Cố Thừa Luân cũng vừa hay đến kịp, nhìn thấy hai người họ thì phấn khích đi đến.

Mẹ Cố niềm nở kéo con trai đến xem những tờ giấy cầu bình an đều được Ân Hi ném lên rất cao, cho thấy lời cầu nguyện chắc chắn được thành toàn.

“Chẳng phải nói đưa bạn gái cùng đến hay sao? Chỉ thấy mình con.”

“Đúng lúc cô ấy bận việc.

Cô ấy làm trong ngành truyền thông cuối tuần vẫn phải sốt sắng làm việc.”

Mẹ Cố gật đầu nhưng cũng chẳng để tâm, bà nhìn về phía Ân Hi nhiệt tình ném giấy cầu nguyện cuối cùng, ánh mắt đầy cảm động.

“Con bé thật tốt tính, trước khi đến còn mua cho mẹ rất nhiều quà mang về Bắc Kinh.

Thật tình dễ mến...!Luân à, con kết giao nhiều bạn tốt khiến mẹ cũng được an lòng.”

Cố Thừa Luân mỉm cười sau đó chạy đến chỗ Ân Hi giúp một tay, anh cầm lấy cuộn giấy ném lên nhành cao, cuối cùng quả cam cũng mắc vào.

Anh và cô đều hào hứng vỗ tay nhìn nhau mỉm cười.

“Thừa Luân! Giỏi thật, cái đó là cầu bình an cho bác gái...”

“Cô viết à?”

“Phải.

Vì bác ấy chỉ viết lời cầu nguyện cho anh và em gái thôi.”

“Cảm ơn cô.”

Ân Hi nhoẻn miệng cười sau đó vội đi tìm túi xách của mình, bấy giờ cả ba lại cùng nhau đưa mẹ Cố ra sân bay về lại Bắc Kinh.

Thừa Luân đưa Ân Hi trở về, nhớ đến cô đối với mẹ mình những ngày qua bầu bạn trong lòng muôn vàn cảm kích, anh chợt nói: “Tôi mời cô ăn tối nhé.”

“Cảm ơn, nhưng mà tôi đã có hẹn với anh Thành rồi.”

“Có chuyện gì vui sao? Không nghe nó nhắc đến.”

Ân Hi hơi khựng lại sau đó lắc đầu: “Cũng hơi bất ngờ, nhưng tôi nghĩ cuối tuần muốn thư giãn thôi.

Anh ấy luôn miệng bảo ngán ăn mì mà.”

Cố Thừa Luân nhìn Ân Hi bật cười, đúng lúc này Thượng Thần Hi gửi tin vào máy nhắn hẹn anh đến bar uống rượu.

Anh thức thời liền vội lái xe đưa Ân Hi về nhà Uông Thành trước.

“Tao đưa mày đến khu Cửu Long Thành.”

Thượng Thần Hi ngồi vào xe của Cố Thừa Luân nhướng mày ngỡ ngàng.

Lúc xe dừng lại ở một chung cư cũ thì nhanh nhẹn theo sau bước chân của Thừa Luân, vào đến một căn nhà có tọa độ ánh sáng rất tốt.

“Chỗ này nằm trong dự án công ty phát triển xây dựng BM, tao trước đó có tin nội bộ cho nên đã thu mua căn này.”

“Nhìn dáng vẻ của mày...!giống như là muốn thiết kế lại căn nhà theo cách riêng của mình?”

Cố Thừa Luân gật đầu, “Nếu đây là dự án thứ hai của Dật Vĩ, mày nghĩ thế nào?”

“Tức là công ty mẹ đỡ đầu là Thượng Thần?” Thượng Thần Hi nghi hoặc hỏi.

Lập tức bị Cố Thừa Luân bĩu môi chê trách: “Trong đầu mày chỉ có cuộc chiến với Thượng Thần.

Tiếc là không phải.

BM như ngọn tre, gió chiều nào nương chiều ấy, chuyến này đi nhận đầu tư của Lôi thị.”

“Lôi thị? Là Tập đoàn gián tiếp hại chú Cố.”

Cố Thừa Luân thoáng nét buồn trên mi mắt nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên: “Tao không để ý, dù sao Dật Vĩ vẫn có thể đứng ra cạnh tranh với BM.

Tao rất có lòng tin với bản vẽ thiết kế của tao cùng hiềm khích giữa BM, Thượng Thần và Lôi thị, khả năng cao BM sẽ bị đánh loại.”

Thượng Thần Hi rất vừa ý đáp: “Tao thì có lòng tin với mày.

Luân! Mày dự tính mua căn này là muốn...!kết hôn với Helen?”

Cố Thừa Luân quay mặt sang nhìn Thượng Thần Hi cảm nhận có điều gì đó không thỏa đáng, nhưng Thượng Thần Hi rất nhanh lấy lại vẻ điềm nhiên: “Mày có bản vẽ thiết kế riêng cho nơi này chưa?”

“Đã vẽ xong thiết kế.

Sau khi nơi này chính thức hoàn công tao sẽ bắt đầu tiến hành.”

“Mày thật hữu tình.”

Hai người đến quán bar quen thuộc mà cả ba vẫn hay tập trung uống rượu, bàn về chi tiết các dự án trong kế hoạch.

“Chi phiếu và con dấu công ty đã có chưa?”

“Chỗ này Ân Hi và thằng Thành đã lo xong.

Bản đăng kí công ty vừa sửa lại hoàn chỉnh, chỉ cần chờ chữ kí của ba chúng ta.”

“Cứ ngỡ mày giỏi lắm, không phải chuyện gì cũng phiền hà đến Ân Hi hay sao? Lần trước tao còn nghe thím Uông nói chủ cho thuê văn phòng khởi kiện, đến tận nơi làm dữ, cô ấy đã trích tiền túi ra trả cho mày hai tháng tiền thuê mặt bằng.

Không phải số nhỏ đâu?”

“Tao biết, cho nên bản đăng kí công ty đã thêm cô ấy vào cổ phần, mới phải sửa lại.”

“Xem như mày còn có nhân tính.”

“Tao...” – “Nó không có nhân tính đâu.”

Uông Thành ủ rũ đi tới, Cố Thừa Luân và Thượng Thần Hi đồng thời quay mặt lại nhìn.

Còn chưa kịp hỏi lý do vì sao chửi mình không có nhân tính đã thấy Uông Thành gục đầu xuống bàn.

Thượng Thần Hi nhìn Cố Thừa Luân nhún vai, chẳng buồn để ý tới.

Tuy nhiên Uông Thành rất nhanh đã ngước mặt lên ném đồ về phía Thần Hi, đến cả Thừa Luân nhìn thấy cũng sượng mặt: “Chuyện gì thế? Không phải nói có hẹn với Ân Hi hay sao?”

“Tao đã tỏ tình thất bại.

Bây giờ trở thành anh em kết nghĩa rồi.”

“Cái gì?” Thượng Thần Hi phun hết rượu trong miệng ra ngoài cười đến sặc sụa.

“Cái này mày đưa cho thằng Thành sao? Chưa bắt đầu mày đưa ‘áo mưa’ cho nó làm gì? Đúng là...” Cố Thừa Luân nhét lại ‘áo mưa’ vào trong túi áo của Thượng Thần Hi, nhăn mặt khó chịu, “Ân Hi là cô gái đàng hoàng, sao hai đứa mày lại hình thành loại suy nghĩ không có đạo đức đó chứ?”

“Mày đừng gộp tao và tên khốn không có nhân tính này thành một.

Tao đối với Ân Hi là thật lòng.”

Thượng Thần Hi nhịn cười, dùng khăn giấy lau lại người, không buồn để tâm chỉ trích của hai thằng bạn, nói một cách thản nhiên: “Nam nữ yêu đương đều lấy chuyện đó làm tiền đề, và cũng là yếu tố tiên quyết đi đến dài lâu, hai đứa mày đừng có tỏ ra quân tử rồi đi chê trách tao.” Thượng Thần Hi vỗ vai Uông Thành nói lời an ủi: “Mày yên chí, thua keo này ta bày keo khác, ngày nào Ân Hi còn trọ ở nhà mày thì thiếu gì cơ hội...!Còn mày nữa Luân à, mày cứ như ông cụ non.

Nhu cầu của phụ nữ không thua đám mày râu chúng ta, đừng tỏ ra thanh cao quá có khi lại tưởng mình không còn tha thiết.

Mày xem mày và Helen quen nhau bao lâu nói năng vẫn còn khách sáo với nhau như vậy thì có tốt không?” Thượng Thần Hi quay mặt sang Cố Thừa Luân lên tiếng phê bình.

“Nói người ta sao mày không tự nhìn lại mình đi, không có mảnh tình vắt vai.”

“Tao bội thực rồi.

Không giống như mày mới bước vào dậy thì đâu.”

“Tức là nói mày đang trong thời kì mãn kinh sao?”

Uông Thành và Cố Thừa Luân nhìn nhau bật một tràng cười, Thượng Thần Hi phất tay tỏ ra hết nói nổi.

Buổi sáng Cố Thừa Luân tranh thủ đến Tập đoàn Thượng Thần sớm để làm báo cáo chi tiết.

Lúc ra khỏi thang máy lại bắt gặp chú Nghiêm Cảnh và ông Lục Phúc An cùng tiến vào văn phòng làm việc.

Cố Thừa Luân muốn gọi cho Thượng Thần Hi hỏi thăm lại chợt nhớ đến lời chú Nghiêm Cảnh nói hôm trước có phần do dự...!Chẳng lẽ đây là ‘cách’ mà chú ấy nhắc tới? Nếu để Thần Hi biết chuyện có khi nó lại tức điên lên.

Cố Thừa Luân nhẫn nại đợi hai người đó nói chuyện, một mình đứng ở ngoài tới lui cố ý chờ xem tình hình.

Ban nãy trông thoáng qua xét thấy thái độ của Lục Phúc An đối với chú Nghiêm thật tình niềm nở.

Một lúc sau thì thấy thư kí đi lấy rượu thượng hạng mang vào bên trong, xem ra tình hình rất là vui vẻ.

Cuối cùng chú Nghiêm cũng mở cửa văn phòng đi ra ngoài, thư kí lịch sự tiễn chú ra đến thang máy, Cố Thừa Luân tỏ ra trùng hợp cùng bước vào bên trong.

“Luân!”

“Chú Nghiêm! Sao đột nhiên chú lại đến đây? Tép Nhỏ có biết hay không?”.