“Còn nghĩ đến có lời sao chứ? Đã cho Thượng Thần Hi rồi kia mà.” Helen nhún vai, thái độ trách móc.

Cô xé miếng bánh mì bỏ vào miệng, mắt nhìn bâng quơ về nơi khác.

Cố Thừa Luân biết cô bất mãn, nhưng vẫn điềm đạm giải thích: “Em đừng có thành kiến với Tép Nhỏ.

Nó đang lúc khó khăn.

Huống hồ tiền đó anh chưa phải dùng đến, anh xem như hùn vốn làm ăn với nó.

Nó có ý tưởng khá hay, anh thật sự nể phục nó.”

“Okay! Em không thành kiến.

Nhưng quen biết nhau bao năm, kiểu người như anh ta sẽ đau khổ mà nhảy lầu tự tử sao chứ? Đã vậy còn miệng lưỡi và làm việc không một chút nguyên tắc.

Anh chơi thân với anh ta quá khiến em thật lo lắng.

Nói đến hùn vốn và con số, không phải cần kế toán đánh giá và phân tích lợi nhuận ư? Đều là người bước ra ngoài làm ăn, đây là chuyện cơ bản thôi mà.

Anh ta có làm chưa? Ý tưởng? Có viết ra thành bản kế hoạch, có con dấu và hợp đồng không? Không thể cứ nói suông như vậy.

Wallace! Anh trọng nguyên tắc nhất mà, bây giờ lại tính toán thế ư?”

“Helen! Anh giới thiệu công trình Thành Nam để Dật Vĩ nhập thiết bị lắp đặt vô tình đẩy Tép Nhỏ vào chỗ khó, anh cảm thấy mình cần có trách nhiệm về việc này.”

“Chúng ta đừng cãi nhau vì anh ấy có được không? Thật sự không đáng.” Helen mím môi, sau đó bắt đầu ăn món súp.

Cố Thừa Luân thấy bạn gái mất hứng cũng không muốn diễn giải thêm.

Anh ăn sáng thật nhanh, gấp rút thu dọn lại cặp sách.

Helen thấy mình trách móc bạn trai như vậy trong lòng cũng hơi khó chịu.

Cô nhìn Thừa Luân cố tình gợi chuyện:

“Buổi tối lại hẹn nhau nhé! Bây giờ gấp quá, em có chuyện tốt muốn báo cho anh biết để cùng vui vẻ.”

“Tối nay anh có hẹn với Tép Nhỏ bàn chuyện rồi...!À, khi nào xong anh tới đón em đến xem căn nhà, chỗ đó sửa chữa lại rồi, chờ xin ý kiến của em.”

Helen liếc xéo: “Được.

Vậy em ăn tối với mẹ.

Em chờ anh, nhớ đừng có uống rượu.”

“Lúc tập trung bàn việc Tép Nhỏ không bao giờ để mình say rượu đâu, nó làm gì cũng rất nghiêm túc mà.”

“Cứ mở miệng là nhắc tên Tép Nhỏ.

Anh cuồng anh ta quá đó.”

Cố Thừa Luân bật cười, véo má bạn gái: “Em ghen với nó sao? Nó đang triển khai một ý tưởng, không muốn cứ nhắm chờ công trình mà đặt mua thiết bị lắp đặt nữa.

Dật Vĩ sẽ khuếch trương mở một công ty phát triển, tức là tự đầu tư xây dựng rồi tự cấp hàng.

Sau này còn niêm yết trên sàn chứng khoán, càng làm càng giàu, mở rộng thêm thật nhiều ngành khác.”

Helen thở dài: “Xem anh kìa, tâm tư chỉ có mỗi lý tưởng của anh ta.

Lý tưởng của ai thì tự người đó gầy dựng.

Nói đến mở công ty, vừa phải cần có tiền vừa phải có bằng cấp chuyên môn, cả hai anh đều bỏ ra mà nói là lý tưởng của anh ta.

Anh bị lợi dụng rồi.”

“Helen! Đừng nói khó nghe như thế!”

“Em chỉ đang nói lời vô ích thôi, nên không nói nữa.

Wallace! Em cảm thấy anh chăm chỉ học tập càng thương cho anh nhiều hơn...”

Cố Thừa Luân nhìn đồng hồ, sau đó vội vàng đứng dậy: “Anh đến lớp đây.

Bye!”

“Bye!”

...

“Ông Thượng à, tôi viết đơn xin thôi việc mong ông trả hết phần lương tháng rồi cho tôi.

Tôi thật sự không kiên trì tiếp được.”

Thím Chu cũng bẽn lẽn đưa tờ đơn của mình lên bàn, không dám nói thêm.

“Được rồi.

Tôi không miễn cưỡng các người.

Doãn Ân Hi! Tính lương cho họ rồi qua bên văn phòng kế toán kê khai cho họ nhận tiền mặt ngay hôm nay đi.”

“Vâng.”

Doãn Ân Hi thoáng nhìn qua Thượng Thần Hi có chút không đành lòng.

Lúc ra ngoài thậm chí còn mở lời năn nỉ hai người kia cố gắng ở lại làm việc, tuy nhiên chỉ là phí công vô ích.

Thượng Thần Hi ngược lại trạng thái vẫn vô cùng bình thường.

Anh thống kê các đơn hàng và tìm thêm đại lý nhập hàng khác.

Trong đầu hiện lên biết bao nhiêu kế hoạch hấp dẫn.

Chỉ muốn nhanh chóng thực hiện.

Anh đẩy cửa ra ngoài, nhìn Doãn Ân Hi đang loay hoay xếp hàng hóa.

“Được rồi, hôm nay cô làm nửa buổi thôi.

Tôi phải đi Quảng Châu tìm thêm đại lý.”

“Nửa buổi? Công ty phải đóng cửa thật ư? Anh Thượng à, không phải anh đã trả hết nợ rồi sao?”

“Công ty phải chỉnh đốn lại, tạm thời không hoạt động thôi.

Hàng hóa rất nhiều, một mình cô trực ở đây không bán được từng món đâu.”

Doãn Ân Hi kịp lấy túi xách và khóa lại cánh cửa sau đó đuổi theo bước chân của Thượng Thần Hi.

“Vậy tôi đi Quảng Châu cùng anh.

Mà phải rồi, công ty đọng hàng, không tìm cách bán đi, mà phải tìm thêm đại lý nhập hàng nữa à?”

“Chỗ đàn ông bàn việc cô theo không làm được chuyện gì đâu.

Tốt nhất ở nhà, yên tâm tôi vẫn tính vào ngày công cho cô.”

“Tôi vẫn chưa tìm được nhà, hôm qua thuê đỡ ở phòng xông hơi...”

Thượng Thần Hi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, có chút không nỡ.

Nghĩ đến cô không cha không mẹ, cảnh sống tạm bợ thì khá đồng cảm.

“Chỗ đó đàn ông ra vào phức tạp, cô cũng gan quá đó.

Cũng đâu phải không có giấy tờ tùy thân.

Tiền lương tôi có thể ứng trước cho cô.”

“Ây! Không phải vấn đề tiền bạc đâu.

Anh đừng lo cho tôi...”

“Vậy đi, lên xe tôi đưa cô đi một đoạn.”

“Đi đâu?

...

Doãn Ân Hi cúi đầu ăn bát mì to tướng, chưa bao giờ được ăn mì Quảng ngon như vậy.

Thượng Thần Hi đang lúc đói ăn một mạch sạch trơn.

“Chú Uông à, mì ngon quá.

Ăn mì của chú từ nhỏ tới lớn hương vị này muốn trở thành tuổi thơ của con rồi.”

“Do con đói quá thôi.”

“Bạn gái à?” Thím Uông đi tới, thì thầm hỏi chồng.

“Chào chú thím, con là Doãn Ân Hi.”

“Cái tên cũng như một cặp vậy đó, Thần Hi – Ân Hi.”

Thượng Thần Hi lấy khăn lau miệng, khẽ cười đáp:

“Là thư kí mới.

Cô ấy cần thuê nhà đó.

Kì trước nghe thằng Thành nói thím Uông muốn cho thuê phòng.”

“Phải rồi.

Căn nhà lớn như vậy, có hai căn bếp và bốn phòng, thím muốn tìm người cho thuê, nhưng phải là người phụ làm quán mì...”

Doãn Ân Hi hiểu ra vấn đề liền hào hứng mở lời: “Đúng lúc cháu đang cần làm thêm đây ạ.

Chú Thím cho cháu thuê phòng nhé!”

Ông bà Uông nhìn nhau rồi đến nhìn cô gái trẻ trước mắt, vô cùng vừa ý gật đầu đồng ý với cô.

Thượng Thần Hi khẽ cười trong lòng, kỳ này coi như làm mối cho tên nhút nhát Uông Thành kia.

Anh nhìn đồng hồ sau đó vội vã nói lời cáo biệt mọi người..