Mạch suy nghĩ của Lăng Bác Kim rõ ràng là chưa hoàn toàn thu xếp gọn ghẽ, tuy vẫn cùng chung một mái nhà với Thường Trấn Viễn, nhưng không nhắc tới chuyện của hai người nữa. Song điều này cũng gián tiếp nói rằng cậu nghiêm túc với mối tình này, cũng thử đi theo nền kinh tế kế hoạch.
Hai người vẫn ở chung như trước kia, chẳng qua Thường Trấn Viễn thi thoảng vẫn sẽ nhắc tới chuyện chuyển nhà.
Tới trung tuần, Lăng Bác Kim khỏi bệnh trả phép, đồng thời, Lưu Triệu cũng nhận được thông báo quay lại đơn vị, về bản tường trình ông ta nộp lên, phía trên chỉ cảnh cáo miệng cho có lệ thôi.
Hơi mù bảng lảng ở đội cảnh sát hình sự mấy ngày trời cuối cùng cũng hé ánh sang. Để chúc mừng hai người trở lại đơn vị, đám Đầu to gom tiền đãi khách.
Vợ Lưu Triệu, Trân Trân, bạn trai Cá nhỏ, vợ Gậy trúc tới cả. Một bàn mười người, có tám người không phải có gia đình rồi thì là sắp có gia đình, còn mỗi Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn.
Đầu to đắc ý chế nhạo, “A Tiêu ơi, thời đại này trai đẹp mất giá rồi, học anh cậu đây này, phải chủ động tấn công mới được. Giậm chân tại chỗ không đợi được vợ đâu.”
Cá nhỏ cười nói, “Ai bảo trai đẹp mất giá thế? Anh không biết giá Hòa thượng ở trong cục ta bao nhiêu đâu, người hỏi thăm em về cậu ta xếp hàng gần tới nhà ga cửa Nam rồi đấy.”
Đầu to nói, “Cái đấy sao so được, Hòa thượng trẻ tuổi đẹp trai.”
Cá nhỏ nói, “A Tiêu thì sao chứ? Chẳng phải A Tiêu càng già càng đẹp sao?”
Lưu Triệu thấy bọn họ càng nói càng chẳng ra sao, vội xua tay nói, “Nói linh tinh gì thế, mau ăn đi.”
Đầu to và Cá nhỏ nhìn nhau cười.
“Song A Tiêu này, cậu cũng nên suy xét chuyện cả đời rồi.” Lưu Triệu chuyển lời, cũng quay lại chủ đề này, “Cậu thấy chưa, đến hộ nghèo đây mà cũng giải quyết rồi, cậu đẹp trai ***g lộng thế này, phải không, giờ người gầy đi rồi cũng hoạt bát hơn rồi, sao vẫn còn mắc cạn vậy?”
Đầu to nói, “Ai là hộ nghèo? Em không tốt chỗ nào chứ?”
Lưu Triệu cười nói, “Tốc độ tự dâng lên cửa của cậu thì nhanh thật đó.”
Trân Trân gắp miếng thịt cho anh ta.
Đầu to nói, “Nhìn đi này, đây là ưu điểm khi có vợ đấy.”
Gậy trúc nói, “Em dâu cho cậu ăn nhiều thịt để bớt lời đi đấy.”
Đầu to nói, “Chị dâu, mau gắp cho ảnh một miếng đi.”
Thường Trấn Viễn nhìn cảnh tượng vui vẻ đầm ấm bên bàn cơm, trong lòng thế nhưng lại thật sự toát ra chút ngưỡng mộ. Có lẽ hắn nên học Đầu to thật, chủ động tìm một người phụ nữ thích hợp để sống hết một đời?
Hắn không còn là Trang Tranh nữa, không cần đề phòng đối phương nhắm vào tiền của và địa vị của hắn, cũng không cần lo đối phương không đủ mạnh mẽ không thể đón nhận cuộc sống của hắn, càng không cần sợ đối phương là nằm vùng hoặc gian tế kẻ nào đó phái tới. Cuộc sống của Thường Trấn Viễn rất đơn giản, có thể có một cuộc tình đơn giản và bình thường.
Đầu to thấy Thường Trấn Viễn im lặng đến là lạ, bá vai hắn, sán qua nói, “Yên tâm, anh đây mà nói thì nhất định giữ lời. Bảo Trân Trân rồi, đang để ý cho cậu đấy. Lúc anh kết hôn cậu cứ xem kỹ lưỡng. Vừa ý ai cứ nói.”
“Các anh thầm thì cái gì đây?” Giọng Cá nhỏ xen vào, “Nói tới nỗi Hòa thượng nhìn chăm chăm kia kìa.”
Thường Trấn Viễn nghe vậy quay sang.
Lăng Bác Kim ngồi bên trái hắn, trong tay đang cầm đũa, ánh mắt nhìn thẳng hắn và Đầu to, không hề né tránh.
Đầu to nói, “Hòa thượng còn trẻ, chung thân đại sự của nó không vội, đợi anh và Trân Trân sinh con gái cho nó.”
“Nói vớ vẩn gì thế?” Trân Trân ngại ngùng đập nhẹ lên tay anh ta.
Đầu to cười khềnh khệch không ngừng.
Lăng Bác Kim nói, “Em thích người già dặn.”
Đầu to nói, “Sao cậu biết con gái anh không phải bà cụ non!”
Lăng Bác Kim dở khóc dở cười, “Em sợ em già quá.”
Đầu to nói, “Già gì mà già, không già đâu. Anh và A Tiêu là anh em tốt, cậu là đồ đệ nó, cặp với con gái anh quá tuyệt. Sư huynh muội đó nha.” Anh ta càng nói càng thấy chủ kiến của mình không tệ, “Cậu tạm nhịn đã, anh với Trân Trân sẽ cố gắng cho con gái ra nhanh nhanh đó.”
“Anh càng nói càng bậy rồi.” Trân Trân đỏ mặt véo tay anh ta.
Đầu to tiếp tục cười.
Lời nói bên bàn ăn vốn là nói xong cười xong rồi thôi, nhưng Cá nhỏ lại để bụng mãi, lén lút chọn đối tượng giúp Thường Trấn Viễn. Sau khi giảm béo thành công, bề ngoài của Thường Trấn Viễn nho nhã đẹp đẽ hẳn lên, cộng với chỗ làm việc không tệ, lại có nhà ở, rất nhanh thì có một người bị cô thuyết phục.
Cá nhỏ chọn cuối tuần để hai người gặp mặt.
Đi xem mặt thật sự là một thể nghiệm lạ lẫm đối với Thường Trấn Viễn, nghĩ tới cảm xúc tới đột ngột lúc ăn cơm của mình, hắn quyết định cho bản thân cơ hội thể ngihệm một lần.
Nơi xem mặt đương nhiên là quán cà phê kinh điển.
Thường Trấn Viễn cảm thấy tiệm trà cũng không tệ, nhưng bị Cá nhỏ gạt đi rồi.
Ngồi ở vị trí sát cửa sổ trong quán cà phê, vừa khéo có thể trông thấy người đi lại ở quảng trường, có nam nữ, có nữ nữ, nhưng rất hiếm thấy nam nam đi qua. Thường Trấn Viễn uống cà phê, tẩy đi người đàn ông trong một nhà ba người gần mình nhất, thay bản thân vào, thế nhưng lại cảm thấy bức bối, tẩy thêm người phụ nữ kia đi, thay thành Lăng Bác Kim mới thấy thuận mắt được chút.
“Xin hỏi có phải Thường tiên sinh không?” Cô gái trẻ tóc xoăn mềm mại chấm vai, mang theo vẻ trí thức rõ rệt, áo len dệt màu trắng rất dễ dàng khiến người khác cảm thấy cô là người dịu dàng, “Tôi là Phó Tuyết.”
“Mời ngồi.” Thường Trấn Viễn tỉnh queo quan sát cô.
Phó Tuyết mỉm cười ngồi xuống, “Thường tiên sinh nom không giống cảnh sát tẹo nào cả.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ồ?”
“Anh rất nhã nhặn.” Phó Tuyết gọi cà phê, sau đó ngồi im lặng. Mắt cô rất to, to hơn Lăng Bác Kim một chút, hai màu đen trắng rõ rệt, long lanh, nhưng không thẳng thắn xán lạn như Lăng Bác Kim. Làn môi rất mỏng, khiến người khác cảm thấy là người bạc bẽo khó sống chung. Mũi hơi hếch lên, có thể trông thấy lỗ mũi, sống mũi có tàn nhang, làn da không trắng như Lăng Bác Kim.
Trong vòng nửa phút ngắn ngủi, Thường Trấn Viễn đã nghiên cứu thấu triệt dung mạo của cô.
“Bình thường Thường tiên sinh thích giải trí thế nào?” Phó Tuyết cuối cùng cũng phá vỡ yên lặng.
Thường Trấn Viễn nói, “Chơi bóng bàn.”
Phó Tuyết nói, “Ắt là anh chơi giỏi lắm. Thật muốn tận mắt thấy phong thái của anh.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cảm ơn.”
Phó Tuyết nói, “Có phải tôi không quá giống hình tượng trong tưởng tượng của Thường tiên sinh không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Trước đó tôi không có bất kỳ tưởng tượng nào.”
“Thế à.” Phó Tuyết chủ động vươn tay nhận lấy cà phê phục vụ đưa tới, hớp khẽ một hớp, sau đó đứng lên, mỉm cười mà rằng, “Vậy thì, tôi đi trước đây.”
Thường Trấn Viễn nhướn mày.
Phó Tuyết lạnh mặt, nhưng vì phong độ mà cực lực giữ nụ cười mỉm, “Thường tiên sinh không đến xem mặt phải không, anh đến chỉ để tính tiền, tôi cho anh cơ hội này.”
Đây là một đối tượng không tồi. Bề ngoài hơn người, thông minh sắc sảo, với lại EQ rất cao.
Trong mười phút kể từ lúc Phó Tuyết rời đi, Thường Trấn Viễn ngồi đúc kết một mình trong quán cà phê, nhưng hắn không có chút hứng thú nào với cô. Lẽ nào… hắn là tên đồng tính luyến trăm phần trăm? Hay là… hắn ngỡ hắn đã thoát ra rồi, nhưng thật ra vẫn luẩn quẩn bên trong?
Di động vang lên hai tiếng pi pi.
Một tin nhắn gửi từ Lăng Bác Kim:
Sư phụ, về sớm nhé. Em nấu canh đậu đỏ, thành công đó.
…
Điều hắn đeo đuổi, kỳ thật chính là cảm giác như thế này.
Song sao cứ phải là người này.
Thường Trấn Viễn nhìn di động, lặng lẽ bỏ tin nhắn vào thùng rác.
Chuyện xem mặt cuối cùng không có hồi sau.
Có lẽ phong độ của Phó Tuyết không giữ được tới lúc cuối, kể lại cho Cá nhỏ. Cá nhỏ phàn nàn một chặp với Thường Trấn Viễn, Thường Trấn Viễn dùng một cây kem ốc quế xua cô đi.
Đầu to thấy vậy cười nói, “Cách này của em không được, giờ làm gì còn cách xem mặt trắng phớ ra như thế? Thôi thì nhìn anh đây này.”
Cá nhỏ nói, “Anh định làm giống hoàng thượng tuyển phi, xếp thành một hàng trước mặt anh ấy rồi chờ ảnh lật thẻ bài à?”
Đầu to nói, “Sao được chứ, đương nhiên là phải tạo ra ít cơ hội tình cờ chứ.”
Có nhỏ nói, “Cơ hội tình cờ nào?”
“Ví dụ như, đám cưới của anh.”
Cá nhỏ nói, “Anh có nói với chị dâu rằng, kỳ thật đám cưới của anh với chị ấy chỉ là một cơ hội tình cờ thôi không?”
“… Đừng có mà chia rẽ anh và Trân Trân.”
Cơ hội nghiệm chứng xem kế hoạch này có hiệu quả hay không tới rất nhanh.
Một ngày cuối cùng trước lễ cưới, nhà Thường Trấn Viễn có một vị khách không mời.
Thường Trấn Viễn mới từ nhà Đầu to đi về, vừa vào cửa thì thấy Vương Thụy đeo tạp dề ra khỏi phòng bếp, la về phía phòng Lăng Bác Kim, “Tinh bột để chỗ nào?”
Hắn nhanh chóng chấp nhận hiện thực rằng nhà mình có một ông khách thích tự đứng bếp, thản nhiên mở miệng nói, “Trong tủ chạn thứ hai từ trái qua phải. Tôi không thích đồ ăn quá ngọt, cũng không thích cho quá nhiều tỏi.”