Cố Lự nhìn Mộc Đóa nghịch bọc nhựa plastic gói Doraemon, mỉm cười nói, “Nếu đạt được hạng nhất môn Toán, cho cậu một cái nữa.”

“Chỉ môn Toán thôi à?” Trong lời nói của Mộc Đóa mang theo một chút kiêu ngạo, cô vẫn không quên Cố Lự đã từng đoạt hạng nhất môn Toán của cô.

Nghe vậy, ý cười bên miệng Cố Lự càng sâu, “Thế thì, không cần hạng nhất, tính cả môn Anh cộng thêm Lý; môn nào có thể vượt qua mình là được. Mỗi môn một cái.”

“Lý, Hóa, Sinh tính riêng?” Gương mặt Mộc Đóa tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Cậu nói tính riêng thì tính riêng.” Cố Lự cho phép công phu sư tử ngoạm (1) của cô, nói tiếp: “Nếu như mình đều cao hơn cậu…”

(1) nguyên văn 狮子大开口 – công phu sư tử ngoạm: ý chỉ một phát nuốt lớn.

Mộc Đóa có chút phấn khích, Cố Lự quả thực đang khiêu khích cô, buột miệng đòi đánh cược, “Một tuần ăn sáng!”

Cố Lự nhướng mày, hơi cúi đầu, “Mình thích ăn bánh quẩy với sữa đậu nành.”

Mộc Đóa hừ một tiếng, nhanh chóng rời khỏi. Trong đầu bất giác nhớ lại việc La San đưa bữa sáng cho Cố Lự, hình như chưa từng xuất hiện bánh quẩy và sữa đậu nành.

Buông bút, nhìn thoáng qua đồng hồ, còn có 20 phút. Vì xác suất đúng, Mộc Đóa cố ý thả chậm tốc độ làm bài. Góc trên bên phải bàn học bày Doraemon cầm cái trống, nụ cười thật to chiếm cả khuôn mặt. Mộc Đóa nhanh nhẹn ngồi dậy, lấy bút gõ vào trống nhỏ trên tay cầm của nó, tiếp tục kiểm tra đáp án.

Thiệu Thiến Thiến thấy Mộc Đóa chờ cô ở chỗ cầu thang, có chút bất ngờ, “Sao cậu còn ở đây?” Đề thi hôm nay không cao siêu cũng không mưu mẹo, học sinh trình độ trung bình trên cơ bản cũng chỉ vướng mắc hai câu hỏi nhỏ cuối cùng. Đối với Mộc Đóa mà nói, đây hoàn toàn không phải khó khăn gì.

“Kiểm tra lại mấy lần rồi, Chu Trùng Tiêu đồng ý mua cơm giúp chúng ta, mau đi thôi.” Mộc Đóa thi xong ra, cô gọi điện thoại cho Chu Trùng Tiêu, được biết tên kia đánh cuộc với cô vẫn nộp bài sớm như trước, không khỏi bực bội.

Buổi chiều thi tiếng Anh, Mộc Đóa điền hết phiếu trả lời, nhưng về phần đúng hay không thì không biết. Có đôi khi không thấy lựa chọn, cô vẫn có thể tự nhiên nối tiếp chỗ trống, mỗi ngày đọc một câu chuyện nhỏ bằng tiếng anh đúng là có hiệu quả.

Buổi sáng thầy Xuân có nói thi xong phải trở về phòng học trước, Mộc Đóa vừa thu dọn đồ đạc vừa chờ thầy Xuân đến. Các học sinh đều lục đục từ nơi thi trở về, một đám nữ sinh vây quanh Tưởng Giai Lệ đang cầm đáp án của cô ấy để so sánh.

“Thảm rồi, thi đơn đã sai nhiều như vậy. Sau khi đối chiếu mấy câu điền vào chỗ trống chắc chắn sẽ còn thảm hại hơn…”

“Chắc không đâu… mình làm cũng không chắc chắn đúng. Nói không chừng mình sai đây này…”

“Đừng an ủi mình, cậu giỏi tiếng Anh như thế ai cũng biết rồi.”

“…”

Thiệu Thiến Thiến cũng cầm hai bài thi dò lại, một tờ là Dụ Đầu vừa mang lên cho Mộc Đóa. Mộc Đóa vẫn không thích đối chiếu đáp án, huống hồ bây giờ xếp hạng các môn sống chết còn chưa biết.

“Kết quả thi đơn chỉ khác Dụ Đầu một câu, mình đã có tiến bộ rồi.” Thiệu Thiến Thiến phấn khởi vô cùng.

Lúc này, thầy Xuân từ từ đi vào, “Đại diện lớp, cán bộ lớp đều đến văn phòng một lát.”

Chỉ vài phút sau, một chồng bài thi trắng xóa được đặt trên bàn đầu, từng hàng liên tiếp đầy ăm ắp, trong phòng học tràn ngập tiếng kêu rên. Ngoài cửa sổ không ngừng có bạn học lớp khác bưng bài thi đi qua. Sau một khắc, ở lớp lớp bên cạnh cũng vang lên tiếng thảm thiết giống hệt.

Một chồng bài thi chuyền từ trên xuống phía dưới, Mộc Đóa theo thói quen cầm bài thi thì việc đầu tiên là viết tên mình.

Chủ nhiệm lớp nhân lúc truyền bài thi cũng nói một chút về chuyện nghỉ lễ, “Quốc khánh này nhà trường cho nghỉ bảy ngày, đã là học sinh cấp 3 rồi, so với người khác sẽ phải dùng nhiều thời gian học tập hơn. Cấp 3 nghỉ ba ngày, hai ngày tiếp theo là cuối tuần cộng với thứ hai. Bởi vì thứ hai đúng lúc lễ quốc khánh, trường học cũng không được phép yêu cầu các em đến trường tự học buổi tối, nhưng tốt nhất vẫn nên sớm đến trường, sáng hôm sau đi học thong thả. Được rồi, cứ như thế, chúc các em nghỉ lễ vui vẻ!”

“Thầy Xuân cũng nghỉ lễ vui vẻ…”

Nhìn các học sinh đều ủ rũ mất tinh thần, Diệp Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, tốt bụng nói thêm một câu, “Thế thì, ba tờ bài thi toán, bỏ 2 tờ, các em làm bắt chước theo tờ B1 kia là được rồi.”

Lúc này, mọi người lập tức hồi máu, hô to thầy Xuân vạn tuế, thương xót lòng dân.

Quốc khánh chỉ nghỉ ba ngày, Chu Trùng Tiêu liền cắt đứt suy nghĩ đến thành phố lân cận chơi. Lão Chu cười mắng con trai không hiểu chuyện chỉ biết chơi, tiếp theo lại hỏi Mộc Đóa, “Lần này công ty dượng tổ chức đến thành phố Y chơi, hay là Tiểu Đóa cũng cùng đi cho vui, vừa đủ ba ngày. Áp lực học cấp 3 rất lớn, thư giãn một chút đi cháu.”

Vừa dứt lời, Chu Trùng Tiêu lập tức dấy lên hy vọng, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Mộc Đóa.

Mộc Đóa làm như không thấy, “Đi đi về về cũng gần một ngày trên đường rồi, vừa về đến nơi liền đi học, cháu sợ sẽ rất mệt mỏi.”

“Được, vậy ở nhà chờ, bồi bổ cho dì cả các con thật tốt.” Lão Chu cười ôn hòa, trong lòng khen ngợi Mộc Đóa một lúc. Đúng là bé ngoan, so với con trai thối của mình thì tốt hơn nhiều.

Chu Trùng Tiêu tức giận không dám nói, chỉ dùng lực phát tiết trên đầu Mộc Đóa. Đợi đến lúc tới nhà bà ngoại, Mộc Đóa dứt khoát tháo dây buộc tóc, xõa mái tóc dài ra.

Chu Trùng Tiêu cầm điều khiển từ xa đổi kênh, ánh mắt liếc nhìn Mộc Đóa ngồi trên ghế salon, không nói gì việc chuyện mình kéo tóc, sợ cô đột nhiên chui lên báo thù anh. Đợi một hồi lâu không có động tĩnh, anh đoán không ra, trong lòng lạnh lẽo. Sau khi cân nhắc, tiến đến bên cạnh, “Tiểu Đóa, tức giận à?”

“Không có…” Mộc Đóa nhíu mày, cố gắng gỡ tóc. Mỗi lần bị người khác vò tóc liền bị rối, tóc dài lại càng phiền toái hơn. Đã hai tháng không đế ý đến tóc nên giờ rất khó gỡ.

Chu Trùng Tiêu nhìn Mộc Đóa không kiên nhẫn kéo tóc, tức giận đập tay cô, “Em không đau sao? Dùng sức kéo như vậy.”

“Không… Tự kéo nên không đau.” Mộc Đóa ngoan ngoãn trả lời.

“Anh…”

“Ừ?”

“Em cắt tóc, anh nói được không?” Mộc Đóa không để ý hỏi.

Chu Trùng Tiêu bảo em trai đi lấy lược, không đồng ý đề nghị của Mộc Đóa, nói: “Tóc dài đẹp hơn.”

Vì vậy, lúc ăn cơm, Mộc Đóa lại nói ra ý kiến cắt tóc của mình. Tất cả người lớn đều đồng loạt phản đối, trong nhà toàn là con trai, khó lắm mới có được một cô bé tóc dài bồng bềnh.

Anh một lời tôi một câu khuyên bảo, Mộc Đóa gật gật đầu, “Ngày mai con đi sửa tóc, có chút dài rồi.”

Dùng cơm tối xong, ngoại trừ Mộc Đóa và dì nhỏ ở lại trông nhà giúp hai ông bà, những người khác đều quay về nhà.

Mộc Đóa cắn ống hút sữa bò trong miệng, đặt Doraemon mới và gấu nhỏ ở cùng một chỗ. Nhìn đồng hồ vẫn chưa tới chín giờ, lấy báo tiếng Anh ra, chọn một trang có tiêu đề mà bản thân cảm thấy hứng thú, bắt đầu dịch.

Mộc Đóa gửi bản dịch câu chuyện nhỏ tiếng anh đó rồi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Giường nhỏ trong phòng ngủ và giường lớn trong nhà hoàn toàn không thể so sánh, vừa nằm xuống, Mộc Đóa liền thoải mái cọ cọ đầu vào gối. Cố Lự chậm chạp chưa trả lời tin nhắn, Mộc Đóa cầm di động chơi thêm vài ván rắn săn mồi, trong lúc mơ mơ màng màng đã ngủ mất.

Dường như, trong lòng bàn tay truyền đến tiếng rung, Mộc Đóa dựa vào cảm giác nhấn phím nghe, đặt di động trên lỗ tai.

“Mộc Đóa…”

“Ưm…”

“Ngủ rồi à?”

“Ưm…”

Mặc kệ người ở đầu kia nói cái gì, Mộc Đóa chỉ dùng cái mũi hừ hừ, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ, “Thế ngủ tiếp đi, ngủ ngon. Ngày mai nhớ xem tin nhắn.”

Cố Lự nhìn thoáng qua màn hình di động, mới mười giờ hơn, tối nay cô nhóc kia ngủ rất sớm. Đẩy cửa, ra khỏi phòng rất vắng vẻ, Chu Trùng Tiêu đang ở trên hành lang trước gương lớn hút thuốc.

“Xuống dưới đi dạo một chút?” Chu Trùng Tiêu dập tàn thuốc, hỏi.

Cố Lự cất điện thoại, hai người sóng vai đi xuống lầu.

Mấy nam sinh không bao giờ thiếu hoạt động, vừa đến ngày nghỉ càng có thể chơi thoải mái. Bên ngoài có mấy người bạn học cấp ba vừa tan học về, mời mọi người buổi tối đi chơi. Chu Trùng Tiêu vừa đến nhà lại bị gọi, Cố Lự cũng như thế.

Cuối tháng chín, thời tiết buổi đêm bắt đầu lạnh. Hai nam sinh đều chỉ mặc một chiếc áo thun, lại không biết lạnh, im lặng đi dọc theo đường phố sầm uất.

Chu Trùng Tiêu xuống lầu lại đốt một điếu thuốc, mãi đến khi hút xong, thở ra một hơi thật dài, cuối cùng mở miệng, “Cố Lự, Mộc Đóa nhà mình và La Giai không giống nhau.”

Cố Lự cười khẽ, “Mình và cậu cũng không giống nhau.” Bề ngoài giống như nói đùa, Chu Trùng Tiêu vừa định nổi giận, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt anh.

Dù vậy, câu nói đầu tiên đã bị chặn như thế, Chu Trùng Tiêu tức giận cào cào tóc, vỗ vào lưng Cố Lự một cái, nổi giận quát, “Cút.”

Buổi sáng thứ bảy, vừa mới bảy giờ, Mộc Đóa đã tỉnh. Nhớ ra mình đang trong thời gian nghỉ lễ nên miễn cưỡng vùi mình ở trên giường định lấy lại cảm giác ngủ tiếp.

Tay theo thói quen sờ soạng, một tin nhắn chưa đọc.

“Cố Tiểu Hùng: Ngày mai dẫn mình đi ăn cơm đi, được không? Ở một mình, cha mẹ không ở nhà.”

Giọng điệu giống cún con xin yêu thương xin vuốt ve này là thế nào, Mộc Đóa ngạc nhiên, dụi dụi mắt, xác định đúng là Cố Lự gửi, ngượng ngùng trả lời, “Buổi trưa được không?”. Về phần cơm tối, chắc sẽ đến nhà bà ngoại ăn.

Mộc Đóa trả lời xong tin nhắn lại tiếp tục híp mắt ngủ, nhớ tới sáng hôm qua có kẻ xấu còn hung dữ phách lối khiêu khích cô, không khỏi lầm bầm, “Tại sao lại nghe lời cậu ấy như vậy…”

Đợi đến lúc Mộc Đóa tỉnh lại, đã hơn chín giờ, trái lại Cố Lự vẫn chưa trả lời tin nhắn. Nhưng Mộc Đóa vẫn sớm nói trước với cha mẹ, chỉ sợ lỡ như buổi trưa muốn đi ra ngoài.

Mộc Đóa bấm điều khiển từ xa của TV, tay kia cầm di động, nhìn thời gian đã hơn mười giờ rưỡi, có muốn đi ra ngoài hay không cũng không có trả lời. Mộc Đóa do dự mở danh bạ, chọn Cố Tiểu Hùng, hay là, gọi điện nhỉ.

Chỉ là… Kỳ lạ, tối qua 10h08 sao lại có ghi chép trò chuyện thế này? Mộc Đóa có chút mơ hồ, cô nhận điện thoại sao?

Vắt óc suy nghĩ cũng không thể giải thích được, điện thoại chợt rung lên. “Cố Tiểu Hùng: Được. Muốn ăn cái gì? Có muốn đi nhà hàng không?”

Cùng người nhà ra ngoài ăn cơm, người lớn thường đặt trước nhà hàng, những ai sinh nhật cũng chủ yếu đặt ở nhà hàng, loại bàn tròn lớn. Nếu như cùng ở một chỗ với Trịnh Dư, Thiệu Thiến Thiến thì trái lại rất ít ăn bữa chính ở bên ngoài, toàn là trà chiều hoặc quà vặt. Hơn nữa cô cũng chưa từng một mình cùng nam sinh ăn cơm, tất cả địa điểm hiện ra trong đầu, Mộc Đóa đều kiểm tra mấy lần, hoàn toàn không có manh mối.

Cuối cùng, đành phải yếu ớt trả lời, “Mình sao cũng được, tùy cậu.”

Lần này, Cố Lự trả lời rất nhanh, “Bây giờ mình đến đón cậu trước.”

“Chúng ta gặp trực tiếp ở tiệm sách Tân Hoa chỗ quảng trường nhân dân, được không?” Mộc Đóa chu môi, nếu như bị cha mẹ nhìn thấy cũng không biết giải thích sao.

“Cố Tiểu Hùng: Được, đi đường cẩn thận. Đến nơi gọi điện cho mình.”