Dạo gần đây Cầm Liên cứ hay nhắc đến Thiệu Quang Phong làm Mộng Linh cảm thấy rất phiền não.

Vài lần cô muốn nói rõ chuyện cô và anh ta đã chia tay cho bà biết, nhưng dùng dằng bấy lâu, đến cuối cùng lại chọn cách im lặng.

Có lẽ ở độ tuổi của Cầm Liên hiện tại, bà chỉ mong được nhìn thấy Mộng Linh tìm được một tấm chồng tốt là đủ lắm rồi.

Cứ nghĩ đến điều này, cô lại không can đảm nói ra sự thật.

“Đang nghĩ cái gì mà đứng ngẩn người ra như thế? Em có tâm sự gì à?”

Nghe thấy giọng nói của trưởng phòng Lý, cô khẽ giật mình, đặt ly cà phê xuống bàn rồi quay phía sau:

“Không ạ! Chỉ là em đang suy nghĩ mấy thứ linh tinh thôi.”

“Vậy sao? Chị còn tưởng em làm sai chuyện gì, bị chủ tịch Cố mắng nữa chứ?”

Mộng Linh mỉm cười, nghe chị ấy hỏi vậy mới nhận ra suốt một tháng nay, Cố Tử Sâm chưa từng khiển trách cô điều gì.

“Không đâu.

Em thấy tính khí của chủ tịch dạo này rất tốt mà.”

“Ừ, ừ… cậu ấy tốt! Chắc cả cái công ty này, có mỗi em là khen tính khí của cậu ấy tốt.” Trưởng phòng Lý vừa nói vừa đưa bản báo cáo trên tay cho Mộng Linh, nhờ cô mang đến phòng chủ tịch, trình lên cho Cố Tử Sâm giúp mình.

Gõ cửa vào trong phòng làm việc của hắn, nhìn thấy người đàn ông này chăm chú nhìn vào màn hình máy vi tính, Mộng Linh chỉ đặt dám nói qua loa vài câu, sau khi đặt nhẹ bản báo cáo lên bàn thì định đi ra ngoài.

“Này, chiều nay cô đến trường đón Minh Châu về nhà tắm rửa trước.

Đợi tôi đi gặp đối tác về, buổi tối chúng ta sẽ sang chỗ của mẹ dùng bữa.”

“Vâng ạ.

Chủ tịch Cố, anh còn điều gì muốn căn dặn không?”

Cố Tử Sâm lắc đầu, phẩy tay bảo cô ra ngoài.

Mộng Linh vừa xoay người rời đi, hắn đã không tự chủ được mà ngước mặt lên nhìn theo bóng lưng cô.

Đến lúc cô quay lại đóng cánh cửa phòng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, tự nhiên sinh ra một cảm giác bối rối.

Lạ thật! Sao người đàn ông đó lại nhìn theo cô chứ?

Lẽ nào trên mặt cô đang dính gì sao?

Mộng Linh nghĩ vậy, vội chạy vào nhà vệ sinh xem thử, nhưng lại chẳng thấy có điều gì bất thường.

Cô dẹp bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, quay về chỗ ngồi tập trung làm việc.

Chiều nay sau khi đón Minh Châu về, có lẽ Mộng Linh phải ghé siêu thị mua chút gì đó mang biếu Phương Lan mới được.

Dù sao hiện tại cô cũng tính là con dâu nhà họ Cố, phải biết phép tắc, lễ nghĩa một chút mới phải!

Bốn rưỡi chiều, Mộng Linh đã có mặt ở trường tiểu học của Minh Châu.

Cô đứng ngay cổng trường, ở vị trí dễ thấy nhất để đón con bé.

Tiếng trống trường vang lên, học sinh dần dần tràn ra ngoài cổng trường.

Mộng Linh vừa nhìn thấy Minh Châu đã vẩy tay với con bé.

Minh Châu thấy thế, liền chạy về phía cô.

“Hôm nay bé con của mẹ đi học có vui không?”

“Vui lắm ạ!”

Lúc đầu xưng hô mẹ con, Mộng Linh còn thấy hơi gượng gạo.

Nhưng dần rồi quen, sống chung chỉ mới chưa đầy hai tháng, cô thật sự đã xem Minh Châu như con gái ruột của mình rồi.

Cảm giác làm mẹ của một bé gái xinh xắn, dễ thương, đúng là trên cả tuyệt vời!

“Chúng ta nhanh ra xe thôi.”

Một tay Mộng Linh kéo ba lô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Minh Châu.

Ở gần đó có một người phụ nữ cứ đi theo hai người, ban đầu cô cũng không để ý, nhưng mỗi khi ngoái đầu lại thì thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm vào bé con khiến cho Mộng Linh vô cùng khó chịu.

Cô đưa ánh mắt cảnh cáo về phía cô ta.

Người phụ nữ kia thấy chột dạ, bèn lấy kính đen từ trong túi xách đeo vào, rồi xoay người đi về hướng khác.

“Ai thế mẹ?” Minh Châu cũng cảm nhận được điều bất thường, nên mới lên tiếng hỏi Mộng Linh.

“Mẹ không biết nữa.” Cô cúi người xoa đầu bé con một cái.

Hai mẹ con ra ngoài xe ô tô.

Mộng Linh bảo tài xế đưa mình đến siêu thị gần đó.

Cô gọi điện thoại nhờ thím Vương tư vấn cho mình, sau đó quyết định mua vài loại trái cây mà Phương Lan thích ăn, cùng với một chậu hoa mẫu đơn nhỏ thường được đặt trang trí trên bàn để tối nay mang về Cố gia làm quà.

Trở về biệt thự, Mộng Linh lấy bánh flan trong tủ để Minh Châu ăn lót dạ.

Ngồi nghỉ ngơi một lúc, sau đó cô cùng bé con vào trong phòng tắm.

Mộng Linh chọn cho mình một chiếc váy màu hồng nhạt, của Minh Châu cũng là màu y hệt.

Tắm xong, cô giúp bé con thắt tóc rồi sửa soạn chờ Cố Tử Sâm trở về.

Người đàn ông kia đã nói sẽ về trước sáu giờ tối, nhưng bây giờ đã hơn bảy giờ mà Mộng Linh vẫn chưa hắn đâu.

Cô đâm ra lo lắng, nghĩ ngợi một lúc định nhấn số gọi cho Cố Tử Sâm, nhưng còn chưa kịp gọi thì nhạc chuông điện thoại đã reo lên.

“Mộng Linh à, Tử Sâm… Tử Sâm nó gặp tai nạn giao thông trên đường, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện Trí Đức.

Con mau đến đây ngay đi… hức… hức…”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vụn vỡ của Phương Lan cùng với tiếng khóc thút thít.

Mộng Linh hoảng hồn, ngã phịch xuống ghế sofa, mất một lúc mới gấp gáp đáp lời:

“Mẹ… con biết rồi! Con sẽ lập tức vào bệnh viện.”.