“Chưa thấy thư kí nào vất vả như em.

Chảy tới chạy lui ở hai công trình, làm bao nhiêu việc, thật sự là vượt phạm vi của một thư kí thông thường.

Tép Nhỏ nói tuyển người nhưng chỉ chú tâm bên cố vấn đầu tư tài chính, rõ ràng không có ý tìm thêm người san sẻ với em.” Cố Thừa Luân kí vào văn kiện mà Doãn Ân Hi vừa mang đến, phàn nàn mấy câu.

Ân Hi nhoẻn miệng cười: “Anh ấy còn hay cảnh tỉnh với tôi rằng Dật Vĩ tôi cũng có phần, cho nên phải sốt sắn hơn mới được.”

Cả hai đi khảo sát công trình sau đó nghe nhóm trưởng báo cáo tiến trình mới đi xuống dưới tầng.

“Nó lẽ sự, muốn rút cạn sức của em thôi.

Sau này hãy học cách từ chối.”

Doãn Ân Hi lại cười: “Nghe giọng điệu của anh người ngoài nghe được còn không dám tin hai người là bạn thân nhiều năm.” Ân Hi bỗng thở dài, nói: “Không biết gần đây anh Thần Hi ra ngoài làm gì, hiếm khi về công ty.

Hôm nay thì gọi xuống thông báo họp gấp.

Giờ này trễ rồi.” Ân Hi nghiêng đầu ra chỗ cửa sổ thông gió của một căn hộ đang xây nhìn hoàng hôn sắp tắt.

Cố Thừa Luân thấy Ân Hi chân đi cao gót xuống chỗ bậc thang gập ghềnh có hơi trở ngại liền đỡ lấy tay giúp cô giữ được thăng bằng.

“Cảm ơn anh...!Còn nữa, hôm trước anh ấy còn bỏ tiền túi kí hóa đơn cho một chiếc đồng hồ trị giá 5 nghìn, nói là tặng một người họ Châu.”

Cố Thừa Luân cười nhạt: “Lại bày trò thiết lập quan hệ, muốn lấy lòng người ta.

Em đừng bận tâm cho nó, nó đã lớn biết mình suy tính cái gì.”

“Không đâu, tôi chỉ sợ anh Thần Hi bị người ta lừa.

Muốn nói cho anh biết để khuyên nhủ anh ấy.

Gần đây hóa đơn công ty chi trả cho thấy anh ấy thường xuyên la cà ở tụ điểm quán bar, sòng bạc, thậm chí có hôm khui một chai rượu nho giá rất chát nữa.”

“Tôi thì cảm thấy Tép Nhỏ đi lừa ngược lại người ta thì đúng hơn.

Em không cần lo lắng nó sa vào thói xấu, con người của nó cả đời không biết ham mê vào thứ gì, phụ nữ, bài bạc, nghiện rượu...!thậm chí là tiền.

Nó lao đầu tạo dựng sự nghiệp cốt là muốn thành công...!rồi đánh úp kẻ thù.

Khi hiểu nó rồi, em sẽ cảm thấy con người của nó thật đơn giản.”

Doãn Ân Hi hoàn toàn bất ngờ.

Cố Thừa Luân phân tích như vậy cô vừa an tâm vừa lo ngại thêm chuyện khác.

Không hiểu sao đối với người đàn ông này cô không dừng lại ngẫm nghĩ.

Cô rất bận tâm đến anh ấy, kể từ lần gặp đầu tiên thì đã có loại cảm giác này.

Nếu như anh ấy thất bại, cô sẽ rất đau lòng.

Cố Thừa Luân đi đến lái xe đưa Ân Hi cùng về Dật Vĩ, lúc trông thấy chiếc xe cũ kĩ Ân Hi có chút ngỡ ngàng.

“Xe của anh vẫn chưa sửa xong à?”

“Nếu như tôi mua một chiếc xe hoàn toàn mới?” Cố Thừa Luân quay sang xin ý kiến Ân Hi.

Nhưng Ân Hi chỉ cảm thấy không hiểu, theo như cô biết đó không phải là tính cách xử sự của Cố Thừa Luân.

Hai người ngồi vào xe chạy một lúc thì cảm nhận được động cơ có vấn đề, xe chạy không được trơn tru.

Cứ bị tắt máy bất chợt, Cố Thừa Luân lo ngại liền cho xe tấp vào một bên đường dừng lại kiểm tra động cơ đầu xe.

Ân Hi giúp Cố Thừa Luân rọi đèn pin, thăm dò hỏi: “Anh có thể sửa không?”

“Hư nhẹ thì vẫn được.”

“Kiến trúc sư ngầu vậy ư?”

Hai người nhìn nhau bật cười.

Lúc này xa xa có đèn xe pha vào hai người, rồi dừng hẳn.

Theo bản năng Cố Thừa Luân và Ân Hi cũng dõi theo, lại trông thấy Lục Tuấn và Helen bước xuống xe đi về phía họ.

“Có cần giúp gì hay không?” Helen lên tiếng.

Nhìn qua chiếc xe lại không khỏi thương cảm.

Nhưng trong trường hợp thế này Cố Thừa Luân giống như bị người ta nhìn trúng chỗ đáng thương có hơi cọc tính khó chịu.

Anh lạnh lùng đáp: “Anh có thể tự xoay sở.”

Chỗ áo sơ mi của Cố Thừa Luân mấy chốc bị vết nhớt đen làm bẩn, trông qua khiến người ta cảm thấy xót.

Ân Hi đánh giá Lục Tuấn thì trông thấy cách biệt quá lớn, không biết là loại định mệnh gì, cứ phải để họ chạm mặt với nhau trong trường hợp này.

“Ivy! Lại gặp em.

Có nghe chú của tôi nói qua trước đây em cũng từng làm thư kí cho ông ấy.” Lục Tuấn vô tư bắt chuyện sang Ân Hi để không khí giảm bớt căng thẳng.

Không ngờ rằng Cố Thừa Luân khựng lại, dè chừng kéo nhẹ tay Ân Hi lui về phía sau lưng của anh, tạo khoảng cách với Lục Tuấn, ánh mắt âm trầm tựa như cảnh cáo.

Helen nhìn thấy thì hơi bất ngờ, Cố Thừa Luân chưa bao giờ khẩn trương và kích động như vậy, mà còn vì một cô gái.

Trong lòng Helen không được thoải mái, muốn bảo Lục Tuấn cùng rời đi thì thấy anh ta sờ chỗ túi quần, bâng quơ cảm thán một câu: “Hết thuốc lá rồi, tôi đi mua.

Chờ tôi nhé!”

Nói xong Lục Tuấn băng qua bên kia đường đi vào trong một cửa hàng tiện lợi.

Helen dõi theo âm thầm mắng chửi.

Cô biết Lục Tuấn không nghiện thuốc, lâu lâu mới vu vơ hút vài điếu, rõ ràng muốn kiếm cớ tạo không gian cho cô và Cố Thừa Luân được nói chuyện với nhau.

Anh ta thì quá mức lịch sự không cần thiết rồi.

Tuy cô đối với đoạn tình cảm này vẫn còn vương vấn, nhưng cũng không thiết tha chuyện hàn gắn trở lại.

Cô muốn tự dày vò chính mình hơn là phải nhìn nhận lại chấp niệm của cô và Cố Thừa Luân.

Ân Hi hiểu chuyện cho nên cũng kiếm cớ lui vào trong xe tìm nước suối uống, tạo cơ hội cho Cố Thừa Luân có thể thoải mái trò chuyện với Helen.

Chẳng ai biết được, Lục Tuấn hay cả Ân Hi đều đang làm chuyện thừa thải.

Cố Thừa Luân lạnh lùng nhìn Helen rồi chú tâm đến việc sửa xe, tự cảm khái một câu như châm chọc chính mình: “Chiếc xe tồi tàn quá!”

“Nhất là khi anh còn chở theo một cô gái.”

Helen cũng không nhân nhượng đáp trả.

Cô muốn anh nhìn ra được thực tế, và đừng mãi cố chấp với nguyên tắc gò bó nhảm nhí của mình.

Cố Thừa Luân vô cùng khó chịu.

Giống như vừa bị sỉ nhục, và cảm thấy chính mình sao lại nực cười.

“Chúng ta đã chia tay, cho nên em muốn được rõ ràng, chỗ lợi tức Star J có phần trăm của anh sẽ chi trả hoàn toàn minh bạch.”

“Em muốn rạch ròi vậy sao?” Cố Thừa Luân cười lạnh, anh ngước mắt lên nhìn cô, tha thiết muốn nhìn ra tâm tư của cô: “Anh cũng sẽ không vì lợi tức đó mà tạo tình huống dây dưa làm phiền em và người mới.

Em đã quen anh bao năm, anh không có cách nào bù đắp chỗ thanh xuân đã mất.”

Helen nghẹn lại, nghe đau đớn tận đáy lòng, cô cố nở nụ cười: “Thanh xuân không chỉ có riêng mỗi mình em, còn cả anh nữa.

Chúng ta xem như bình đẳng.

Không cần ái ngại chuyện này.”

Cố Thừa Luân lại loay hoay sửa xe, vừa xong thì ngẩng mặt lên nhìn Helen.

Cả hai lại bất tri bất giác nhìn về cửa hàng tiện lợi quan sát Lục Tuấn bước ra ngoài hành lang hút thuốc, cậu ta cũng quay mặt lại nhìn chỗ hai người họ miệng phả ra làn khói trắng.

Cố Thừa Luân oán hận ở trong lòng, lửa giận uất nghẹn đến giọng nói thốt ra cũng đặc biệt trầm thấp: “Helen! Lục Tuấn là loại người buông thả sống tự tại không có kiên định, em nghĩ rằng sẽ hạnh phúc khi chọn lựa bên cạnh hắn ta sao?”

Helen lập tức khó chịu: “Ngày nào anh vẫn còn dùng thái độ này chất vấn, giữa chúng ta thực sự không thể duy trì cuộc trò chuyện.

Em đã nhấn mạnh bao nhiêu lần, em và Lục Tuấn chỉ là quan hệ cộng tác trong công việc, không có chút cảm tình mập mờ nào.

Cho dù sau này có phát sinh yêu đương thì không phải phương châm làm người của em bị thay đổi.”.