An Yến tắm xong nằm trên đùi Tề Cảnh Bình, ngẩng đầu hưởng thụ cảm giác đối phương sấy tóc cho mình.

Nằm im được một lúc lại cảm thấy chán, bàn tay nhỏ không an phận bắt đầu sờ soạng trên ngực anh.

An Yến tự mình chơi đùa nửa ngày, hiển nhiên cảm thấy được biến hóa dưới thân, kết quả người này vẫn không mảy may để ý, ngay cả biểu cảm cũng không hề thay đổi.

An Yến cảm thấy mình thật thất bại, không còn mị lực, vì thế xoay người trực tiếp ngồi khóa trên đùi Tề Cảnh Bình, để máy sấy phiền phức sang một bên đối diện với khuôn mặt khiến cậu tim đập loạn mỗi ngày, cong môi hôn lên.

Kết thúc nụ hôn, hô hấp của hai người đều có chút gấp gáp, lúc Tề Cảnh Bình nhịn không được muốn vén áo An Yến lên, An Yến đột nhiên ôm lấy mặt anh, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ khẽ mở, mềm giọng hỏi.

"Sao năm đó anh lại muốn xin số điện thoại của em?"

Năm đó, An Yến bị ép chặt trong buồng xe không động đậy nổi, cậu cứ đứng thừ người như vậy, đến khi cánh tay bị người khác nắm chặt mới lấy lại tinh thần, lại nghe người đàn ông ngồi trước mặt hỏi xin số điện thoại.

Hai người cứ vậy (hiểu lầm) mà quen biết nhau.

Tề Cảnh Bình hiện tại sao có thể nói cho An Yến biết năm ấy anh chỉ là bị tiếng chuông điện thoại của đối phương làm phiền, không ngờ tên nhóc điếc này lại nghe nhầm.

Tay phải anh ôm chặt người trong ngực, hung hăng lấp kín đôi môi đang không ngừng hỏi của An Yến, đột nhiên đứng dậy, cứ như vậy ôm lấy người đi vào trong phòng ngủ.

"Ưm....!Ưm....!Ưm..."

"Dành sức đi, để lát nữa lại kêu, ngoan.".