Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 121: Bên nhau tới già, cùng lãnh lương hưu

Lăng Bác Kim mơ màng ra khỏi phòng, “Sư phụ?”

Thường Trấn Viễn đứng lên, “Đánh răng rửa mặt xong ra ăn cháo đi.”

Lăng Bác Kim gãi đầu, “Sư phụ, sao tối qua em ngủ ở tầng dưới vậy?”

Thường Trấn Viễn nghe thế nhìn cậu đầy ẩn ý, rồi nhanh chóng quay đầu đi nói, “Vác năm tầng đã cực lắm rồi, anh không muốn vác tới tận tầng sáu.”

Lăng Bác Kim hoan hô một tiếng, cầm dụng cụ rửa mặt đánh răng của mình ở phòng vệ sinh lên trên tầng.

Thường Trấn Viễn nói, “Em làm gì thế?”

Lăng Bác Kim cười hì hì đứng trên cầu thang nhìn xuống, “Làm quen với hoàn cảnh sinh hoạt tương lai tí ấy mà.”

Nhìn bóng lưng vui vẻ sắp sửa xâm lấn toàn bộ cuộc sống của mình, Thường Trấn Viễn cười lặng lẽ. Cảm giác thỏa mãn và sung sướng này, có lẽ chính là thứ đời trước khát vọng mà chẳng dám mơ ước xa vời.

Lăng Bác Kim nhanh chóng từ trên tầng đi xuống, vừa ăn cháo vừa khen tay nghề của Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn thản nhiên tiếp nhận. Đại đa số người chỉ cần nếm thử tay nghề của Lăng Bác Kim thì đều sẽ vô cùng tự tin với kỹ thuật nấu nướng của bản thân.

Trên đường đi làm, Thường Trấn Viễn giả bộ vô tình nhắc tới chuyện tối nay bố Thường tới, khiến Lăng Bác Kim vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác mỹ mãn khi bước được chân vào cửa sợ giật thót.

Cả ngày trời, Lăng Bác Kim chỉ ngơ ngẩn gửi tin nhắn.

Nội dung tin nhắn như sau:

Lăng: Bác trai thích ăn gì?

Thường: Chắc ăn cơm.

Lăng: …

Lăng: Bác trai có thích gì không?

Thường: Chắc dạy bảo thằng con.

Lăng: …

Lăng: Bác trai có kiêng kỵ gì không?

Thường: Thằng con thích đàn ông.

Lăng: …

Lăng: Bác trai thích chủ đề gì?

Thường: Quốc gia đại sự.

Lăng: …

Kết quả của việc bỏ ra mấy đồng phí tin nhắn là, Lăng Bác Kim cảm thấy tiền tiêu uổng quá.

Thời gian tám tiếng đi làm trôi qua nhanh chóng.

Tới lúc Lăng Bác Kim hoàn hồn, Cá nhỏ đã dọn đồ tan ca rồi. Đầu to thấy Lăng Bác Kim gửi tin nhắn cả chiều, tới lúc tan tầm thì lo sốt cả vó, cười nói, “Có phải là hẹn bạn gái không?”

Lăng Bác Kim nói, “Không phải ạ.”

“Không phải thì tối đi uống rượu với anh!” Đầu to nói, “Tối qua vẫn chưa đã!”

Lăng Bác Kim lộ vẻ khó xử, “Tối nay có việc rồi ạ.”

Đầu to nói ranh mãnh, “Còn bảo không phải hẹn bạn gái nữa à! Được rồi, anh đây biết ý lắm, buổi tối cậu cứ yên tâm mà đi. Có gì không hiểu cứ gọi cho anh, anh cậu là người từng trải, đảm bảo cậu mã đáo thành công.”

Lăng Bác Kim nói, “Một người lớn thích bàn quốc gia đại sự, anh cảm thấy nói gì thì hợp?”

Đầu to ngớ ra, trầm ngâm nói, “Nói tình hình vùng Trung Đông?”

Lăng Bác Kim nói, “Giả dụ như là?”

Đầu to nói, “Giả dụ như, hơ, mấy quan điểm chính trị của tổng thống Mỹ đại loại vậy.”

Lăng Bác Kim khiêm tốn thụ giáo, “Giờ em mới biết tổng thống Mỹ ở Trung Đông đấy.”

Đầu to nói, “Chân người ta dài mà.” Anh ta vội về với vợ, nói mấy câu rồi tan ca.

Thường Trấn Viễn từ ngoài trở về thì trông thấy Lăng Bác Kim nhăn nhó nhìn hắn. Thường Trấn Viễn đung đưa chìa khóa xe, “Đi thôi.”

Lăng Bác Kim ngoan ngoãn theo phía sau.

Hai người đầu tiên là tới siêu thị mua mấy túi đặc sản địa phương, Lăng Bác Kim vốn định mua nữa nhưng bị Thường Trấn Viễn cản lại, “Còn mua nữa là chúng ta phải thêm tiền hành lý quá tải đấy.” Bấy giờ Lăng Bác Kim mới chịu ngừng.

Hai người lái xe tới khách sạn. Bố Thường vẫn chưa nhắn tin tức gì.

Thường Trấn Viễn gọi đồ ăn xong xuôi rồi ngồi chờ trong phòng. Hắn thấy trên mặt Lăng Bác Kim lộ ra vẻ căng thẳng chẳng mấy khi gặp, cuối cùng mở miệng, “Yên tâm, anh đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Lăng Bác Kim thắc mắc, “Chuẩn bị gì cơ?”

Thường Trấn Viễn nói, “Bố anh.”

“Chuẩn bị thế nào?” Lăng Bác Kim hơi lo lắng, nhỡ Thường Trấn Viễn tâng bốc cậu lên quá, thế thì biểu hiện của mình phải thập toàn thập mỹ mới được, không thì rất dễ bị mất điểm.

Thường Trấn Viễn nói, “Thì là bảo bố tới mà xem.”

“…Xem xong thì sao?”

Thường Trấn Viễn nói bình tĩnh, “Về chứ sao.”

“…”

Cửa bị đẩy ra không hề báo động.

Bố Thường xách hai túi đồ đi tới.

Lăng Bác Kim phản xạ cực nhanh đứng lên, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát rồi nhìn sang Thường Trấn Viễn.

Lăng Bác Kim không nghe thấy hắn xưng hô người ta, sợ mình gọi nhầm nên không dám mở miệng.

Bố Thường thì dám mở miệng đấy, mỗi tội không biết đối phương tên gì.

Dưới ánh mắt áp bức của hai người, Thường Trấn Viễn rốt cuộc đứng lên nói, “Bố anh, Bác Kim, Lăng Bác Kim.”

Bố Thường nói, “Bạch Kim[1] à? Tên hay nhỉ.”

Thường Trấn Viễn nói, “Ý là bác cổ thông kim.”

Bố Thường nói, “Ờ. Đúng vậy, thì bố nói cái này rất hay đấy.”

“Bác trai quá khen ạ.” Lăng Bác Kim rất tinh ý mà bưng trà rót nước.

Bố Thường quan sát mấy lần, chắc chừng cũng xem là vừa lòng, vẻ mặt hơi thả lỏng ra.

Thường Trấn Viễn ra ngoài kêu phục vụ mang đồ ăn lên, lúc trở lại thì bố Thường và Lăng Bác Kim đã bắt chuyện với nhau.

Tới lúc đồ ăn mang lên đầy đủ, Thường Trấn Viễn vùi đầu ăn uống, bố Thường và Lăng Bác Kim đã nói chuyện rất hăng say rồi.

Tới lúc Thường Trấn Viễn ăn uống no nê, bố Thường và Lăng Bác Kim đã tới tình trạng vừa quen đã thân.

“Ha ha, quá trình phá án của các con thú vị thật.” Bố Thường nhìn sang Thường Trấn Viễn, sự bất mãn trong đó khỏi nói cũng hiểu, “Nó thì tới giờ chẳng khi nào kể mấy chuyện này cho bác.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Sư phụ thích suy nghĩ, thế nên ít nói chuyện ạ.”

Bố Thường nói, “Đúng thế đó, thi thoảng nó thích đâm đầu vào ngõ cụt, về sau con chăm sóc nó hơn nhé. Bao giờ nó chui vào ngõ cụt không ra được thì con gọi cho bác.”

“Con với sư phụ nhất định sẽ thường xuyên thỉnh giáo bác trai ạ.”

Hai người tranh thủ trao đổi số điện thoại.

Thường Trấn Viễn ăn no rồi, bắt đầu chậm rãi uống canh.

Bố Thường nói, “Sau này các con có dự định gì?”

Lăng Bác Kim ngẩn ra, tức thì cam đoan, “Con định sau này cùng nhận lương hưu với sư phụ.”

Bố Thường gật đầu nói, “Phải đó, làm cảnh sát có nguy hiểm, nhưng đãi ngộ cũng được.”

Thường Trấn Viễn nói, “Gần đây bất động sản rất sốt.”

Bố Thường đang gắp thức ăn thì khựng lại, đặt đũa xuống, “Một cái nghề phải có lợi ích dài lâu, nhất định phải có hoàn cảnh thị trường và khả năng ôm đồm tương đối vững vàng ổn định. Bất động sản ấy mà, bố thấy kiếm lợi nho nhỏ còn được chứ đừng dồn quá nhiều công sức vào.”

Thường Trấn Viễn nói, “Đầu tư ngắn hạn, tích lũy nguồn vốn, rồi đầu tư vào công việc tương đối ổn định khác.”

Lăng Bác Kim kinh ngạc quay sang nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên cậu nghe được Thường Trấn Viễn có ý định chuyển nghề từ chính miệng hắn.

Ánh mắt bố Thường du di giữa hắn và Lăng Bác Kim, “Chuyển nghề là mong muốn hay là dự định của con?”

Thường Trấn Viễn nói không cần nghĩ ngợi, “Dự định.” Đúng thế, khi hắn cảm thấy vui sướng lúc thăng chức thì hắn đã biết mình có kỳ vọng, có thích thú đối với cái nghề cảnh sát này, song thứ kỳ vọng và thích thú này còn lâu mới triệt tiêu được sự lo ngại của hắn về tương lai.

Bố Thường nói, “Bố hiểu rồi.”

Tuy Lăng Bác Kim không tham dự vào nỗi đắn đo của Thường Trấn Viễn, nhưng đầu óc cậu nhạy bén, hơi suy luận là hiểu ý của hắn, khóe miệng vốn đang giương lên dần rũ xuống.

“Kỳ thật, cái thứ quy tắc ấy mà, chính nó đã có giới hạn nhất định, huống hồ là loại quy tắc không công khai.” Bố Thường ngừng lại, khoát tay, “Chuyện thế này chỉ cần không bị túm thóp rõ ràng, thế là được rồi. Nên thế nào thì thế ấy thôi, các con cứ làm cảnh sát cho tốt vào, mấy chuyện khác khỏi phải để ý.”

Thường Trấn Viễn bình tĩnh nhìn ông, thấy bố Thường chủ động cầm chén lên rồi mới cúi đầu uống canh.

Bố Thường, “…”

Lăng Bác Kim vội cầm chén mời rượu bố Thường.

Bố Thường nói, “Đúng là con nhà người ta.”

Thường Trấn Viễn nói, “Hôm nay con tới làm nền thôi.”

Bố Thường cười mắng, “Con học cái kiểu câng câng này ở đâu thế?”

Thường Trấn Viễn nói, “Đại học bôn ba.”

Bố Thường vốn hơi canh cánh với thái độ hờ hững của hắn, nghe hắn nói thế thì nghĩ tới những cực khổ hắn phải chịu đựng, lặng lẽ thở dài, không nói nữa.

Lăng Bác Kim đành phải chịu trách nhiệm khuấy động bầu không khí.

Có cậu ở đây, nhìn chung bữa cơm này cũng êm thấm.

Ăn cơm xong, Lăng Bác Kim chạy đi thanh toán, Thường Trấn Viễn tiễn bố Thường ra ngoài tiệm cơm.

“Bình thường uống rượu ít, hút thuốc ít thôi ạ.” Thường Trấn Viễn nói.

Ánh mắt bố Thường trông ngời sáng trên phông nền là ánh đèn nê-ông ban đêm, “Chà, con còn biết hiếu thuận cơ đấy.”

Thường Trấn Viễn im lặng. Người sống hai đời, cộng lại bốn mươi mấy năm, hắn lại phải học lại môn học tình yêu và tình thân từ đầu, mà còn học một cách thận trọng dè dặt, sợ nói nhiều sai nhiều.

Bố Thường nói, “Làm cảnh sát được không?”

Thường Trấn Viễn nói, “Ngần ấy năm, quen rồi ạ.”

Bố Thường gật đầu nói, “Kỳ thật con muốn kinh doanh cũng không phải không được, song phải chuẩn bị nhiều hơn. Đợi con chuẩn bị xong hết rồi thì hẵng nói lại với bố. Quan hệ và nguồn vốn, bố có thể nghĩ cách. Bất động sản không ổn định, đừng vươn tay quá dài.”

Thú thực trước khi ra khỏi tiệm cơm, Thường Trấn Viễn đã bỏ ý nghĩ kinh doanh đi rồi. Lòng hắn suy cho cùng là đã già rồi, ham chơi biếng làm, đã không còn tâm sức và nghị lực để quyết đoán mở ra một chiến trường mới mẻ và lạ lẫm nữa, nếu bát cơm đang bưng giờ này có thể ăn yên ổn thì tiếp tục bưng thôi, nhưng lời nói của bố Thường vẫn khiến hắn cảm động vô cùng, “Con biết rồi ạ.”

Bố Thường nói, “Mai bố phải về rồi, khỏi cần tới tiễn máy bay, bao giờ rảnh rỗi thì về thăm nhà.”

“Dạ.”

Bọn họ đang nói thì Lăng Bác Kim đi ra, bố Thường cầm tay cậu nói, “Bao giờ ông bà thông gia rảnh thì chúng ta gặp nhau ăn bữa cơm, không tổ chức được tiệc cưới thì ăn bữa tiệc nhà cũng được.”

Lăng Bác Kim vui vẻ đồng ý.

Bố Thường gọi điện cho tài xế, tài xế ở gần đó nhanh chóng lái xe tới đón.

Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim tiễn ông lên xe, đưa quà Lăng Bác Kim mua, tự tay đóng cửa lại, nhìn xe lái đi xa rồi mới lên xe của mình.

Trước khi lên xe, Lăng Bác Kim mất tích một thời gian, mãi sau mới thấy cậu xách ba cái túi đen sì quay về, bỏ vào cốp xe.

Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Đó là gì thế?”

Lăng Bác Kim cười nói, “Quà.”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh nhớ bố anh chỉ mang theo hai cái túi thôi mà.”

Lăng Bác Kim ậm ờ, “Ừ, em sợ rách nên san ra một cái túi nữa.”

Thường Trấn Viễn nhìn cậu, cười nói, “Em đảm thật.”

Lăng Bác Kim ngẩn ra, cười theo, có điều nụ cười của cậu có thêm mấy phần ẩn ý.

Hai người quay về khu dân cư, Thường Trấn Viễn đỗ xe xong tính đi xách túi thì thấy Lăng Bác Kim cầm mấy cái túi lao vùn vụt lên tầng.

Hắn nhướn mày, lòng cũng hiêu hiểu rồi, tỉnh rụi đi lên tầng theo. Hai cái túi bố Thường tặng đặt trên bàn trà. Một túi là đồ bổ, một túi trừ đồ bổ ra còn có một cặp đồng hồ xa xỉ.

Thường Trấn Viễn cầm đồng hồ trong tay, đi lên tầng hai nhưng phát hiện cửa bị khóa trái rồi. Hắn gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nước rào rào truyền qua ván cửa.

Qua một lúc, tiếng nước ngừng lại.

Thường Trấn Viễn tựa vào lan can tầng hai, chờ rất kiên nhẫn, một lúc sau, cửa mở, nhưng không mở rộng ra.

Thường Trấn Viễn đẩy cửa ra, trông thấy Lăng Bác Kim để trần người, chỉ quấn khăn tắm ngồi trên giường, trên ga giường có năm sáu chai rượu trắng nồng độ cao.

“Sư phụ.” Lăng Bác Kim cười đến là rực rỡ và vô tội, “Tối nay mình ăn mừng nhé?”

Thường Trấn Viễn cười lặng lẽ.

Dù là trước hay sau khi biết Lăng Bác Kim không phải Từ Tắc Thừa, hình tượng của cậu ở trong suy nghĩ của hắn mãi là một tiểu hồ ly với bề ngoài thành thật xán lạn. Có điều hắn khi trước sẽ đề phòng tiểu hồ ly này, sợ bị cậu tợp ngược một phát, mà giờ lại muốn yêu chiều tiểu hồ ly này, chờ cậu chậm rãi trưởng thành, chậm rãi biến thành một con đại hồ ly.

Có điều trong quá trình ấy, hắn nên cho cậu chút ngon ngọt, để cậu quẫy sướng chút, hay là o ép cậu để cậu phát triển nhanh hơn?

“Sư phụ.” Tiểu hồ ly dạt dào hào hứng thúc giục người nào đó lâm trận không tiến.

Ánh mắt Thường Trấn Viễn lập lòe, tiến về trước một bước, trở tay đóng cửa lại…

-Hết-

[1] Bác Kim và Bạch kim đồng âm [bójīn]