Nếu đã ngả bài với Lưu Triệu rồi thì có nhiều chuyện không thể tự ý làm nữa, vậy nên trên đường về Thường Trấn Viễn gọi cho Lưu Triệu, báo cáo chuyện thư từ.
Lưu Triệu biết được thì gắt gỏng, “Ai cho cậu tự tiện đồng ý với gã hả?”
Tâm trạng lúc tối của Thường Trấn Viễn vốn chẳng tốt đẹp gì, bị Lưu Triệu rống như vậy thì tâm trạng càng thêm tệ, nhưng suy xét về lâu về dài, không thể không tạm thời nhịn xuống, “Nếu anh không đồng ý thì giờ em đi từ chối.”
“Cậu!” Lưu Triệu ức tới nỗi không nói ra lời.
Thái độ nhận tội của Thường Trấn Viễn lần này tốt hơn lần trước, kệ xác Lưu Triệu nói gì thì nói, đều lẳng lặng nghe, Lưu Triệu nói đến nỗi mồm miệng khô không khốc, cũng biết không có cách xử đối phương, đành phải tổng kết bằng một câu gầm gào hào hùng, “Rửa sạch mông chờ ở nhà!”
Câu này ông ta thét vang quá, ngay đến tài xế taxi cũng không nhịn được ngoái lại nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn tỉnh bơ cất di động đi, chẳng hiểu sao, trong đầu đột nhiên xuất hiện câu nói của Lăng Bác Kim, “Phá án rất quan trọng, nhưng mà, trinh tiết của sư phụ cũng rất quan trọng.” Đầu mấy người này chứa cái gì vậy nữa?
Lưu Triệu đang gấp hừng hực thu dọn đồ đạc chạy tới Hạnh Phúc Điền Viên chợt hắt hơi một cái. Ông ta nhanh chóng tìm được lý do trách tội, “Nhất định là thằng nhãi A Tiêu làm mình tức tới nỗi mắc cảm rồi!”
Thường Trấn Viễn về tới nhà, phát hiện Lăng Bác Kim đang ngồi gà gật ở sô-pha, thấy hắn về thì lập tức đứng lên, “Em pha cho anh cốc trà nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Hai cốc.”
Lăng Bác Kim hớn hở vào bếp rót trà. Lúc trở ra mỗi tay một cốc, một cốc đưa Thường Trấn Viễn, một cốc cho mình.
Thường Trấn Viễn nhận trà, “Còn thiếu một cốc nữa.”
Lăng Bác Kim phản ứng rất nhanh, “Ai sắp tới vậy ạ?”
“Đội trưởng.”
Lăng Bác Kim ngừng cười, “Xảy ra chuyện rồi sao?”
“Có hành động.” Thường Trấn Viễn chống nạng, chậm rì rì ngồi xuống sô pha.
Lăng Bác Kim thong thả đặt cái cốc trong tay xuống, quay người vào bếp rót cốc trà sâm thứ ba. Nhưng thời gian rót cốc trà sâm này lâu hơn hai cốc lúc nãy, cho tới khi Lưu Triệu gõ cửa cậu mới ra khỏi bếp.
Lưu Triệu vừa vào cửa, Thường Trấn Viễn liền cảm thấy một cơn gió lạnh ùa vào mặt.
“Thằng ranh thối tha này!” Lưu Triệu ném cái túi trong tay vào Thường Trấn Viễn.
Lăng Bác Kim và Thường Trấn Viễn đều giật nảy mình. Lưu Triệu trong ấn tượng của bọn họ là một con cọp biết cười điển hình, lúc cần nghiêm nghị thì nghiêm nghị, lúc cần cà chớn thì cà chớn, vừa có thể gánh trách nhiệm vừa có thể đoàn kết đội viên, tóm lại, là một người ôn hòa nhưng không mất uy nghiêm. Thất lễ thế này vẫn là lần đầu.
Vậy nên Thường Trấn Viễn bị túi phi vào mặt mới phản ứng lại. Cái khuy kim loại của túi nện thẳng vào mũi, đau suýt chảy nước mắt. Hắn bỏ túi sang một bên, che mũi cúi đầu không nói.
Lăng Bác Kim mau chóng đưa trà sâm trong tay cho Lưu Triệu, “Đội trưởng, uống nước đi ạ.”
Lưu Triệu nhận lấy cái cốc, vỗ vai cậu, “Cậu ở đây quen không? Ở không quen tôi tìm chỗ khác cho cậu, đỡ phải nhìn mặt cậu ta sống qua ngày.”
Thường Trấn Viễn đoán được Lưu Triệu sẽ nổi giận, nhưng không ngờ lại trực tiếp như thế.
Lăng Bác Kim giả ngu nói, “Làm gì có ạ, sư phụ tốt với em lắm.”
Lưu Triệu nói, “Đẩy cậu vào hố lửa mà cũng gọi là tốt với cậu lắm à?”
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ không ép em, tự em đồng ý đó.”
Lưu Triệu đặt mông ngồi xuống, lắc đầu với Thường Trấn Viễn, “Cậu nói coi tổ tiên cậu thắp nhang xịn gì mà gặp được một đứa đồ đệ chịu khổ chịu khó như vậy chứ?”
Đúng thế, đúng thật là thắp nhang xịn nên mới bị người cho một súng dứt khoát như vậy!
Thường Trấn Viễn nói, “Triệu Thác Đường hẹn hai giờ chiều mai, đường Giang Nam, tiệm trà Lão Từ.”
Lưu Triệu lấy thuốc lá ra, ngậm trong miệng, châm lửa, rít một hơi mới nói, “Bên trên vẫn chưa thông qua kế hoạch này.”
Thường Trấn Viễn không lên tiếng.
Lưu Triệu nói, “Vì vậy trên lý thuyết, chúng ta không thể có bất kỳ hành động gì.”
Nếu ông ta chỉ nói lý thuyết không nói thực tế, chứng tỏ chuyện có thể lách được. Thường Trấn Viễn lẳng lặng nhìn ông ta.
“Nhưng thu thập tài liệu bình thường thì vẫn có thể làm.” Dù sao Lưu Triệu cũng ngồi cái ghế này lâu rồi, biết cách bám vào trình tự làm mấy chuyện ngoài quy củ. “Giờ chỉ là tiếp xúc sơ bộ, thăm dò nội tình của Triệu Thác Đường. Ắt hẳn Triệu Thác Đường sẽ không để cậu tiếp xúc trực tiếp với chuyện cơ mật, vậy nên cậu cố gắng thả lỏng, cứ tự nhiên tiếp xúc với gã là được. Nhỡ may nhiệm vụ thất bại cũng không sao, chúng ta sẽ có sắp xếp khác.”
Lông mày của Thường Trấn Viễn nhíu lại khó nhìn thấy. Với hắn mà nói, cơ hội tốt như vậy đương nhiên là chỉ cho phép thành công không được phép thất bại. Nhưng hắn cũng biết cách làm của cảnh sát không giống với hắn năm xưa, vì vậy không xen miệng vào.
Lưu Triệu lôi cái túi sang, kéo khóa cầm mấy món đồ ra.
Thường Trấn Viễn nhướn mày.
“Đây là toàn bộ gia sản của tôi, cậu coi chừng chút.” Lưu Triệu thận trọng giao đồ cho Lăng Bác Kim.
Thường Trấn Viễn vươn tay giữ cái đồng hồ lại, nhìn tỉ mỉ, “Hàng giả à?”
Lần này tới lượt Lưu Triệu giật mình, “Sao cậu nhìn ra được?”
Sao lại không nhìn ra chứ, hàng thật hắn đeo mấy tháng rồi.
Thường Trấn Viễn đưa đồng hồ kim cương cho Lăng Bác Kim.
Lưu Triệu ho khan một tiếng, “Kinh phí của tổ chức có hạn, không có khả năng kiếm được cái đồng hồ trăm mấy ngàn. Để Triệu Thác Đường nhìn ra đồ giả cũng không sao, chỉ cần lột tả được hình tượng hám của của cậu là xong.”
Thường Trấn Viễn lại nhìn cái áo sơ-mi.
Lưu Triệu nói, “Cái này lần trước nằm vùng có dùng, bằng tơ xịn đấy.”
Thường Trấn Viễn lại đi nghía nước hoa.
Lưu Triệu nói, “Cái này thì dựa trên nhu cầu cá nhân, không xịt cũng không sao.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chỉ có đồng hồ sơ-mi với nước hoa thôi?” Sao hắn nhớ cả người Từ Tắc Thừa đều đắp hàng hiệu mà? Hắn lại nghĩ tiếp, mới nhớ ra những thứ đó toàn là lấy tiền của hắn ra mua!
Lưu Triệu cầm di động ra tắt máy, gỡ sim rồi đưa cho Lăng Bác Kim, “Đổi dùng mấy ngày cái đã.”
Di động của ông ta là do chị Lưu trong truyền thuyết mua hàng đập hộp cho, mô-đen đời mới, giá hơn sáu ngàn.
Lăng Bác Kim vừa lấy di động vừa cười, “Đội trưởng, anh tiếc à?”
Lưu Triệu thở dài, “Thả con săn sắt bắt con cá voi mà.”
Đây là lần đầu tiên Thường Trấn Viễn trông thấy Lưu Triệu lộ ra ham muốn phá án mãnh liệt như vậy.
Lưu Triệu lắp xong di động, vỗ tay nói, “Chúng ta mô phỏng tình huống thôi, xem ngày mai Triệu Thác Đường sẽ diễn trò gì.” Nói thật, ông ta vẫn không yên tâm để Lăng Bác Kim đơn độc gặp Triệu Thác Đường, thứ không yên tâm này mang theo một loại mâu thuẫn. Vừa hy vọng cậu có thể thắng ngay trận đầu, đánh vào nội bộ công ty của đối phương, lại hy vọng cậu bị Triệu Thác Đường gạt phăng ra ngay từ lần đầu tiên, không cần phải mạo hiểm nữa.
Nhưng cuối cùng, ham muốn phá án chiến thắng sự lo lắng dành cho lính mới của ông ta.
Mỗi tên lính mới đều giống như hoa cỏ, cần phải trưởng thành, chẳng qua có người sinh trưởng trong nhà kính, có người sinh trưởng ở vách núi cheo leo. Dù là kiểu nào, chức trách của ông ta đều là trợ giúp bọn họ trưởng thành tốt hơn.
“Với tính cách của Triệu Thác Đường, điều gã có khả năng làm nhất chính là tìm hiểu.”
Giai đoạn đầu của quá trình kiến thiết thành phố, việc làm ăn ở khu vực đường Giang Nam không tệ, sản sinh ra không ít mặt tiền cửa hàng, về sau kiến thiết trung tâm thành phố di dời, vùng này dần trở nên suy thoái.
Tiệm trà Lão Từ mở vào lúc đó, buôn bán heo hắt, may mà mặt tiền cửa hàng đã mua lại rồi, chủ tiệm vất vả kinh doanh, cũng xem như sống ổn.
Lăng Bác Kim tìm chỗ vắng ngồi xuống. Hôm nay cậu một mình đi gặp. Vừa không mang máy nghe trộm, cũng không mang các loại công cụ ghi âm. Kỳ thật vào trường hợp này mang cũng chẳng ích gì, nếu bị lộ lại khiến đối phương cảnh giác.
Trà Long Tỉnh được mang lên rất nhanh.
Cậu vừa uống trà vừa nghịch di động.
Chẳng biết qua bao lâu, một bóng người cao lớn chắn đi cái ***g đèn quả quýt con con treo cách đó không xa, khiến cái góc gách vốn đã chẳng có ánh sáng chiếu tới càng thêm u ám.
Lăng Bác Kim đặt di động xuống quay đầu sang.
Đường nhìn lạnh lẽo của Triệu Thác Đường giấu sau kính mát, nhìn chòng chọc xuống cậu từ trên cao, giống như trưởng ngục giam kiểm tra phạm nhân vậy.
Lăng Bác Kim nhíu mày không vui, cất di động đi đứng lên.
“Cậu là Lăng Bác Kim sao?” Triệu Thác Đường gỡ kính mát ra, ánh mắt thế mà nhu hòa lại chỉ trong tích tắc.
Lăng Bác Kim nói, “Là tôi.”
Triệu Thác Đường bỏ kính mát vào trong túi, ngồi xuống chỗ đối diện cậu, “Cậu muốn làm ăn với tôi?”
Trán Lăng Bác Kim chảy ra một tầng mồ hôi mỏng mảnh, nhưng cậu không lau đi, mà là cảnh giác nhìn dáo dác xung quanh, giống như sợ có ai đó chú ý tới bên này.
Triệu Thác Đường nói từ tốn, “Cậu có thể cho tôi ích lợi gì đây?”
Lăng Bác Kim bấy giờ mới ngồi trở lại, cầm tách trà hỏi vặn, “Anh có thể cho tôi cái gì?”
Từ góc của Triệu Thác Đường vừa khéo có thể trông thấy cái đồng hồ bị áo khoác phủ lên trên tay cậu. Gã hờ hững liếc một cái, trả lời, “Tiền.”