Lục Tử Tịch vừa tan làm thì nhận được cuộc điện thoại lạ, đầu dây bên kia là một người phụ nữ, giọng nói khiến anh cảm thấy khá là khó chịu.

""Xin chào, tôi là Ái Lệ, nghe tên thôi cũng đủ thấy xinh đẹp rồi. Tôi nghĩ chúng ta có chuyện cần nói, năm giờ, tại quán cà phê đối diện công ty anh. Tôi nghĩ anh không muốn tôi vào hẳn trong công ty để tìm anh chứ nhỉ?""

""Được."" Anh nhìn đồng hồ, đã bốn giờ năm mươi lăm phút rồi. Cầm lấy ba lô, Lục Tử Tịch vội vã xuống thang máy.

Vừa đi, anh vừa suy nghĩ, rốt cuộc thì cái cô Ái Lệ này ở đâu chui ra, tự nhiên lại muốn gặp anh.

Người ngồi trong quán cà phê là một cô gái đẹp, đơn giản là đẹp không muốn miêu tả thêm. Lục Tử Tịch đi đến chỗ cô gái, đặt ba lô xuống ghế bên cạnh, ngồi xuống, nói:"" Cô Ái Lệ, nói đi."" Rồi quay sang phục vụ:"" Cho tôi một ly cà phê sữa.""

Ái Lệ mắt nâu liếc nhìn anh, miệng hơi nhếch lên, tay làm điệu hơi đưa ngón út lên, ngọt ngào cười:"" Anh Lục, chắc anh không biết tôi và anh Hàn yêu nhau từ lâu nhỉ? Thậm chí còn có ước định trăm năm.""

Lại là liên quan tới Vương Tử Hàn, Lục Tử Tịch hơi cau mày, đôi mắt ánh lên vài dòng suy nghĩ, anh nhìn ra xa, khoảng năm giây sau mới trả lời đối phương:"" Biết hay không cũng không cần cô phải quản.""

Ái Lệ lần này cười lớn hơn, nhấp ly trà sữa trên bàn, " Ha ha, anh Lục thật thú vị, sao lại không quản chứ, người anh đang ở cạnh ấy là của tôi.""

""À há, của cô? Cô có thấy thật nực cười khi đi tranh đàn ông của đàn ông không?"" Anh cũng cầm ly cà phê phục vụ vừa đưa tới, gì chứ cà phê này cũng là tiền.

""Loại đàn ông lẳng lơ như anh tốt nhất nên tránh xa anh ấy ra, mặt trắng môi đỏ, biết bao nhiêu đàn ông chạm vào rồi, còn không thấy dơ bẩn hay sao? Tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt của anh ra."" Ái Lệ có vẻ như không giữ được bình tĩnh, mở to mắt, lườm cháy da cháy thịt đối phương.

Lục Tử Tịch lại chỉ cười, một nụ cười vô cùng hòa nhã, "" Ngu xuẩn.""

Anh tu ừng ực cốc cà phê sữa, lau miệng rồi đứng dậy xách ba lô ra về. Nói thật, ngồi đây tranh cãi với một kẻ ngu dốt chính là hạ thấp bản thân mình.

Nhưng, Ái Lệ đâu phải người dễ dàng bỏ qua như vậy, cô ả đứng dậy, cầm ly cà phê hắt hết vào người Lục Tử Tịch, từ đỉnh đầu mà chảy xuống lưng.

""Ha, anh muốn đi à? Đừng có mơ. Vương Tử Hàn phải là của tôi.""

""Ai là của cô cơ?"" Ái Lệ không ngờ được Vương Tử Hàn lại xuất hiện ngay lúc này, Hắn ôm hộp quà lớn, mỉm cười đi tới.

Cô ả mặt mày bỗng chốc tái mét, nhưng vẫn đi đến chỗ Vương Tử Hàn, nói:"" Anh Hàn.""

""Ai là anh của cô? Cút cho khuất mắt tôi. Cô quyến rũ bố tôi còn chưa đủ, bây giờ đến tôi cô cũng không tha à?"" Vương Tử Hàn cố tình nói lớn, dường như cả quán cà phê đều có thể nghe thấy. Nhưng Vương Tử Hàn có vẻ quên mất mình là người nổi tiếng.

Chỉ một phút sau, trên mạng xã hội đã lan truyền hình ảnh vô cùng nhếch nhác của Lục Tử Tịch, gay gắt của Vương Tử Hàn và bộ dạng sắp chết trôi của Ái Lệ.

Lục Tử Tịch thấy tình hình đi quá xa, vội vã leo lên taxi về nhà, để lại Ái Lệ cùng Vương Tử Hàn đang anh anh em em đối chọi gay gắt.

Vương Tử Hàn nhếch môi," Tôi nói cho cô biết, còn động vào người của tôi thì đừng có trách tôi ác.""

Ái Lệ nhìn hắn, mắt đầy nước:"" Hức, Hàn à, chúng ta... chúng ta... là...""

""Là câm mồm, nước mắt như nước đái bò vậy, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa, bẩn mắt."" Nói xong cũng leo lên xe tài xế mà về luôn. Loại đàn bà này, nói nhiều chỉ thêm đau đầu.

P/s: Mình viết lại truyện này, mỗi ngày 1 chương.