Ông già gác đêm đi rồi, tôi đến tìm Agnès cho cô biết tôi cần ra phố mua vài thứ lặt vặt. Cô mỉm cười với tôi và tiếp tục bỏ hết các thứ trong mọi ngăn kéo ra, công việc này cô làm từ săng vì muốn sắp xếp các hồ sơ lưu trữ của tôi cho có thứ tự.

Tôi hỏi cô:

- Mạnh khoẻ chứ?

- Khoẻ, cám ơn… Bowman, đừng có đi lâu nhé vì tôi sắp xong việc và muốn khởi hành càng sớm càng tốt.

Tôi hứa sẽ mau chóng trở về và đi ra.

Khi tới ngoài đường, tôi đến một thương xá gần nhất mua một hộp phấn giống hệt hộp phấn ông già gác đêm đã nhặt được. Sau đó tôi quay trở về văn phòng.

Phòng làm việc của Agnès không có ai, chắc là cô đi rửa tay. Tôi ngồi xuống ghế trước bàn máy chữ đợi cô. Hai phút sau, Agnès quay lại, đứng sững ở ngưỡng cửa, vẻ ngạc nhiên. Cô nói:

- Anh đã về rồi à?

Tôi nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc.

- Tôi đã nói là đi không lâu mà. Agnès, vì cô khởi hành ngay bây giờ, tôi có thể chở cô ra ga và tiễn cô lên tàu được không?

Cô lắc đầu xỏ tay vào đôi găng.

- Cám ơn, Bowman. Tôi không thích thế đâu.

Tôi đứng lên và liếc nhìn ra cửa sổ. Tôi nghe thấy cô đóng cửa thông với hành lang rối cô nói:

- Bowman, chắc anh biết rõ tôi sẽ vui lòng lấy anh nếu tôi có thể được phép lấy chồng.

- Có, - tôi nói mà không quay đầu lại. - Tôi biết điều đó.

- Tôi rất sung sướng khi thấy anh hiểu như vậy - cô nói tiếp. - Anh luôn luôn tốt với tôi Bowman ạ và tôi rất tiếc chuyện này lại kết thúc như vậy. Nhưng anh cư xử rất đàng hoàng khi đã biết chuyện của tôi. Còn tôi, tôi thật lố bịch…

- Đúng, lố bịch… Nhưng tôi không còn nghĩ tới nữa, Agnès ạ. Ngày hôm đó, cô nói mà không suy nghĩ.

Cô bước lại gần và chạm vào tay tôi.

- Bowman, tôi phải đi ngay. Mọi lời chúc tốt đẹp của tôi luôn theo anh. Anh đừng nên lo gì cho tôi, tôi tự xoay xở được.

Tôi thọc tay vào túi.

- Agnès, tôi có một vật nhỏ này tặng cô, - tôi vừa nói vừa đưa cho cô hộp phấn. - Giữ nó làm vật kỷ niệm để nhớ đến tôi. Và nhớ đừng đánh mất nó. Tôi biết cái xắc tay của cô dễ bị tuột dây kéo đấy, nên thay dây khác.

Cô lùi lại, tay đưa lên chặn cổ. Mặt cô xám ngoét. Đôi môi run bắn không thốt lên lời nào.

Tôi cầm cái xắc của cô và bỏ hộp phấn vào đó.

- Cô đổ đầy phấn vào đây và đừng nên nghĩ tới nữa.

Cô ấp úng nói:

- Anh… anh biết từ bao lâu rồi?

- Từ đã khá lâu. Tôi đoán ra sự thực vào buổi tối lúc tôi nhặt được bức ảnh chụp cô và mẹ cô trong phòng thăm mạch của bác sĩ Cole. Nhưng ngay từ khi tôi tiếp xúc lần đầu với Helen Cole, tôi đã có linh tính dù rất mơ hồ. Hai người giống nhau một cách lạ lùng khó có thể tin được đó là một sự trùng hợp. Và cả hai đều rất giống người cha.

Cô từ từ ngồi xuống ghế và cắm mắt xuống sàn.

- Tôi không còn thiết sống từ hôm tôi giết ông ấy. Nếu tôi có một chút lương tri, tôi đã thú nhận với anh về việc đó ngay ngày hôm sau. Bowman ạ, dù anh tin hay không tin, tôi cảm thấy mình không có tội. Tôi không có ý định giết ông ấy. Tôi đến để đề nghị ông ấy chu cấp ít tiền cho mẹ tôi. Ông ấy không muốn nghe tôi nói. Tôi lạy van xin ông ấy giúp đỡ và ông ấy trả lời không có thì giờ. Ông ấy cho tôi biết sắp đi xa và khi nào trở về mới giải quyết chuyện đó. Rồi ông ấy nhạo báng và chửi rủa mẹ tôi. Tôi không biết điều gì đã xui khiến tôi, tôi mất bình tĩnh và vớ lấy khẩu súng nhỏ của ông ấy đang để trên bàn.

Tôi lơ đãng nhìn chiếc đồng hố đeo tay.

- Agnès, tôi không rõ chuyến tàu của cô khởi hành lúc mấy giờ nhưng cô đừng để chậm trễ. Đúng rồi, nhắc lại có ích gì? Thật đáng đời Albert Cole. Nếu chuyện này không phải do cô làm thì một kẻ khác cũng sẽ nhận công việc gửi ông ta vào nhà xác.

Agnès ngẩng đầu và mỉm cười. Đôi mắt lại lóe sáng lên lần nữa và đôi má cô dần dần hồng hào trở lại. Tôi nói với cô:

- Bất tất cô phải kể cho tôi nghe đoạn sau. Sau chuyến đi của tôi đến Topeka, sau lần nói chuyện với mẹ cô, tôi đã quyết định cô không phải trả giá về cái chết của bác sĩ Cole. Chính vì lý do đó mà tôi không nộp mạng sống của Peter cho cảnh sát. Và bởi thế hắn phải chết.

- Helen cho biết tôi có thể tin cậy ở anh, - cô nói, - nhưng tôi quá sợ. Tôi chỉ muốn một điều, đó là rời khôi New York.

Bản tính tò mò của tôi nổi lên, tôi nói:

- Dẫu sao tôi muốn đặt với cô một câu hỏi nhỏ. Cô cho Helen Cole biết… hừm… về tai nạn rủi ro này vào khi nào?

- Sau khi biết ông ấy… tôi muốn nói là bác sĩ Cole đã chết, tôi chạy ra khỏi phòng. Tôi không biết mình nên chạy theo hướng nào. Tôi lo ngại có thể có người nghe thấy tiếng súng nổ và sợ không dám dùng thang máy. Thế là tôi chạy về phía cửa cấp cứu và gặp Helen tại hành lang. Chúng tôi chạm trán nhau và bất ngờ cô ấy dừng lại, vẻ mặt sửng sốt. Tôi cũng biết cô ấy là ai. Tôi định tiếp tục chạy nhưng cô ấy đã nắm chặt tay tôi và hỏi "Chị là ai?”.

Tôi cố gỡ ra nhưng vẫn bị túm chặt. Tôi quên không khép cánh cửa tiền phòng của bác sĩ Cole và người ta nhìn thấy ở đó có ánh đèn trong khi mọi văn phòng khác đều tối thui. Helen kêu to: "Chị từ phòng thăm mạch của ba tôi đi ra! Chị đã làm gì ba tôi?" Vì tôi không đáp nên cô ấy lắc mạnh người tôi nói: "Tôi nghe thấy có tiếng súng nổ và hình như từ.…” Thế là tôi cho cô ấy biết: "Tôi vừa giết chết cha cô và cũng là cha tôi”. Cùng lúc đó tôi nghe thấy có tiếng động ở dưới nhà. Tôi không còn biết chuyện gì xảy ra sau đó. Tôi nghĩ mình sắp ngất.

Khi đầu óc tôi tỉnh táo trở lại, tôi thấy mình và Helen đang ở ngoài phố. Cô ấy dìu tôi đi. Cô ấy cho biết vừa rồi tôi đánh rơi chiếc xắc tay ở ngay trước lối vào cửa cấp cứu và cô ấy đã nhặt tất cả những đồ vật đựng trong đó bị rơi vãi ra. Chỉ mãi về sau tôi mới nhận thấy mình đã đánh mất hộp phấn…

Cô rùng mình và nói tiếp:

- Kể từ ngày hôm đó tôi thực sự sống trong một cơn ác mộng. Helen đối xử với tôi thật tuyệt vời hết chỗ nói. Tôi không biết làm thế nào cô ấy lại tin vào tất cả những điều tôi cho cô ấy biết. Cô ấy có quyền giao tôi cho cảnh sát. Cô ấy không làm như thế mà trái lại, Helen nói rằng cô ấy sẽ cố sửa chữa những điều tệ bạc mà bác sĩ Cole đã đối xử với mẹ tôi và tôi. Cô ấy khuyên tôi nên tiếp tục làm việc cho anh và nói thêm sẽ chăm sóc mẹ tôi cho tới khi nào tôi trở về, cô ấy sẽ quyết định làm gì với số tiền mà bố cô ấy để lại cho cô.

- Thế ra chỉ vì tất cả chuyện đó mà cô khước từ lời cầu hôn của tôi sao?

Cô gật đầu.

- Tôi không thể kết hôn với anh khi không cho anh biết việc tôi đã làm. Tôi không đủ can đảm bóc trần sự thực ra với anh. Giá mà tôi có thể đoán ra anh đã khám phá được tất cả… - Một vẻ sửng sốt lớn lao hiện trên nét mặt cô. - Anh… anh đã biết chuyện thế mà anh vẫn đề nghị lấy tôi?

- Agnès ạ, lúc đó tôi mới chỉ ngờ ngợ…

- Trong trường hợp như vậy, tại sao…

Cô ngừng lời và cắn môi.

- Bởi vì Agnès ạ, tôi luôn luôn mến cô. Ngoài ra bởi vì luật pháp ngăn cấm một người chồng làm chứng chống lại người vợ. Do đó một khi đã lấy nhau, không ai có thể buộc tôi phải tiết lộ những điều tôi đã phát hiện ra. Nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa rồi. Một tên tội phạm đã trả giá. Mọi hướng điều tra dẫn đến cô đã bị bôi lem, xoá sạch, tiêu tan hết.

Cô đứng dậy. Trên gương mặt cô, vẻ cam chịu biến mất nhường chỗ cho sự vui vẻ. Cô nói với giọng khàn khàn:

- Bowman, cám ơn anh nhiều. Anh rất tốt với tôi. Tôi không bao giờ quên… Vĩnh biệt… - Cô chìa tay bắt tay tôi: mong anh được sung sướng…

Tim tôi se lại. Tôi hiểu rằng đây là dịp may cuối cùng của tôi. Tôi chỉ cần nói một lời thôi là tình thế giữa hai chúng tôi sẽ đổi khác ngay. Sự cám dỗ quá lớn. Nhưng nó đến nhanh thì đi cũng nhanh.

- Vĩnh biệt cô bé, chúc cô may mắn…

Cô bước tới gần, nhanh nhẹn đặt môi cô lên môi tôi. Cô nói với giọng mà người ta cằm thấy trong đó có tiếng nức nở:

- Cái này để cảm ơn anh về tất cả… tất cả.

Tôi trở về phòng làm việc của tôi và chống hai cùi tay lên bậc cửa sổ. Agnès phải mất một thời gian lâu mới xuống đến tầng trệt. Khi chiếc taxi đưa cô đi mất hút ở góc phố, tôi nhận thấy cớ vị mặn trong mồm tôi.

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy