Vừa bước vào hành lang, chưa tới văn phòng đã nghe thấy tiếng gầm gừ dời non lật bể của Đồng Chấn Hổ.
Thường Trấn Viễn đẩy cửa vào, Đồng Chấn Hổ đang vung vẩy tờ báo bị cuộn tròn lại gầm thét với Lưu Triệu, “Đây là đang đánh vào mặt tôi! Đánh vào mặt tôi! Đầu to không thuộc tổ tôi thì cũng là anh em của tôi! Hầu Nguyên Côn làm trò này chẳng khác gì cho tôi cái bạt tai! Lưu Triệu, hôm nay mấy người anh ở cả đây, Đồng Chấn Hổ tôi thề với các anh, tôi nhất định sẽ bắt lão về quy án!”
“Hay! Lão Hổ quả là lão Hổ! Nói hay lắm!” Cá nhỏ vỗ tay.
“Đừng làm càn.” Lưu Triệu nhíu mày, “Lão Hổ, anh bình tĩnh lại đã, người thì nhất định phải bắt. Anh có chiến dịch, chắc chắn chúng tôi sẽ phối hợp, có điều không thể hấp tấp được. Đây là việc riêng. Chẳng phải tới giờ Đầu to và Trân Trân vẫn chưa biết đó sao?”
Đồng Chấn Hổ nói, “Việc riêng cái gì chứ! Đây là khiêu khích công khai!”
“Rồi rồi rồi!” Lưu Triệu bị anh ta phun mưa xuân đầy mặt, chỉ đành lau mặt, khoác vai anh ta vừa đi ra ngoài vừa nói, “Chúng ta bình tĩnh lại đã nào. Tôi nói chuyện này cho anh chủ yếu là để anh biết trong lòng thôi, đến việc này mà đám Hầu Nguyên Côn cũng dám làm thì có lẽ là sắp chó cùng rứt giậu rồi. Anh và các anh em đều phải cẩn thận chút.”
“Tôi sợ lão à!” Đồng Chấn Hổ hừ lạnh liên tục.
Thường Trấn Viễn đợi bọn họ đi xa mới hỏi, “Xác định là Hầu Nguyên Côn à?”
Cá nhỏ nói, “Gậy trúc tới công ty chuyển phát nhanh, tên và địa chỉ mà người gửi đồ điền vào đều là bịa đặt, song công ty có người nhận ra hắn là công nhân ở một công ty có quan hệ hợp tác gần đó. Vừa rồi bọn em điều tra rồi, đại diện luật pháp của công ty kia là em họ của vợ Hầu Nguyên Côn.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Ẩu thật.” Làm chuyện như này thì phải tính toán chu đáo, chưa chu đáo được thì phải nhịn lại đã.
“Đây gọi là lưới trời ***g lộng.” Cá nhỏ đưa tập tài liệu trong tay cho Lăng Bác Kim, “Đã có báo cáo kiểm nghiệm vụ án chặt xác rồi, xác minh người chết đúng là Tưởng Hiểu đã mất tích nửa tháng. Đồ chứa xác là túi bạt bình thường, bên trong có vụn chả cá và bánh ngọt, có dấu hiệu đã qua sử dụng. Móng tay sót lại cũng xác minh thuộc về người chết, nhưng mảnh da trong móng tay thì là của người khác, đã giám định so sánh với người nhà bạn bè của người chết, không trùng khớp. Gần nơi xảy ra vụ án nhặt được một cái giầy thể thao mới, khớp với số giầy của người chết, là một nhãn hiệu không mấy tiếng tăm, trong thành phố chỉ có một đại lý, đây là địa chỉ.”
Lăng Bác Kim nhận lấy địa chỉ, “Giờ em qua hỏi coi có manh mối gì không luôn đây.”
“Tiện đó mang một suất bánh trứng về cho chị nhé.” Cá nhỏ mỉm cười.
Lăng Bác Kim quay sang nhìn Thường Trấn Viễn, “Sư phụ, đi thôi.”
Thường Trấn Viễn đang ngồi bắt tréo chân trên sô-pha đọc báo nghe vậy ngẩng đầu lên, “Ai bảo tôi sẽ đi thế?”
“Hôm qua em uống nhiều quá, chưa tỉnh rượu, không lái xe được.” Lăng Bác Kim nói vô tội.
Thường Trấn Viễn nói, “Hôm qua nhất định là cậu uống rượu công nghiệp rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Thể chất em đặc biệt.”
Thường Trấn Viễn, “Giống như vò rượu, có thể bịt rồi cất kín.”
Cá nhỏ nói, “Sư đồ hai người muốn trao đổi tình cảm thì trao đổi trên đường ấy. Em muốn bánh trứng làm đồ tráng miệng sau bữa trưa.”
“Sư phụ.” Lăng Bác Kim cười hì hì nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn còn tính nói thêm nhưng Cá nhỏ đã vung tài liệu xua đi, “Đi cả đi đi cả đi, lái xe mệt còn đổi tay được.”
Lăng Bác Kim trơ mặt phụ họa, “Phải đó, em lái xe quá ba phút sẽ kiệt sức.”
Cá nhỏ cười phút, “Thể chất em đặc biệt thật đấy.”
Thường Trấn Viễn đành phải cầm báo lên xe.
Lăng Bác Kim ngồi vào ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi, “Mình đi đâu ăn sáng đây ạ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Địa chỉ đâu?”
Lăng Bác Kim vừa đưa địa chỉ cho hắn vừa độc thoại, “Cạnh đó có hàng bánh trứng, chúng ta có thể nhân tiện…”
Thường Trấn Viễn dằn mạnh chân ga.
Lăng Bác Kim trơ mắt nhìn một con xe vừa tiến vào suýt quẹt lên gương chiếu hậu, lập tức túa mồ hôi lạnh, “Sư phụ, đừng xúc động.”
Xe lao tới trung tâm thành phố.
Trên địa chỉ viết trung tâm thương mại lớn của thành phố. Lúc này trung tâm thương mại vẫn chưa kinh doanh, Lăng Bác Kim mè nheo lôi Thường Trấn Viễn vào tiệm ăn nhanh mua ít đồ lót dạ.
“Sư phụ từng nghe về hốc cây chưa?” Lăng Bác Kim hỏi.
Thường Trấn Viễn đang hút sữa đậu nành, nghe vậy thì cáu bẳn nhìn cậu, “Tôi chẳng những từng nghe mà còn từng thấy nữa, không biết đáp án này có dọa cậu không?”
Lăng Bác Kim nói, “Ý em là, có vài người thích nói với hốc cây những bí mật không thể tâm sự với người khác. Như vậy vừa có thể trút hết ra mà lại không sợ người khác nghe được.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có yêu cầu gì về kích cỡ hốc cây không?”
“Cái này, không có ha.”
“Loại cây thì sao?”
“Cũng không có.”
“Thế nói với bồn cầu thì có gì khác?” Thường Trấn Viễn đặt sữa đậu nành xuống, “Vì một cái là nhân tạo một cái là tự nhiên à?”
Lăng Bác Kim nói, “Có lẽ là mùi gốc cây dễ chịu hơn.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu có thể phun thuốc xịt phòng.”
“…” Lăng Bác Kim im lặng ăn hết một cái bánh bao mới nói, “Thật ra ý em là, nếu sư phụ muốn tìm người trút bầu tâm sự thì có thể tìm em.”
Thường Trấn Viễn nói, “Trông cậu giống hốc cây chỗ nào thế?”
Lăng Bác Kim giơ tay, “Tụi em đều sẽ giữ bí mật.”
“Thật sao?” Thường Trấn Viễn chọc ống hút vào cốc.
“Tất nhiên.” Mắt Lăng Bác Kim sáng lên.
Thường Trấn Viễn nói, “Được rồi, tôi nói cho cậu, nhưng cậu hứa với tôi, nhất định phải giữ bí mật, không được để người khác biết.”
Lăng Bác Kim gật mạnh đầu.
Hắn hơi ngả người về trước, Lăng Bác Kim phối hợp rướn cổ lên, “Thường Trấn Viễn thích một người tên là Lăng Bác Kim.”
Khóe miệng Lăng Bác Kim nhoẻn lên, cười tươi như hoa.
“Có điều,” Thường Trấn Viễn cười ngoài mặt, “Cậu đã hứa giữ bí mật cho tôi rồi đấy, vì vậy, xin đừng để người tên là Lăng Bác Kim đó biết.”
“…”
Hai người không nói thêm gì cả cho tới khi trung tâm thương mại mở cửa.
Chỉ cần trông thấy Lăng Bác Kim thì Thường Trấn Viễn sẽ rối loạn. Lăng Bác Kim, Từ Tắc Thừa, hai cái tên giống hai sợi dây thừng, xoắn bện vào nhau, quanh quẩn trong đầu. Ý nghĩ duy nhất hiện giờ của hắn là giật sợi thừng ra, quẳng khỏi đầu.
Mới mở cửa, trung tâm thương mại chưa có ai, hai người nhanh chóng tìm được quầy bán giầy.
Lăng Bác Kim lấy ảnh chụp ra đưa nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng nói, “Đây là mẫu năm ngoái, lúc chuyển mùa năm nay chúng tôi khuyến mại năm mươi phần trăm.”
Lăng Bác Kim nói, “Cô có nhớ là ai mua khi nào không?’
Nhân viên bán hàng nói, “Cái này à, không nhớ.”
Lăng Bác Kim nhìn chung quanh, “Chỗ cô có camera không?”
Nhân viên bán hàng nói, “Có.” Cô ta chỉ vào nóc một quầy hàng khác, “Nó đó.”
Lăng Bác Kim nhíu mày. Chỗ đó chưa chắc đã quay được tới bên này.
Thường Trấn Viễn thấy trên quầy đề bảng hội viên giảm hai mươi phần trăm, “Chỗ cô có thẻ hội viên à?”
Nhân viên bán hàng nói, “Có thì có, nhưng những mẫu giảm giá thế này đều không cần thẻ hội viên, vì chiết khấu rồi không thể hưởng chiết khấu hội viên nữa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cô có danh sách hội viên không?”
Nhân viên bán hàng nói, “Chỉ có danh sách người làm thẻ hội viên ở đây, nhưng tôi phải xin phép đã.”
Lăng Bác Kim nói, “Em đi kiểm tra ghi hình.”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Nhân viên bán hàng làm việc rất mau mắn, nhanh chóng gọi điện được sự đồng ý, sau đó bật máy tính lên, mở bảng hội viên ra.
Thường Trấn Viễn mở từng trang một, sau đó dừng lại ở cái tên Tưởng Hiểu, “Cô có lịch sử mua hàng của cô ta không?”
“Anh chờ chút.” Cô ta tìm tư liệu trong máy tính, “Đây.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cô ta mua giầy giảm giá không có ghi chép à?”
Nhân viên bán hàng nói, “Không dùng thẻ hội viên thì không có.”
Thường Trấn Viễn nói, “Giầy cô ta mua đều rất đắt.”
Người bán hàng nói, “Nói thật, hội viên rất ít tới chỗ chúng tôi mua giầy giảm giá. Vì giầy giảm giá thường là của năm ngoái hoặc năm kia, mấy cô ấy thích mua đồ đúng mùa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chép lại chỗ tư liệu này hộ tôi được không?”
“Đương nhiên là được.” Nhân viên bán hàng lấy giấy bút ra tính đưa hắn thì hắn đã quay người đi xem giầy rồi.
“…” Nhân viên bán hàng chấp nhận số phận mà chép lại.
Gần một tiếng sau, Lăng Bác Kim tìm được Thường Trấn Viễn vừa mua hai cái áo ở quầy đồ hàng hiệu nam. “Sư phụ?”
Thường Trấn Viễn không hề xấu hổ nói, “Tìm được rồi à?”
Lăng Bác Kim nói, “Tìm được băng ghi hình kể từ mười ngày trước khi Tưởng Hiểu mất tích tới lúc tử vong, đủ cho chúng ta xem mấy ngày đó.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vậy đi thôi.”
“Đợi đã ạ. Còn phải mua bánh trứng nữa.” Lăng Bác Kim bất đắc dĩ xoay người, khóe mắt chợt lướt qua một bóng người quen thuộc, tới lúc quay đầu qua thì không thấy đâu nữa rồi.
“Còn chưa đi đi?” Thường Trấn Viễn dừng bước nhìn cậu.
Lăng Bác Kim nói, “Hình như mới rồi em thấy… chắc nhìn nhầm rồi.” Cậu lắc đầu.
Thường Trấn Viễn nhìn theo đường nhìn của cậu, đang tính nói thì di động trong túi vang lên. Hắn đành phải vừa nghe máy vừa đi ra ngoài.
“Dạo này sống thế nào?” Giọng nói của bố Thường từ đầu bên kia truyền tới.
“Tốt lắm ạ.” Thường Trấn Viễn nói.
Bố Thường nói, “Sống cùng với cái đứa mà con nói à?”
“…Vâng.”
Bố Thường im lặng một lúc mới nói, “Cũng được.”
Thường Trấn Viễn ngớ ra, không rõ câu “cũng được” của ông ta từ đâu nhảy ra nữa.
“Mấy ngày này có lẽ nhà họ Lịch có chút động tĩnh. Con,” Bố Thường ngừng một chút rồi nói, “Kết bạn kết bè phải thận trọng.”
…
Nhà họ Lịch sắp rung chuyển rồi à?
Thường Trấn Viễn nói, “Con biết rồi ạ.”