Tôi xuống bếp pha sữa cho con bé Edna. Tôi lấy chiếc tả trong túi xách mà Jesus mang từ nhà Lu Ellen Stone về chuẩn bị thay cho nó.

Con bé Edna lại khóc. Tôi đặt nó nằm trong chiếc cũi ở phòng khách rồi. Tôi để đèn mở dọa nó im lặng đi được một lúc. Tôi nghiêng người hôn lên hai bên má nó, con bé cười khúc khích. Tôi bé nó trở xuống, pha một chậu nước ấm rồi tắm và thay tả cho nó.

Nó lại khóc nhưng không gay gắt lắm, chắc là nó còn khó chịu trong người. Tôi phải ở lại với nó. Tôi lấy khăn lau mình và nói chuyện vu vơ bên tai nó. Lâu lâu tôi cúi xuống hôn nó. Mình mẩy khô ráo nó không khóc nữa. Chai sữa đã để sẵn nó chộp ngay bú một hơi ngon lành, tôi với tay véo yêu vô mũi nó một cái.

Tôi quay nhìn ra cửa, Regina đã đứng đó nãy giờ nàng đưa mắt nhìn tôi.

“Anh thương con bé chứ, cưng?”, nàng hỏi.

Thà tôi được nghe nàng thốt ra cái tiếng xưng hô đó còn hơn là tôi ân ái với kẻ khác. Chẳng khác nào nàng mở cửa mới tôi bước vào.

Tôi cười với nàng, mắt nàng chớp chớp như là ánh đèn vụt tắt, như cánh cửa vừa khép lại, mà tôi chưa kịp nghĩ ra đó là ngôi nhà của mình.

“Này cưng!”, tôi gọi.

Edna vùng vẫy trong tay tôi, nó nhìn theo mẹ và xòe tay ra đòi mẹ ẵm.

“Em đang kẹt tiền”, Regina nói.

“Em cần bao nhiêu?”.

“Sáu trăm đô”.

“Được thôi”, tôi gật đầu rồi ngồi xuống.

“Là thế nào?”.

Tôi ngước nhìn nàng, chưa hiểu ra sao.

“Em muốn hỏi nghĩa là thế nào, Easy?”.

“Em muốn biết anh kiếm đâu ra sáu trăm đô phải không?”.

Nàng lắc đầu,mái tóc đong đưa hai bên rồi nằm ngay lại bên trái.

“Không đâu. Em đang cần sáu trăm đô. Em không đòi hỏi gì hơn, anh muốn hỏi vì sao em cần món tiền đó và hiện em còn được bao nhiêu phải không?”

Tôi nhìn qua khung cửa hẹp, ngoài trời đêm tối đang chuyển dần qua một màu trắng nhợt nhạt. Cả bầu trời như rộng mở. Tôi muốn ra ngoài kia xem sao.

“OK, được thôi. Em cần chi cho việc gì?”.

“Em cần may quần áo cho em, cho con bé, trả tiền xe và lo bà dì đang ốm ở Colette, phải nằm viện”.

“Bà đau sao?”.

“Bị sỏi thận, bác sĩ chẩn đoán vậy”.

“Em còn bao nhiêu?”. Tôi sợ mình phải đưa lưng ra gánh chịu hết.

“Không đâu, Easy. Em muốn biết anh lấy đâu ra sáu trăm đô”, nàng búng tay, “chỉ có vậy thôi”.

“Không phải là còn bao nhiêu trong túi đâu cưng. Tiền đó là tiền của em”. Tôi nói: “Không ăn thua gì với anh cả”.

“Anh không cần phải hỏi, Easy Rawlins. Em đang làm y tá tại bệnh viện Temple Hospital. Em phải làm từ tám giờ sáng cho tới năm giờ rưỡi chiều. Vậy là anh biết nguồn tiền của em từ đâu ra chứ gì”.

“Em cũng biết anh phục vụ cho Mofass, tuy không có giờ giấc như bên đó, nhưng ngày nào cũng làm hai buổi”, tôi nói lại.

Nàng búng tay một cái. Nếu tôi mà nói dối chắc là nàng sẽ giận sôi gan. “Không ai bỏ một chỗ làm kiếm ra tiền vậy đâu. Em cho là anh điên sao?”.

Tôi và nàng cũng từ hai bàn tay trắng mà làm nên. Regina là con dâu của một gia đình mười bốn anh em ở Arkansas. Mẹ nàng sinh đứa em út thì mất. Cha nàng lấy rượu giải sầu hóa ra nghiện nặng, để mặc con cái cho Regina lo nuôi dưỡng. Nàng lao động cật lực cho một cửa hiệu bách hóa. Tôi chỉ biết có vậy, nhưng tôi nghĩ là nàng vất vả từ thuở đó.

Có lần nàng kể, phải lo kiếm tiền nuôi bao nhiêu miệng ăn mà nàng không lấy làm tự hào vì những việc đó.

“Anh không phải là một tên tội phạm. Em phải nhớ lấy. Em cần tiền anh lo được, em cần ngay không?”, tôi nói.

Edna vùng vẫy trong tay mẹ. Nó quăng chai sữa xuống sàn, rồi cười tinh nghịch.

Regina vã vô miệng con bé. Với một người mẹ khác thì đó là một cách âu yếm còn với nàng thì đó là một hành động răn đe.

“Anh nói hết cho em biết, Easy?”.

“Anh không giấu giếm gì em, em cần tiền anh lo được. Vì anh thương hai mẹ con em, anh làm được mọi chuyện”.

“Vậy mà anh cũng không chịu nói ra”.

Tôi đứng ngay dậy, Regina có vẻ ngờ ngợ.

“Anh không biết quê em Arkansas ra sao? Không cần biết em phải toan tính thế nào? Nghe em nói bà dì cần tiền anh không hề thắc mắc. Em yêu anh thì hãy coi anh là một người bình thường. Không bao giờ có chuyện anh xô xát với em, có phải vậy không?”.

Regina chỉ biết ngồi nhìn.

“Có phải vậy không?”.

“Không. Anh không đụng chạm đến em. Không phải vậy đâu”.

“Nghĩa là sao?”.

“Anh không đánh đập em. Mà có chăng đi nữa cũng chẳng sao, vì lúc đó em đã nhắm bắn vô người anh rồi bỏ chạy ra ngoài kia. Anh không có ý định hành hung hai mẹ con em”.

Nàng cảm thấy bị trêu tức, đau đớn hơn cả nỗi đau nàng phải chịu.

“Anh không đánh đập em nhưng anh làm chuyện khác, còn đau đớn hơn vậy nữa”.

“Nghĩa là sao?”.

Regina nhìn vô hai tay tôi. Tôi nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt.

“Mới đêm qua thôi”, nàng nói: Anh cho đó là gì?”.

“Là gì nào?”.

“Chuyện anh hiếp em đó. Em không đòi hỏi, anh cứ tự ý làm”.

“Hiếp thật à?, tôi bật cười: Có ai mà hiếp vợ mình đây”.

Nụ cười vụt tắt trên môi, tôi chợt thấy Regina ứa nước mắt. Edna tròn xoe mắt nhìn mẹ nó, hình như con bé muốn nói sao mẹ kỳ lạ vậy?.

“Chưa hết đâu, Easy. Em muốn đặt tên cho con gái giống tên bà cố của nó là Pontella. Nhưng anh lại đặt tên Edna. Em không thích nó bởi đó tên của con mẹ đàn bà dở hơi, vợ bạn anh”.

Ý nàng muốn nhắc tên Etta Mae.

Nàng nghĩ đúng.

“Anh thì muốn biết là”, tôi nói: “nếu em cần sáu trăm đô, anh sẵn sàng vậy mà em muốn hỏi lại anh?”.

Regina ngước mặt, khuôn mặt nàng xinh xắn, nàng đang nhìn chăm chăm. Nghĩ sao nàng gật đầu; mới đó mà nàng đã vội quên ơn.

Với tôi điều đó vô nghĩa. Nhìn thấy nàng được sung sướng là tôi có thể làm được tất cả, nhưng lần này cái mà nàng đang cần tôi phải chịu bó tay.