“Kết hôn hợp đồng? Cậu điên à? Sao lại đem chuyện hôn nhân đại sự ra làm cho đùa?”

Khương Vĩnh Thành bật dậy khỏi ghế, hai tay chống nạnh, bất mãn nhìn người đàn ông kia.

Anh vốn tưởng một người từng trải như Cố Tử Sâm phải rất cẩn thận khi quyết định kết hôn với một ai đó, nào ngờ…

Hắn làm anh quá thất vọng rồi!

“Bất đắc dĩ thôi.

Dù sao tôi cũng không bắt ép ai, là do Kiều Mộng Linh tự mình chọn lựa.” Hắn nhạt giọng đáp lời.

“Điều kiện là gì?”

“Hai trăm triệu.

Mẹ cô ấy cần tiền thay thận gấp.”

Nghe Cố Tử Sâm nói vậy, Khương Vĩnh Thành mới nhớ đến cái hôm hắn gọi điện thoại nhờ anh điều tra danh tính về bệnh nhân nằm viện tại Trí Đức.

Chẳng trách khi nghe tên của Mộng Linh, anh lại cảm thấy quen tai như vậy.

“Nhưng đâu thể vì thế mà cậu kết hôn cùng cô ấy? Hôn nhân không tình yêu thì có hạnh phúc gì đâu chứ? Cậu làm như thế còn làm khổ đời con gái nhà người ta nữa.”

“Cậu không hiểu hết được đâu! Tiểu Châu rất thích Kiều Mộng Linh, hơn nữa tôi đã quá mệt mỏi với những lời cằn nhằn từ mẹ về việc phải đi xem mắt hết người này đến người khác rồi.

Chuyện này cũng là hai bên trao đổi tiến đến thỏa thuận, cậu bức xúc cái gì?”

Cố Tử Sâm giải thích qua loa cho Khương Vĩnh Thành vài câu, không muốn đôi co vấn đề này nữa.

Biết trước anh sẽ có phản ứng thái quá như vậy, thì hắn đã chẳng thèm nói ra rồi.

Ba ngày sau,

Mộng Linh nhìn đồng hồ mới hơn một giờ chiều, cô khịt khịt mũi, sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn làm việc cho gọn gàng.

“Khụ… khụ…!”

Chẳng hiểu vì sao cả ngày hôm nay cô mệt rã rời, có lẽ là bị cảm rồi! Mộng Linh đang định tan làm sẽ ghé vào bệnh viện Trí Đức kiểm tra một chút, lấy thuốc uống rồi đến thẳng trường học đón Minh Châu về nhà.

Trước khi rời khỏi Cố thị, cô đem văn kiện vừa mới kiểm tra xong nộp cho Cố Tử Sâm.

Hắn xem qua một lượt, gật đầu hài lòng rồi nói:

“Buổi tối nay tôi phải đi dự tiệc.

Cô cùng Minh Châu và thím Vương ở nhà ăn cơm trước đi, đừng đợi.”

“Vâng ạ.”

“Còn nữa, nếu muốn thì cứ làm vài món Minh Châu thích ăn đi.

Nhưng nhớ vừa phải thôi!” Hắn lên tiếng dặn dò.

Mộng Linh nhìn hắn, khóe môi bất giác mỉm cười.

Nhưng sau khi thấy bộ mặt băng lãnh không đổi sắc kia, cô lại tự gãi đầu chữa ngượng, rồi xin phép đi ra ngoài.

Lần đầu tiên cô thấy Cố Tử Sâm lật lọng nhanh đến như vậy! Chẳng phải trong công việc, hắn rất quyết đoán hay sao? Chưa bao giờ thấy hắn nói hai lời.

Hoặc cũng có thể vì Minh Châu đã nói gì với Cố Tử Sâm, cho nên hắn mới suy nghĩ lại.

Khỏi phải nói cũng thấy hắn thương con bé nhiều như thế nào.

“Khụ… khụ!”

Mộng Linh vuốt cổ, ho khan.

Cô trở về phòng lấy áo khoác và túi xách, đến thẳng bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.

Cũng may cô chỉ bị cảm thông thường! Bác sĩ còn nhắc Mộng Linh nên ăn uống điều độ một chút, cô trông có vẻ hơi gầy.

Nhớ đến Đàm Vân Yên thực tập ở bệnh viện Trí Đức, cô bèn gọi điện thoại cho cô ấy.

Vừa hay Vân Yên đang rảnh rỗi liền ra ngoài ghế đá đằng sau khoa Ngoại nói chuyện cùng cô.

“Cậu bị bệnh sao? Trong người thấy thế nào rồi?”

“Chỉ là cảm thông thường thôi.

Bác sĩ cho tớ thuốc rồi này, uống hết sẽ khỏi.” Mộng Linh cười cười.

“Có phải lại làm việc quá sức không? Cậu đó, kiếm tiền ít thôi, đừng làm khổ bản thân mình quá!”

“Làm gì có chứ? Dạo này tớ cũng dành thời gian cho mình rồi.

Ngược lại là cậu đấy Vân Yên à, vừa về trở nước đã bận tối mặt tối mũi.” Mộng Linh trách ngược.

Đàm Vân Yên xụ mặt, vốn dĩ cô ấy cũng muốn rủ Mộng Linh đi chơi lắm nhưng công việc ở bệnh viện vô cùng bận rộn.

Hơn nữa ông trời còn thật thích trêu đùa cho cô ấy, vừa đi thực tập đã cho Vân Yên gặp một tên bác sĩ vừa khùng vừa khó ưa!1

“Xùy, cậu không biết đấy thôi, cái tên chết bầm hướng dẫn cho tớ thật khiến biết cách làm tớ phát điên lên được!” Vân Yên lắc nhẹ cánh tay Mộng Linh như muốn làm nũng với cô.

“Cậu đó, ma mới đã muốn trèo lên đầu ma cũ sao? Người ta dù gì cũng là bác sĩ đích thân hướng dẫn cậu, sao lại nói thế?”

Đàm Vân Yên vội phân trần:

“Cậu chưa gặp tên bác sĩ đó thôi.

Hắn ta còn trẻ nha… ừ thì cũng gọi là đẹp trai, nhưng tính tình chẳng ra làm sao cả!”

Mỗi ngày đến bệnh viện, người đàn ông đó không làm khó Đàm Vân Yên thì anh ta sẽ không chịu nổi mà! Cô ấy còn đang lo lắng liệu mình có thể qua được lần thực tập chông gai này không nữa?

Đang trò chuyện, điện thoại của Đàm Vân Yên lại reo lên.

Cô ấy phồng má chỉ vào điện thoại, nói với Mộng Linh:

“Cậu thấy chưa? Vừa nhắc tào tháo tào tháo gọi đến.”

Cô ấy mở máy lên nghe, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã cất lời:

“Này Đàm Vân Yên, đang trong giờ làm việc mà cô bỏ đi đâu thế hả? Có phải cô định cho bệnh nhân của tôi ngồi đợi đến tối không?”

“Bác sĩ Khương, biết rồi, biết rồi! Anh đợi một chút, tôi sẽ vào ngay đây.” Nói rồi cô ấy cắt ngang điện thoại.

Trước khi ba chân bốn cẳng chạy về chỗ làm việc thì cười khì với Mộng Linh một cái..