“Chịch xã giao không phải yêu đương, không cần chịu trách nhiệm. Về mặt quan hệ, cậu đang tự do, cơ thể càng tự do hơn.”

“Nên là thích thì ngủ.”

“Không liên quan gì đến tuổi tác cả.”

“Cậu chỉ đang mơ mộng về anh ta rồi sợ bản thân không ngừng muốn ngủ cùng anh ta thôi.”

*

Khi Lộc Nghiên kéo va li ra cửa, cô mới nhớ ra mình quên mang theo thứ quan trọng nhất, liền chạy về phòng lấy đồ, lén lút ngó xem cửa phòng Hồ Phượng Tương đóng chưa, rồi trộm nhét đồ vào vali.

Tốt, mọi thứ đã sẵn sàng, một cuộc hành trình hoàn toàn bất ngờ bắt đầu.

Hùng Húc hẹn cô ba lần, đều là chạng vạng, cô bóp điện thoại từ chối, bận rộn lảng tránh, ngoài hẹn đi chơi ra, anh không nhắn gì khác.

Cũng đúng, nếu không nói về giường chiếu thì họ chẳng còn gì để bàn cả.

Bọn họ dễ dàng đi đến thành lũy cuối cùng của nam nữ, nên đâu cần phải nhắc đến mấy bước rườm rà này. Cả hai đều là người đặc biệt lý trí, không thích vòng vo.

Lộc Nghiên càng nghĩ càng lạnh người. Mấy hôm trước anh đột nhiên bảo sắp đi du lịch cùng bạn, bên kia toàn có đôi có cặp, mỗi anh đơn độc một mình, hỏi cô có muốn đi cùng không.

Cô muốn hỏi, tôi là gì? Người yêu? Hay vẫn là bạn?

Cuối cùng, cô quyết định ngầu lòi một tí, gõ: Thời gian, địa điểm, để tôi thu xếp.

Cô thì thu xếp gì, giờ nhắc đến du lịch thì cô chỉ quan tâm đi chỗ nào, có bao ăn ở không?

Bạn thấy đấy, đôi khi quyết định của quý bà Hồ Phượng Tương thực sự đúng đắn.

Lộc Nghiên ghét bị cảm xúc không tên chi phối, nhưng trái tim cô đã trống rỗng quá lâu, nay bất chợt đong đầy cảm xúc, như con rối gỗ bị giật dây, dù cho cô cố gắng kiềm chế, nhưng ý chí của cô lại rất hưởng vị.

Cuộc sống luôn đầy ắp những chờ mong.

Rất đơn giản, giống như quyền lựa chọn thuộc về cô, chỉ cần cô gật đầu là sẽ có bạn chịch. Thỏa mãn ghê.

*

“Con không thể ngồi nhà được à?”

“Con đi mấy ngày thôi.”

“Cứ để nó đi, đi làm cũng chán.”

Hùng Húc thu dọn ba lô, gấp một ít quần áo rồi không còn gì chuẩn bị nữa.

Hồi đó bận rộn, ngày chạy hai ba nơi, bao thói hư tật xấu đều bay hết.

Anh lái xe đến cửa siêu thị mà Lộc Nghiên chỉ định.

Cô một tay cầm nước khoáng, một tay xách vali, mặc bộ quần áo giản dị màu trắng kem, không hoành tráng như lúc dự đám cưới hay đi xem mắt.

Anh xuống xe, nhét vali vào cốp.

Gần một tháng không gặp, Lộc Nghiên nhìn anh không chớp mắt. Hùng Húc bóp mặt cô, “Mặt tôi dính gì à?” Vừa nói, anh vừa ôm eo cô, mở cửa xe, “Em mang bằng lái không?”

“Không.”

“Nhà em có xa không? Đi lấy đi, như thế chúng ta mới dễ đổi người lái.”

Lộc Nghiên đơ ra, “Tôi không biết lái xe.” Cô biết họ đi phượt, nhưng không biết mình cũng phải góp một phần sức.

Hùng Húc đỡ trán cười khổ, sao anh không nghĩ ra là có cô gái không biết lái xe nhỉ? Anh đã vô thức nâng cao năng lực của Lộc Nghiên.

Lộc Nghiên hoảng hốt trong lòng, không lẽ cô đã làm chậm trễ lịch trình?

Cô thận trọng hỏi: “Giờ tính thế nào?” Anh cũng đâu hỏi trước, giờ muốn đổi cặp à? Đổi một người đẹp biết lái xe? Aaaa.

“Còn tính gì nữa.” Anh đi vòng qua ghế lái, “Tôi đành chịu mệt thôi.” Anh quét mắt ngoài xe, ghé sát vào cô, “Bồi thường cho tôi đi.”

Lộc Nghiên thấy bọn họ ăn mặc chỉnh tề, quần áo tươm tất, nhất thời không biết bồi thường của anh có phải cái cô hiểu không, cô vẫn chưa thể chấp nhận thân mật với anh ở nơi đủ ánh sáng.

Lộc Nghiên như quay về hồi cấp 3, chàng trai nhìn sâu vào cô, cô ngu ngơ nhìn lại. Dù đầu đã điên cuồng xả đạn, cơ thể vẫn ngây như phỗng, mãi chẳng có phản ứng.

Mãi đến khi hơi thở của anh phả vào mặt, trước mắt cô tối sầm lại, đôi môi đắm chìm trong nước suối nóng, suối nguồn đẩy đưa đầu lưỡi, cuồn cuộn không ngừng.

Hùng Húc lùi về sau, nhìn cô vài giây, sương mù giăng kín đôi mắt cô, nhìn không ra là xấu hổ hay lãnh cảm.

Cô gái yếu ớt, không đáp lại nụ hôn, anh cũng không thể tiếp tục quấy rầy.

Anh thắt dây an toàn cho cô, trở lại ghế lái, khởi động xe, nghiêng đầu nhìn cô, lại chạm phải một ánh mắt vụng trộm,  “Mới được một nửa thôi. Nửa còn lại đợi lát nữa tự mình bù cho tôi.”

Ánh nắng chói chang, bọc ngày cuối thu trong tiết trời ấm áp. Lộc Nghiên và Hùng Húc ngồi trên chiếc xe thương vụ 7 chỗ, cô mới nhận ra Hùng Húc chơi cô, “Thế này còn cần tôi lái xe?” Cô tưởng mỗi cặp một xe, ai ngờ cả đám chen chúc.

“Cần chứ, vốn đã thỏa thuận là mỗi người lái hai ba tiếng.” Tay anh tự nhiên ôm lấy cô, cái đùi mặc quần cộc cũng cọ vào cô.

Lộc Nghiên đang định phản bác, người có khuôn mặt chữ điền ngồi ở hàng trước đã hùa theo phụ họa, “Đúng đấy người đẹp ơi, giờ Hùng soái ca phải lái thay cả ca của em, coi chừng eo gãy làm đôi đấy.” Anh ta nói xong thì vứt thêm một ánh mắt ngả ngớn.

Lộc Nghiên và Hùng Húc ngồi ở hàng cuối cùng, Hùng Húc nhướng mày với Trương Trí Thụy, sau đó luồn tay xuống eo Lộc Nghiên nhào nặn.

Lộc Nghiên dỏng tai lên nghe đám người xa lạ nói chuyện.

Cô nghe ra họ là bạn cấp 3. Lái xe với phó lái là một cặp, cô gái rất thời trang, da nâu khỏe khoắn, nhưng có vẻ không thích cô cho lắm, lúc lên xe chỉ nhìn cô cười khẩy một cái. Lộc Nghiên bắt đầu suy đoán lung tung, mỗi lần Hùng Húc đi chơi đều dắt theo một cô khác nhau, nên đám bạn của anh mới mất kiên nhẫn đối tốt với người mới. Ôi, cô lại nghĩ anh theo hướng khốn nạn nhất rồi.

Ngồi giữa là hai chàng trai, khác với tưởng tượng của Lộc Nghiên, họ đều là trai thẳng 100%.

Cho nên, Hùng Húc “đơn độc một mình” lại chơi cô.

Thằng nhãi này giỏi thật, mặc kệ cô có lườm nguýt thế nào, anh cũng cợt nhả nhìn lại, như thể không hiểu được cái nhếch mép của cô.

Tay Hùng Húc dần không thành thật, bắt đầu di chuyển lên trên, luồn qua nách véo nửa ngực của cô, làm cho Lộc Nghiên không thể ngồi thẳng, ngược lại anh lại ngồi rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng còn đáp lời tài xế. Mấy người đàn ông khá vui tính, chốc chốc lại đùa quá chớn, nhưng không tục tĩu, Lộc Nghiên cũng phải phì cười.

Hùng Húc cúi người, hôn lên khóe miệng cô, híp mắt dụ dỗ: “Bù cho tôi nào.”

Anh dính không chặt, chừa mấy milimet tự do. Lộc Nghiên cọ môi anh không hôn, thấp giọng nhắc nhở: “Đông người.” Vừa nói, môi cô đã chạm vào môi anh, như đang mời mọc.

Cô nghĩ thầm, anh dí gần vậy không tốt lắm đâu.

Hùng Húc chưa kịp đáp thì chàng trai da trắng tên Đồ Nhất Bạch ở hàng trước đã lên tiếng, “Chúng tôi không phải người, chúng tôi không tồn tại.”

Trương Trí Thụy cũng a dua, “Đừng lo, chúng tôi không ghi âm, không quay clip, tự động điếc mù, hai người không cần kéo rèm đâu, chúng tôi tự giác lắm.”

Lạy ông tôi ở bụi này.

Hùng Húc duỗi chân đá đôi chân dài đang thò ra của Đồ Nhất Bạch, “Con gái người ta xấu hổ, đừng có trêu.”

Không phải Lộc Nghiên xấu hổ, chỉ là không quen thân mật trước mặt nhiều người như vậy, chưa kể trong lòng cô còn đang nổi sóng, không được tự nhiên.

Hùng Húc không tiếp tục, nhưng tay vẫn hoạt động, thu phục nửa người trên của cô. Vuốt ve nhẹ nhàng cũng khiến da gà nổi lên hưởng ứng, sờ nắn như mát xa làm cô nhũn ra. Dục vọng gãi đúng chỗ ngứa, như dòng điện nhỏ chạy qua, rung động và đè nén.

Hùng Húc không nói chuyện với bạn bè nữa, bắt đầu thủ thỉ cùng cô.

“Tháng này có đi xem mắt không?”

“Không.”

“Đổi tính à?”

“Chưa giao hàng thôi, tuần sau ký nhận.” Cô đặt ngón tay lên góc áo, cuộn lại rồi mở ra, cuộn lại rồi mở ra.

“Vậy tôi mượn em dùng trước nhé.”

“Dùng hỏng có đền tiền không?”

“Ây da, to mồm thế cơ?”

Hai người đàn ông ở hàng trước cũng thấp giọng cười.

Lộc Nghiên bấm vào chỗ thịt mềm của anh, “Đợi kết thúc kiểm tra xem có cần sửa chữa gì không. Tôi tốt tính lắm, sẽ chịu trách nhiệm.”