BY KÚN LAZY ON 19/10/2015 VƯỜN GAI

Chương 70: Hôn mê

Editor: nhuandong

Trên đường trở về tôi vẫn còn chìm đắm trong buổi biểu diễn.

"Cảm giác thật tuyệt!" Tôi hưng phấn nắm chặt hai tay, nhìn Nhiếp Duy Dương: "Bài hát thứ hai cảm giác thật hoa lệ, a, còn có bài cuối cùng "Ánh sáng kỳ tích", hiệu quả ánh sáng làm đặc biệt mộng ảo, sau đó người diễn vai thiên sứ cùng với đôi cánh màu trắng từ trên trời giáng xuống, hai cánh tay giang ra sau lưng. Anh biết không, hình ảnh này quá đẹp rồi, em thật sự hối hận khi không mang camera đến quay! Không được không được, nhất định ngày mai em phải nhớ mang camera mới được!"

Nhiếp Duy Dương cầm chặt tay lái, hơi buồn cười liếc nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong, đánh vỡ kế hoạch của tôi không chút lưu tình: "Buổi biểu diễn không được chụp ảnh!"

Tôi suy sụp cúi mặt, đáng thương nhìn anh: "Khi chụp được em mang về nhà giấu cho thật kín được không?"

Anh phóng tới một ánh mắt hấp dẫn: "Em có thể mang cả anh trở về cất thật kỹ."

Tôi phụt một tiếng, có chút nóng mặt, cái người này, công lực phóng điện của ánh mắt càng ngày càng tiến bộ, hoặc nói là, tư tưởng của tôi càng ngày càng tà ác rồi chăng?

Lại nói tiếp, coi như Mặc Hoàng rất có lòng tin với anh, kế hoạch tuyên truyền tương đối lớn, không cho phép chụp ảnh, tạm thời không phát hành đĩa nhạc, chỉ thông qua một loạt buổi biểu diễn đã được chuẩn bị tạo nên ảnh hưởng. Tác phong thần bí khiêm tốn như vậy lại gợi lên lòng hiếu kỳ của đại bộ phận công chúng, không thành công thì có thể sẽ biệt vô âm tín, thành công thì chính là oanh động.

"Thực khiêm tốn." Tôi nhìn chuỗi ngọn đèn chạy qua cửa sổ, hỏi anh: "Anh có lo không có người đến xem hay không?"

"Anh chỉ lo buổi biểu diễn của anh có hoàn mỹ hay không mà thôi." Anh chẳng hề để ý, cái này giống với tôi. Nhưng mà, lo lắng này hoàn toàn là dư thừa, ngẫm lại mấy nữ sinh đại học N thì cũng biết.

Ngày hôm sau lúc anh ra ngoài tôi vẫn còn đang ngủ. Anh đến bên cạnh gọi tôi tỉnh, dặn dò tôi đến giờ biểu diễn nhớ cùng mẹ và chú Nhiếp đến phòng ca nhạc. Tôi mơ mơ màng màng nhận lời, chờ đến khi tôi rời giường, chú Nhiếp đã đến công ty, mẹ đi ra ngoài mua đồ, trong nhà chỉ còn một mình tôi.

Buổi biểu diễn của Nhiếp Duy Dương bắt đầu lúc ba giờ chiều, tôi sửa sang đống ảnh chụp ở Tây Tạng lại một lần, nhìn giờ cũng đã giữa trưa, chắc mẹ cũng sắp trở về, lúc này, điện thoại vang lên.

Là Felix. Tôi bắt máy: "Felix?"

"Tô Tô!" Giọng Felix nghe hơi lo lắng dồn dập: "Bây giờ em có rảnh không?"

"Có có có!" Tính Felix nếu không có gì bất đắc dĩ sẽ không làm phiền người khác, tôi vội vàng trả lời: "Anh làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Anh gọi điện cho Đào mà không được, ah..." Felix thở một hơi, dường như đang cố nhịn đau: "Lọ thuốc nhỏ mắt bị anh không cẩn thận làm đổ, hình như mắt của anh sắp phát tác, Tô Tô, anh nhớ ở chỗ em có một lọ thuốc phải không?"

"Có có, Felix, anh đừng vội, ngồi xuống đừng cử động." Tôi lo lắng dặn dò: "Em lập tức mang thuốc đến cho anh."

"Thực xin lỗi bắt em phải vội." Giọng Felix vì đau đớn mà hơi khàn đi, vẫn còn nói xin lỗi với tôi.

"Có phải là bạn bè hay không vậy?" Tôi nói: "Đường nói lời khách sáo làm người đau lòng như vậy."

Để điện thoại xuống mới nghĩ đến chuyện của Bình Bình, tôi do dự một chút, vẫn cầm túi xách lên chạy ra ngoài. Không được, không có thời gian tìm người khác nữa, không thể trì hoãn được, chờ lâu một phút, mắt Felix sẽ thêm một phần nguy hiểm.

May mắn nhà Felix chỉ cách nhà tôi mấy con đường, ấn chuông cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng va chạm, hồi lâu cửa mới mở ra, quả nhiên mắt Felix lại mù tạm thời. Hai mắt anh nhắm nghiền, trên mặt đều là vẻ đau đớn.

Tôi vội vàng đỡ anh nằm xuống ghế sofa, giúp anh nhỏ thuốc lên mắt. Felix cắn chặt răng, đau đến mức trên trán rịn ra một tầng mồ hôi hột.

Qua một lúc lâu, anh chậm rãi mở to mắt.

Tôi cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán anh, hỏi: "Sao rồi? Còn đau không?"

Felix mở to mắt, đồng tử màu xanh nhìn chằm chằm vào trần nhà, vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lại tôi.

"Felix?" Tôi hơi sốt ruột. "Làm sao vậy? Anh nói chuyện đi?"

Felix lẳng lặng ngây người lúc lâu... Mắt chớp chớp, đồng tử chuyển về phía tôi, rồi lại như tiêu cự không chuẩn, anh lộ ra một nụ cười khổ, giọng run nhè nhẹ: "Tô Tô, đau không đau nữa, nhưng mà, anh vẫn không nhìn thấy."

Tôi quá sợ hãi, nhảy dựng lên: "Felix, chúng ta phải lập tức đến bệnh viện!"

Đỡ Felix ra ngoài gọi xe đến bệnh viện, bác sĩ nói: "Nguy hiểm thật, chậm một chút nữa thì mù vĩnh viễn."

Tôi thở nhẹ một hơi, hoàn toàn không nhớ kỹ được một chuỗi tên bệnh cổ quái, vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao? Có còn nguy hiểm nữa không ạ?"

Vị bác sĩ tóc hoa râm nói: "Đừng lo lắng, tạm thời không có nguy hiểm. Cô đi làm thủ tục nằm viện đã. Chúng tôi phải tiến hành thêm một bước kiểm tra cho anh ta rồi sau đó mới sắp xếp trị liệu."

Tôi làm thủ tục xong xuôi trở về, Felix đã kiểm tra xong, nằm trong phòng bệnh.

Trên mắt anh bị bịt mắt che kín, tản ra một mùi thuốc.

Tôi ngồi vào bên cạnh giường, nhẹ nắm tay anh: "Felix, đừng lo, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Felix cười khổ: "Vốn định trước khi mù nhìn thấy em một lần, không ngờ vẫn là không kịp."

Tôi nhíu mày: "Đừng nói lung tung, mắt anh sẽ không sao nhanh thôi. Anh chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Đợi đến khi anh khỏe, ngày nào em cũng kéo anh đi trên đường nhìn mấy em gái xinh đẹp."

Felix cười: "Được."

Lại nói: "Anh không sao rồi. Tô Tô, sắp đến giờ Nhiếp biểu diễn chưa? Em tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút rồi đi thôi."

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra nhìn giờ, màn hình điện thoại di động đen một màu, hóa ra hôm qua quên sạc pin, tự động sập rồi.

Nhìn đồng hồ treo bên ngoài phòng bệnh, đã một giờ chiều, tôi nói: "Felix, anh có mang điện thoại đi không? Em muốn gọi cho chú Nhiếp bảo chú đón em, nếu bị Nhiếp Duy Dương trông thấy em đi một mình nhất định sẽ bị anh ấy mắng."

"Anh không mang điện thoại." Felix nói, lại kỳ quái hỏi: "Vì sao?"

A, Felix cũng không biết chuyện của Bình Bình, tôi vẫn không nên nói cho anh, miễn cho anh suy nghĩ.

Tôi nói: "Không sao không sao, em đi ra ngoài gọi điện thoại công cộng. Felix, buổi biểu diễn kết thúc em sẽ trở lại thăm anh."

Đi ra ngoài tìm điện thoại công cộng, trong hành lang kia có chăng sợi dây vàng ý không thể sử dụng. Tôi khom người vòng hai vòng, trông thấy bên cuối hành lang yên lặng có một bộ điện thoại trống, vội vàng đi qua.

Ngón tay vừa chạm ống nghe, đột nhiên nghe thấy sau lưng có một tiếng nói: "Ai, thật không uổng phí công sức."

Lưng của tôi cứng đờ, trời ơi, là Bình Bình!

Trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp ứng phó, muốn xoay người lại, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương đặc biệt quái dị, đầu óc nhanh chóng choáng váng. Trong tầm mắt mơ hồ tôi nhìn thấy chính là ánh mắt tràn ngập phẫn hận và băng gạc rướm máu trên gò má cô ta.

Sau đó tôi liền mất đi ý thức.

Cổ hơi đau nhức, ai đã cắn tôi?

Môi Nhiếp Duy Dương rời khỏi cổ tôi, máu tươi nhuộm trên môi anh, ánh mắt anh bi thương tuyệt vọng, phần môi mơ hồ lộ ra đầy răng nanh, anh ngưng mắt nhìn tôi, trầm giọng nói: "A! bé cưng của anh, em lại dùng cách này để xa anh, cái chết, khoảng cách tuyệt vọng."

Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi chết đi rồi sao? Muốn ngồi xuống nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích, cũng không mở miệng được, không phát ra được âm thanh nào. Ánh mắt tôi chuyển động, tầm mắt nhìn thấy một nơi, thấy mình nằm ở trong quan tài điêu khắc hoa văn phức tạp, Nhiếp Duy Dương mặc bộ quần áo biểu diễn hoa lệ kia, đang quỳ bên cạnh quan tài, ngón tay dài chậm rãi miêu tả đường cong gương mặt tôi.

Không không không, tôi không chết, tôi còn chưa chết, tôi muốn nói cho anh biết lại bất lực.

Đột nhiên anh cúi đầu cười rộ lên, mặt giãn ra, khóe môi giơ lên đường cong xinh đẹp: "Nhưng mà, không sao cả, anh cũng có thể đi tìm em."

Tôi nhìn anh đứng lên, đi đến kéo bức màn nhung màu đỏ dày bên cửa sổ, dường như biết rõ anh muốn gì, trong lòng khủng hoảng, muốn hô to lên như điên, không được không được, đừng làm vậy, em không muốn anh làm như vậy, xin anh đừng làm như vậy!

Anh đứng lại cạnh cửa sổ, ngón tay cầm bức màn thật chặt, quay lại mỉm cười với tôi: "Anh sẽ ở bên em."

Sau đó một tay anh kéo bức màn xuống.

Ánh nắng chói mắt chiếu vào từ cửa sổ ngay lập tức, bao phủ anh, quanh thân anh nổi lên màn sương mù màu xanh nhạt, anh mở rộng ngón tay thon dài ra bắt đầu phân tán dưới ánh mặt trời, sau đó là toàn bộ thân hình anh.

Không, không! Tôi tuyệt vọng nhìn anh mang theo mỉm cười tan thành mây khói không còn hình dáng dưới ánh mặt trời, đau lòng muốn điên, cuối cùng há mồm kêu thành tiếng.

Mắt mở ra, trông thấy một vùng ánh sáng chói mắt, ý thức nhanh chóng trở về, tôi thở nhẹ một hơi, a, là mơ.

Cảm giác được trái tim mình đang hoảng loạn, tôi muốn thở dốc lại phát hiện ngay cả hơi sức mình mở miệng cũng không có. Không chỉ như thế, tôi không cách nào chuyển động thân thể, thậm chí không thể chuyển động đầu, chuyện gì đã xảy ra? Nhớ tới chuyện trước khi ngất, tôi lập tức căng thẳng. Một màn ánh sáng chói ngời xuất hiện trước mắt, tôi không thấy gì cả. Tôi đang ở đâu? Bình Bình đã làm gì với tôi?

Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng nói.

Tôi khiến mình tỉnh táo lại, tập trung tinh thần nghe, nghe thấy tiếng Bình Bình nói: "Haiz, nếu như tôi muốn mạng cô ta có phải là trả thù tốt nhất đối với anh hay không?"