Thuộc hạ của Trang Tranh đều bị đưa về cục để hỏi cung. Do số lượng nhiều nên Lưu Triệu phải huy động tất cả mọi người, còn phải chia làm mấy đợt nữa.
Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim một nhóm, người ngồi trước mặt họ là Chu Tiến, chủ hộp đêm Danh Lưu. Người này là do chính Thường Trấn Viễn chọn.
Lúc Thường Trấn Viễn chưa phải Thường Trấn Viễn mà vẫn là Trang Tranh, hắn liên hệ với gã không ít. Về Chu Tiến, hắn hiểu rất rõ, loại tiểu nhân có phúc cùng hưởng có họa tự chịu điển hình, nhưng rất giỏi quản lý hộp đêm, dù khách ngang ngược thế nào thì gã luôn có thể ứng phó thỏa đáng. Ngay Hầu Nguyên Côn tới hộp đêm của gã bới bèo ra bọ mà gã cũng có thế bình tĩnh đối đáp, thật sự là một nhân tài.
Muốn đối phó gã, cách thẩm vấn bình thường không có ích. Vậy nên Thường Trấn Viễn bắt đầu cái liền nói, “Anh tự nói, hay tôi nói giúp anh?”
Chu Tiến bị hỏi ngơ ra, “Ý anh là sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chút chuyện trong hộp đêm mà còn cần tôi nói cho anh sao?”
Trong lòng Chu Kiến kịch một cái, hơi mất ổn định. Từ đầu gã tưởng mình bị triệu tới thẩm vấn là vì vụ án Trang Tranh, việc này thì gã không sợ, dù sao cũng chẳng can hệ gì tới gã, nhưng không ngờ đối phương lại giống như cố ý bới móc gã. Song gã bình tĩnh lại rất nhanh, tình cảnh này gã gặp nhiều rồi, từ khi làm nghề này, gần như tháng nào cũng gặp phải, vậy nên gã cười, “Chuyện này, có phải có hiểu lầm gì không thế?”
Thường Trấn Viễn ngồi xuống nói, “Thế sao?”
Trước khi vào phòng thẩm vấn Lăng Bác Kim đã đọc hồ sơ liên quan tới vụ án rồi, nhưng tất thảy những gì Thường Trấn Viễn đang làm rõ ràng là vượt khỏi phạm vi mà những hồ sơ liên quan có thể giải thích. Vậy nên cậu chỉ có thể ngồi trật tự bên cạnh, cầm bút ghi lại.
“Tôi là thương nhân thành thật, việc này đội trưởng Lưu rõ lắm.” Chu Tiến nói, bỏ kính xuống, lấy một cái khăn lau kính ra khỏi túi từ từ lau.
Thường Trấn Viễn nói, “Anh có biết người nào là Hứa Hải Hồng không?”
Chu Tiến khựng tay, vì đang lau kính nên đầu gã nãy giờ vẫn cúi thấp, thế nên giấu đi được vẻ kinh hoàng thoáng lướt qua trên mặt. Gã đeo lại kính, gật đầu nói, “Biết. Cô ta là người làm trong hộp đêm.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cô ta mất tích gần một tháng rồi nhỉ?”
Chu Tiến nói, “Mất tích ư? Trưởng kíp nói cô ta nghỉ việc về quê rồi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Mùng tám tháng ba anh ở đâu?”
Lưng Chu Tiến bắt đầu túa mồ hôi lạnh. Gã vốn tưởng đối phương chỉ đang gài mình thôi, nhắc tới Hứa Hải Hồng cũng là trùng hợp, nhưng mà nhắc tới mùng tám tháng ba thì không thể không khiến gã cảnh giác. Dù sao, có trùng hợp thế nào đi nữa thì cũng khó mà chuẩn luôn được cả thời gian như vậy! Gã cúi đầu suy nghĩ rồi mới nói, “Hôm đó là ngày quốc tế phụ nữ tám tháng ba nhỉ? Hộp đêm cho nghỉ nửa ngày, tôi với vợ đi trung tâm thương mại, rồi đưa con đi ăn tối ở KFC.”
Thường Trấn Viễn hơi rướn người về trước, “Tôi hỏi là, sau chín rưỡi tối cơ.”
Chu Tiến không đỡ được nữa.
Trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ!
Hắn biết!
Hắn biết thật!
Không phải hắn đang gài mình.
Chu Tiến lại bỏ kính xuống, lấy khăn ra lau. Nhưng động tác lần này rõ ràng là không bình tĩnh như lần trước. Đến cả Lăng Bác Kim cũng nhận ra được sự căng thẳng nơi gã, điều này khiến Lăng Bác Kim phải nhìn Thường Trấn Viễn bằng con mắt khác, tuy cậu không biết mấy câu hỏi đơn giản như vậy rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì.
Chu Tiến một lần nữa đeo kính lên rồi mới nói, “Sau chín rưỡi, tôi cùng xem ti-vi với vợ, áng chừng tới khoảng mười một giờ tối…”
“Kiểm tra băng hình của khu dân cư là biết ngay anh có ra ngoài sau chín rưỡi tối không phải không?” Thường Trấn Viễn vặn cổ.
Chu Tiến mím môi, tức thì gật đầu nói, “Đúng đấy.”
Thường Trấn Viễn biết trong lòng gã còn xa mới được thản nhiên như mặt ngoài của gã. Song thế này đã đạt tới mục đích của hắn rồi, vốn hắn cũng không định truy tra chuyện Hứa Hải Hồng, sự sống chết của người khác vốn dĩ chẳng quan trọng với hắn, điều hắn thật sự muốn là mượn tay Chu Tiến để công kích Triệu Thác Đường!
Vậy nên hắn thấy tốt thì dừng, hỏi chuyện về Trang Tranh.
Chu Tiến không xả hơi vì hắn buông tha, mà còn trở nên khẩn trương hơn do gã không chắc ý của Thường Trấn Viễn. Nhìn bộ dạng của đối phương, hẳn là biết chuyện Hứa Hải Hồng bị một tên khách biến thái tra tấn tới chết, mặc dù mình không phải hung thủ, nhưng lại hỗ trợ giấu xác, là đồng phạm. Có điều chuyện này làm rất gọn ghẽ, bản thân tên khách chắc chắn sẽ không nói ra, hai kẻ biết chuyện khác là tâm phúc của gã, gã vững tin rằng bọn họ sẽ không bán đứng gã, chí ít thì sẽ không bán cho cảnh sát, còn một người nữa ——
Chưa bàn việc Trang Tranh đã chết rồi, dù không chết thì cũng không có khả năng hắn nói chuyện này cho cảnh sát, mệnh lệnh giấu xác kia là chính miệng hắn nói đó.
Gã nghĩ tới đau cả đầu, trả lời câu hỏi của Thường Trấn Viễn càng thêm e dè, sợ sểnh ra cái lại đắc tội hắn.
Nhưng sự e dè của gã khiến Thường Trấn Viễn rất khó chịu, hỏi bình thường Trang Tranh với Triệu Thác Đường có quan hệ thế nào, lúc Chu Tiến trả lời là thân như anh em, hắn đập bàn cái rầm đứng lên.
Chu Tiến bị dọa giật thót.
Lăng Bác Kim ngừng bút, quay đầu nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, im lặng nhìn bên ngoài.
Nếu như Thường Trấn Viễn làm thế này trước khi nêu ra những câu hỏi kia, nhất định Chu Tiến sẽ kháng nghị gây sự, nhưng giờ gã không giũ ra được tí uy phong nào. Thi thể của Hứa Hải Hồng chôn không kỹ, biết địa điểm là đào ra rất dễ. Mà chứng cứ vắng mặt của mình cũng đầy rẫy sơ hở. Trước đó gã hoàn toàn chẳng lường được sẽ có người đi chú ý tới Hứa Hải Hồng vô thân vô cố.
Sao tên cảnh sát này biết được? Vì sao hắn không vén màn vụ án? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Trong đầu Chu Tiến chất chồng nghi vấn.
Thường Trấn Viễn quay đầu lại nói, “Tôi hỏi anh một lần nữa, quan hệ giữa Trang Tranh và Triệu Thác Đường như thế nào?”
Chu Tiến nhìn vẻ mặt sa sầm của hắn, trong lòng bỗng hơi vỡ vạc. Gã nói lần chần, “Dạo này ít khi tổng giám đốc Triệu và chủ tịch Trang cùng tới hộp đêm, song lúc trước thì rất tốt.”
Thường Trấn Viễn ngồi về chỗ.
Chu Tiến cảm giác có vẻ mình chạm tới mạch suy nghĩ của kẻ trước mắt này rồi.
Thường Trấn Viễn nói, “Nghe bảo lúc trước Triệu Thác Đường có một chuyến làm ăn lớn với bên Cam-pu-chia à?”
Chu Tiến nói, “Việc này thì tôi không rõ. Đằng Phát quả đúng là có cổ phần trong hộp đêm Danh Lưu, nhưng về mặt quản lý thì chúng tôi tách biệt hoàn toàn, thế nên tổng giám đốc Triệu từng có giao dịch gì với ai, tôi không biết chút nào cả.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nhưng tôi nghe bảo, bọn họ từng tới hộp đêm Danh Lưu đó.”
Chu Tiến càng thấy tên cảnh sát trước mắt sâu xa khó dò, cư nhiên lần mò rõ ràng chuyện của hộp đêm Danh Lưu. Lẽ nào trong hộp đêm có tai mắt của cảnh sát? Nghĩ tới đây, gã gần như không thể chịu đựng thêm một phút nào ở đây nữa. Gã nói, “Chắc có tới. Chúng tôi làm ăn buôn bán, khách tới lui cũng bình thường mà.”
Thường Trấn Viễn nói, “Mỗi lần tới hộp đêm Triệu Thác Đường đều ký biên lai phải không? Có từng đi hay không, kiểm tra sổ sách bên anh là rõ rồi.”
Chu Tiến nói, “Đằng Phát làm ăn tốt, tổng giám đốc Triệu xã giao nhiều cũng rất bình thường.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng phải anh không rõ chuyện của Đằng Phát sao? Sao giờ lại biết kỹ thế?”
Chu Tiến cuối cùng cũng nở nụ cười, “Thì là cùng một nhà, lỗ lãi thế nào phải biết chứ.”
Trong mắt Thường Trấn Viễn xuất hiện cơn giận lờn lợt.
Chu Tiến hơi mất tự tại. Gã cảm nhận được áp lực quá lớn từ cái người trước mắt này, thứ áp lực gần như có thể sánh ngang với Trang Tranh.
Lăng Bác Kim chợt xen miệng, “Trang Tranh có kẻ thù nào không?”
Thường Trấn Viễn liếc mắt nhìn cậu.
Lăng Bác Kim xoay bút, cười bằng bên khóe miệng không bị thương, “Tôi chỉ muốn hiểu rõ tình huống thôi.”
Chu Tiến nói, “Đợt trước chủ tịch Trang có chút mâu thuẫn với Hầu Nguyên Côn về việc làm ăn.”
Lăng Bác Kim nói, “Mâu thuẫn kiểu gì?”
“Mâu thuẫn về nguồn cung hàng.” Chu Tiến ngọ nguậy người, khẩn trương quá độ khiến thân thể gã hơi cứng ngắc, “Tôi cũng chỉ nghe kể thôi.”
“Lúc trước anh từng tới nhà Trang Tranh chưa?”
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn không nói chuyện, bèn tiếp tục hỏi.
Chu Tiến khôi phục lại trạng thái bình thường, trả lời từng câu một. Đại khái là do Thường Trấn Viễn ở bên đốc thúc nên gã khá phối hợp, trừ một phần không thể nói ra thì mấy cái khác biết gì nói nấy.
Lăng Bác Kim hỏi xong, đặc biệt nhìn sắc mặt của Thường Trấn Viễn, đợi Thường Trấn Viễn cho phép rồi mới để Chu Tiến đi.
“Có gọi người kế tiếp vào luôn không ạ?” Lăng Bác Kim hỏi.
Thường Trấn Viễn lơ cậu, đi thẳng ra ngoài.
Lăng Bác Kim lẽo đẽo đi theo hắn.
Thường Trấn Viễn gõ cửa phòng thẩm vấn chỗ Đầu to, bảo anh ta đưa thuốc và bật lửa, sau đó tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống hút thuốc. Về Chu Tiến, chuyện này mình làm quá không đẹp. Trong quá trình thẩm vấn, hắn quá hùng hổ dọa người, rõ ràng chưa thoát ly khỏi thân phận của Trang Tranh. Cho dù có nắm được thóp của Chu Tiến trong tay, nhưng với tính cách của Chu Tiến và địa vị trước mắt của Triệu Thác Đường, làm sao gã có thể vì dăm ba câu của mình liền quay ngược mũi giáo được.
Hắn ngẩng đầu, nhả một vòng khói về phía trời.
Hắn đã không phải là Trang Tranh bằng một câu có thể khiến đám đàn em biến sắc rồi.
Kịch.
Lăng Bác Kim khui một lon Coca, dựa vào tường uống.
“Cậu ở đây làm gì?” Thường Trấn Viễn trông thấy cậu liền cảm thấy con ngươi đau đớn!
Lăng Bác Kim vẻ chừng không thấy được sự chán ghét trong mắt hắn, nói đương nhiên, “Anh là sư phụ em, tất nhiên em phải đi theo anh mà.”