Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Chương 11: 11 Thuyết Phục Thành Công

Tối thứ sáu sau khi tan làm, Mộng Linh ghé vào siêu thị mua rất nhiều thức ăn về nhà.

Cô dự định nấu một bữa tối thịnh soạn chiêu đãi Gia Huy, vốn định rủ cả Vân Yên đến dùng bữa nhưng cô ấy lại bận việc đột xuất.

Riêng mẹ của Mộng Linh vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, chế độ ăn uống càng không thể tùy tiện, vì thế cô luôn đảm bảo thực đơn riêng cho bà.

“Hôm nay chị được phát lương hả? Sao lại nấu nhiều món ngon thế?”

Gia Huy vừa hỏi xong, lại tự lắc đầu phủ nhận.

Hôm nay là cuối tháng, làm gì có lương để nhận chứ!

Hơn nữa gia đình còn đang nợ một khoản tiền lớn, cậu hiểu rất rõ tính cách của chị gái mình, có thứ gì tiết kiệm được, Mộng Linh tuyệt đối sẽ không lãng phí.

“Hay là trúng vé số?” Gia Huy nói đùa.

Cô giả vờ xị mặt, xoa đầu đứa em trai đã mười tám tuổi rồi.

“Không có lãnh lương, cũng không trúng số! Lâu lâu bà chị này muốn đã thằng em một bữa ngon thôi.

Làm sao? Chê chị mày bình thường keo kiệt quá hả?”.

Truyện Teen Hay

Cầm Liên nghe thế cũng phải bật cười, càng khiến cho không khí gia đình trở nên ấm cúng.

Sau bữa cơm tối, ba mẹ con ngồi xem truyền hình, Mộng Linh cảm thấy đây là thời cơ thích hợp để nói chuyện dọn khỏi nhà.

“Mẹ, cuối tuần này con sẽ dọn ra ngoài sống!”

“Ra ngoài? Sao lại đột ngột như vậy?” Cầm Liên đang cầm ly nước trên tay định uống liền đặt lại xuống bàn.

“Phải đó.

Chị đã tìm được chỗ trọ mới luôn rồi sao?” Gia Huy ngồi bên cạnh lên tiếng.

Căn nhà họ đang thuê vốn không gần nơi Mộng Linh làm việc, hơn nữa chỉ có hai phòng ngủ nên khá chật chội.

Trước đây Cầm Liên từng bảo cô thuê một phòng đơn gần công ty để sống cho thoải mái, còn bà và Gia Huy vẫn ở đây, phần vì giá thuê nhà rẻ, phần cũng quen rồi.

Chỉ là Mộng Linh không chịu.

Lần này cô gấp gáp như vậy, Cầm Liên mới thấy lạ.

Mộng Linh vội giải thích:

“Là Vân Yên rủ con đến căn hộ chung cư của cậu ấy sống, nơi đó cũng gần công ty nên rất tiện đường đi lại."

Chiều hôm qua Vân Yên đến nhà thăm Cầm Liên một lát, bà cũng biết cô ấy trở về nước rồi đang chuẩn bị đến thực tập ở bệnh viện Trí Đức.

Nếu Mộng Linh ra ngoài sống cùng Vân Yên thì quá tốt, dù hơi vội vàng nhưng bà lại thấy rất an tâm.

Cầm Liên và Gia Huy đều tán thành để Mộng Linh dọn ra ngoài sống.

Hai người bắt đầu ngồi bàn bạc với cô về công cuộc chuyển nhà.

Mộng Linh bèn nói:

“Thật ra nội thất ở chung cư Vân Yên thuê khá đầy đủ, con qua đó chỉ cần mang theo một cái vali đựng tư trang cá nhân là được rồi.”

Việc này xem như đã giải quyết ổn thỏa, Mộng Linh thấy nhẹ cả người.

Hôm qua khi nhờ Vân Yên giúp đỡ, cô đã phải giải thích cho cô ấy rất nhiều điều.

Liên quan đến giao dịch với Cố Tử Sâm để trả khoản viện phí cho mẹ, ngoài việc kết hôn giả cùng với hắn thì những chuyện khác, Mộng Linh đều kể cho Vân Yên được biết.

Thế nên Đàm Vân Yên đã đồng ý giúp Mộng Linh che giấu mẹ và em trai, để cô dọn đến biệt thự của Cố Tử Sâm sống.

Mộng Linh cũng nói với Cầm Liên sẽ thường xuyên ghé về thăm nhà.

Vấn đề này cô chưa trao đổi với Cố Tử Sâm, nhưng vì bất đắc dĩ phải cắn môi hứa trước với bà.

Mộng Linh quay trở về phòng trước, cô bất ngờ nhận được điện thoại từ Cố Tử Sâm.

Do dự một hồi lâu, Mộng Linh mới trượt màn hình để nghe máy.

Bởi vì đây là một cuộc gọi video, nên cô đã cẩn thận chỉn chu lại trang phục, rồi ngồi ngay ngắn ở trên giường.

“Chị Mộng Linh, em nhớ chị quá!”

Tiếng nói lanh lảnh của Minh Châu giúp Mộng Linh thả lỏng được đôi chút.

Có lẽ là con bé muốn được trò chuyện cùng cô nên mới mượn điện thoại của Cố Tử Sâm đây mà.

“Tiểu Châu, chị cũng nhớ em nữa!” Cô vừa nói, vừa làm một động tác hôn gió với cô bé.

Minh Châu phì cười, thích thú khi được nói chuyện cùng Mộng Linh.

Đang rất vui vẻ, gương mặt cô bé bỗng trầm xuống, dường như nhớ đến chuyện gì buồn bã.

“Tiểu Châu, em sao thế?”

Minh Châu kể lại chuyện bị bắt nạt ở trường cho cô nghe.

Đó là bé trai ở lớp bên cạnh, lúc nào cũng chế giễu cô bé không có mẹ.

Mộng Linh nhẹ giọng an ủi, nhìn vào ánh mắt Minh Châu cũng đủ biết cô bé đã buồn đến mức nào.

Có lẽ vì thế mà tối nay Minh Châu mới gọi điện thoại cho cô để tâm sự.

Nói chuyện được một lúc, Minh Châu đã nguôi ngoai đi phần nào.

Để khiến cô bé cười lên vui vẻ, Mộng Linh đã chủ động hát cho Minh Châu nghe, còn múa máy tay chân, phụ họa bằng những động tác hài hước.

Quả nhiên cách này có hiệu quả, bé con cười lên khanh khách, còn di chuyển điện thoại dịch sang một bên.

Mộng Linh mở to hai mắt, nhìn thấy hình ảnh Cố Tử Sâm lọt vào màn hình điện thoại, ngượng đến đỏ mặt.

Chết tiệt! Hóa ra hắn vẫn luôn ngồi bên cạnh Minh Châu từ lúc bắt đầu cuộc gọi.

Mộng Linh chỉ biết khóc ròng trong bụng, từ nãy đến giờ không biết cô đã làm ra bao nhiêu hành động ngớ ngẩn để hắn nhìn thấy mất rồi.

“Tiểu Châu à, muộn rồi em mau đi ngủ đi.

Bé yêu ngủ ngon nhé! Chị tắt máy đây, hẹn gặp em vào chủ nhật.”

Mộng Linh nói một hơi dài, sau đó thẹn thùng ngắt kết nối cuộc gọi.

Cô vò đầu bứt tóc, rồi quỳ trên giường, chắp tay lạy ông trời:

“Cầu trời anh ta không thấy! Anh ta không thấy, không thấy, không thấy…”.