, nếu cô thực sự không biểu lộ chút tức giận vì bị lừa dốithì ai biết lần sau bọn họ còn có thể cấu kết với nhau giấu cô chuyện gì nữa hay không.
Nhìn con gái đi ra ngoài, Lịch Vọng Quốc giống như chỉ tiếc rèn sắt khôngthành thép, nhịn không được nhìn về phía gương mặt nghiêm túc của conrể: “Ta nói con nha! Chỉ biết ngồi đây mà ngây người, đó là vợ của conđó.”
Nghiêm Lập Cương ngẩng đầu liếc mắt nhìn bố vợ, nhàn nhạt trả lời: “Đó cũng là con gái của ngài.”
Lịch Vọng Quốc bị anh chặn họng, chỉ biết lẩm bẩm bất mãn: “Nếu không phảitại con làm lộ chuyện, hôm nay chúng ta sẽ phải chịu đối xử như vậysao?”
“Nếu như lúc đầu ngài không giấu cô ấy chuyện này, còn liều mạng bắt congiúp ngài che giấu, ngày hôm nay chúng ta cũng sẽ không phải chịu loạilạnh nhạt này.” Nghiêm Lập Cương cũng không chịu thua kém mở miệng.
Lịch Vọng Quốc nhe răng trợn mắt nhìn anh chằm chằm: “Tiểu tử thối, bây giờcông ty to rồi liền không đem ông già này để vào trong mắt đúng không?”
“Việc đó với việc này một tí liên quan cũng không có.” Nghiêm Lập Cương cầmlấy quả táo bên giường, vừa tự tay gọt lấy, vừa nhàn nhạt đáp lại.
“Tóm lại, trước hết nghĩ biện pháp khiến Thư Hòa không tức giận nữa mớiđược.” Một lát sau Lịch Vọng Quốc thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Con nghĩ lần này khả năng không dễ.” Vừa nghĩ tới tình hình ngày hôm trước, Nghiêm Lập Cương liền cảm thấy lớn chuyện rồi, so với lần trước anh nằm viện tuyệt đối chỉ có khó giải quyết hơn chứ không kém.
Sự thất vọng nơi đáy mắt, cùng với khuôn mặt lạnh lùng của cô đều khônggiống như giả bộ, cô hoàn toàn đau lòng và phẫn nộ…Nghiêm Lập Cương khẽcau mày, cùng bố vợ thở dài nhìn nhau.
“Aizz, lần này lại không phải là bệnh cũ tái phát, mà là loét dạ dày, sớm biết như vậy ta đã tự mình đi bác sĩ làm kiểm tra, nếu vậy sẽ không bị conbé bắt gặp…” Lịch Vọng Quốc hối hận không thôi.
Nghiêm Lập Cương nhìn ông một cái, xem thường nói: “Cho dù không phải bệnh cũ, cũng nên đi khám bác sĩ, nếu như bố chịu sớm chữa trị, thì chuyện gìcũng không xảy ra. Không đúng, nên nói là, ngay từ đầu nếu như bố khôngbắt con giấu giếm cô ấy chuyện này thì hôm nay chúng ta đã chẳng phảikhổ sở rồi.”
“Điều này…ai mà biết triệu chứng loét dạ dày với ung thư dạ dày lại giốngnhau như vậy?” Lịch Vọng Quốc thẹn quá hóa giận phản bác. Đều là dạ dàyđau nhức, còn không muốn ăn uống gì, hơn nữa đi ngoài phân đen, khôngthể trách ông hoài nghi như vậy được.
“Hôm qua bác sĩ có nói hai bệnh này thật ra vẫn có những điểm khác biệt, giá như ngay từ đầu bố chịu đến bệnh viện sớm cũng không đến mức khiến chobệnh loét dạ dày trở nên nghiêm trọng như vậy.” Nghiêm Lập Cương cũngkhông phải là chuyện gì cũng chưa làm, ngày thứ hai sau khi bố vợ nhậpviện anh đã đi tìm bác sĩ hỏi rõ ràng.
Trước đó, bố vợ anh căn bản là chưa đi khám bác sĩ mà tự mình suy đoán lungtung, rồi đem tin tức sai lầm đó nói cho anh biết, mới có thể xảy rachuyện hôm nghe được điện thoại của Thư Hòa anh liền cho rằng bệnh ungthư của bố vợ tái phát, nhất thời không khống chế được mới lộ ra ngoài.
Lịch Vọng Quốc cuối cùng cũng không phản bác nữa, nặng nề thở dài “LậpCương…con là con rể của ta đúng không? Con rể cũng là con đúng không?”
Nghiêm Lập Cương nhìn ông bĩu môi, chắc là đoán được bố vợ muốn nói gì.
Lúc này, Lịch Vọng Quốc bất chấp cái gì mà phong độ của trưởng bối, tiếptục vô lại nói: “Nếu là con rể, có một số việc…con có phải là nên thayta làm một chút đúng không?”
Nghiêm Lập Cương nhìn quả táo đã được gọt sạch sẽ trên tay, lông mày nhịnkhông được càng cau chặt hơn, vứt quả táo sang một bên, rút khăn giấylau lau tay, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía vị đang nằm trêngiường bệnh kia.
“Muốn con làm gì?”
“Đi cầu xin Thư Hòa tha thứ, nói con không phải cố ý.” Lịch Vọng Quốc cười híp mắt cho ý kiến.
Bố vợ thật đúng là dám nói, muốn anh đi cầu xin vợ tha thứ, lại còn nói không phải anh cố ý?
Nghiêm Lập Cương không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn lão ngoan đồng trướcmắt, nhất thời có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Anh đương nhiên không phải cố ý, bởi vì chủ mưu toàn bộ chuyện này là vịnằm trên giường kia, anh cùng lắm chỉ là bị bắt buộc mà thôi.
Nhưng anh có thể làm gì khác đây? Cũng chỉ biết nghe theo, ai bảo bố vợ không chỉ là quý nhân lúc anh khởi nghiệp mà còn là người thân duy nhất củavợ anh nữa.
***
Bởi vì công việc của hai vợ chồng đều rất bận rộn cho nên đã sớm có ý định thuê y tá chuyên nghiệp chăm sóc Lịch Vọng Quốc.
Đợi khi y tá đến, hiểu đại khái tình hình của Lịch Vọng Quốc, Lịch Thư Hòaxác định không còn vấn đề gì nữa liền cầm túi xách ra về. Mà Nghiêm LậpCương tự động bị cô bỏ qua, ngay cả một cái liếc mắt cũng tiếc rẻ choanh.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi bệnh viện, thấy cô đi đến ven đường bắt xe, anh cau mày, lập tức tiến lên ngăn cản.
Nhưng cô mặc kệ sắc mặt đen thui của anh, vẫn đi đến bên mép đường, tiếp tục gọi xe.
Nghiêm Lập Cương không muốn để cô tiếp tục hờn giỗi như vậy, nhanh chóng đuổi theo “Đi thôi, anh đưa em về.”
Lịch Thư Hòa không nhìn thẳng vào anh, vòng qua người anh “Không cần, tôi có tiền có thể gọi xe.”
Khi cô đi qua người anh, anh nhanh tay nắm lấy tay cô “Em muốn giận tới khi nào?”
Giãy giụa nửa ngày cũng không tránh thoát được, Lịch Thư Hòa ngẩng đầu nhìnanh, cũng học anh phụng phịu, lãnh đạm nói: “Tôi làm sao dám giận? Tôicó thể tức giận sao? Các người hi vọng khiến tôi tức giận sao? Ngay cảchuyện quan trọng như vậy cũng giấu tôi, tôi không biết mình còn cóchuyện gì không cần các người phê chuẩn.”
Nghiêm Lập Cương biết cơn tức của cô chưa nguôi, không thể làm gì khác hơn làcứng rắn kéo cô đi tới công viên nhỏ cạnh bệnh viện, không muốn đểchuyện tranh chấp của bọn họ trở thành tâm điểm cho người đi đường.
“Chuyện này, anh có thể giải thích.” Anh kiên nhẫn nói.
Giải thích? Vừa nghe thấy lời này, bao nhiêu bực bội cùng bất an dồn néntrong lòng hai ngày nay của Lịch Thư Hòa toàn bộ bộc phát. Cô hất mạnhtay anh ra, không tự chủ được gào lên giận dữ “Tôi không cần giải thích! Các người lừa tôi lâu như vậy, nếu như lần này bố bị loét dạ dày khôngbị tôi bắt gặp, có phải tôi sẽ mãi mãi không bao giờ biết đến chuyện kia hay không?”
Mấy ngày nay chỉ cần nghĩ đến điều này cô liền nhịn không được muốn khóc,nhưng lại phải cố kiềm nén, khiến bản thân nhìn có vẻ bình tĩnh lãnhđạm, bởi vì cô không muốn dùng nước mắt để biểu đạt tâm tình, không muốn để bọn họ nghĩ rằng ban đầu họ làm như vậy là đúng…bởi vì cô quá mứcđơn giản, quá mềm yếu, cho nên bọn họ mới đem chuyện nghiêm trọng nhưvậy giấu cô, tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.
“Bình tĩnh một chút!” Anh cầm lấy tay cô, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, cố gắng khiến cô trấn tĩnh lại.
Mắt cô đỏ lên, tóc tai hơi rối loạn, một tay bị anh nắm, tay còn lại nhịnkhông được đánh lên người anh, thậm chí ngay cả túi xách trên tay côcũng “ân cần” thăm hỏi anh.
“Có biết các người rất quá đáng hay không? Có biết lúc tôi nhìn thấy bố ngã trên mặt đất trong lòng có cảm giác gì hay không? Có biết lúc ở trongbệnh viện, lần đầu tiên nghe bác sĩ nói dạ dày của bố từng phải làm phẫu thuật cắt bỏ trong lòng tôi là cảm giác gì hay không? Các người có biết hay không, nếu như…nếu như bố thực sự vì phát bệnh mà ra đi khi tôikhông biết gì cả, tôi sẽ như thế nào đây?”
Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nước mắt rơi đầymặt, khí lực giãy dụa cũng không còn, những lời chất vẫn cũng trở nênnghẹn ngào.
Nghiêm Lập Cương mím chặt môi, đem vợ yêu đang khóc lóc ôm vào lòng “Anh biết, anh biết, nhưng anh và bố không muốn khiến em lo lắng. Khi bố nói choanh biết, cũng nói chỉ cần phẫu thuật sẽ khỏi hẳn. Sau đó mấy năm nay,bố rất chú trọng điều dưỡng cơ thể, chính là sợ em sẽ quá lo lắng choông.”
“Nhưng mà hai người sao có thể không nói cho em biết một chút gì?” Cô ngẩngđầu từ trong ngực anh, tức giận hỏi lại “Cho dù lúc đầu không muốn em lo lắng, nhưng sau khi phẫu thuật xong thì sao? Mấy năm nay một câu cũngkhông nói?”
“Nói cho em biết, sau đó thì sao? Có thể thay đổi được gì?” Anh hỏi lại cô,hai mắt chăm chú quan sát từng biểu tình trên khuôn mặt cô.
Thoáng chốc cô ngây ngẩn cả người, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nghiêm Lập Cương thấy cô không cách nào trả lời, vội vã xoa dịu tiếp tục tẩynão cô: “Ngoại trừ thêm một người lo lắng, thêm một người phiền não,việc gì cũng không thể làm, đúng không?”
Lịch Thư Hòa gục đầu xuống không nói một câu, không cách nào phản bác.
Thấy thái độ của cô có dấu hiệu dịu xuống, anh nhẹ giọng nói: “Lúc đầu khimới phát hiện thì ung thư dạ dày của bố đang ở giai đoạn đầu, bác sĩ nói có thể tiến hành cắt bỏ, chỉ là không xác định được bệnh có thể nhanhchóng tái phát hay không. Sợ khi thấy bố điều trị sẽ khiến em đau đớn,anh và bố mới quyết định trước không nói cho em biết, sau khi phẫu thuật kết quả lại tốt, anh và bố cảm thấy cũng không cần thiết phải nói choem biết.”
Lịch Thư Hòa vẫn có chút không cam lòng bị bọn họ lừa dối, nhưng cô khôngthể không thừa nhận anh nói dường như chết tiệt rất chính xác.
“Đừng giận nữa nha? Hôm nay bố nhìn em không nói lời nào, lúc em về ông rấtkhó chịu, sắp muốn khóc…”Để đạt được mục đích Nghiêm Lập Cương khôngtiếc thay người nào đó bịa đặt.
Khổ nhục kế từ trước đến nay dùng trên người cô đều hữu hiệu, chỉ có điềubây giờ anh không thích hợp tự mình ra trận, không thể làm gì khác hơnlà ủy khuất vị trưởng bối kia một chút.
“Thật vậy à?” Nghĩ đến bố mình đến bây giờ còn không thể ăn uống được gì,dáng vẻ suy yếu nằm trên giường, hai ngày nay còn phải nhìn thái độ thật không tốt của mình, trong lòng cô hơi lo lắng.
“Không bằng…chúng ta trở lại xem bố một chút đi?” Cô khẩn cầu nhìn anh, trong lòng càng nghĩ càng áy náy.
Đối với người bố thân sinh ra mình mà dùng loại thái độ đó, quả thực không nên.
Nghiêm Lập Cương cùng Lịch Thư Hòa trở lại phòng bệnh, Lịch Vọng Quốc khôngnghĩ tới con rể ông tay chân lại nhanh như vậy, mới một lát đã có thểmang con gái khuyên quay lại, thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Không phải là con rể dùng chiêu quỳ xuống tranh thủ xin tha thứ đấy chứ? Ông nghi ngờ nghĩ.
Từ nụ cười ẩn nhẫn trên mặt bố vợ, Nghiêm Lập Cương đại khái có thể đoánra ông đang nghĩ cái gì, anh nhíu mày, lúc này tốt nhất là không nêngiải thích thêm cái gì, dù sao anh dùng phương pháp không tệ, mà anhkhông cảm thấy bố vợ sẽ muốn biết.
Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau trên không trung, sau đó cả hai cùng nở nụ cười.
Nói chung, cần gì biết anh dùng phương pháp gì, chỉ cần đem Lịch Thư Hòavui vẻ trở lại là tốt rồi. Hai người ở trong lòng đồng thời yên lặngnghĩ.