"Mẹ ơi, mẹ, con hạnh phúc quá,” cô gái reo lên, “và mẹ cũng sẽ hạnh phúc nữa.”

Bà Vane đặt hai bàn tay nhợt nhạt và gầy gò lên đầu đứa con gái và nói: “Mẹ chỉ cảm thấy hạnh phúc khi thấy con đứng trên sân khấu, chúng ta nghèo, chúng ta cần tiền - con đừng quên điều đó. Chúng ta biết gì về chàng trai trẻ này? Con chả biết tí gì về anh ta cả, ngay cả tên thật của anh ta con cũng chẳng biết nữa là.”

“Đúng, nhưng con gọi chàng là Hoàng tử Duyên dáng. Với con, chàng là tất cả. Con yêu chàng và chàng yêu con. Mẹ ơi, hãy để cho con hưởng hạnh phúc!”

“Con còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện yêu đương,” mẹ nàng nói. Bà nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa con gái và cố cảnh báo cô về các mối hiểm nguy của tình yêu, nhưng con bà chẳng chịu nghe. Nàng đang bị tình yêu cầm tù.

Ngay lúc đó anh của cô gái bước vào phòng. Anh ta là một chàng trai trông nặng nề với nước da ngăm đen, trông chẳng giống cô em gái chút nào.

“Anh nghe nói có một người đàn ông tối nào cũng gặp gỡ em ở rạp hát,” anh ta hỏi em gái. “Hắn là ai? Hắn muốn gì?”

“Ôi, James ơi, hôm nay anh đừng giận em,” Sybil kêu lên. “Mai anh đi Úc rồi, hôm nay là ngày cuối cùng anh ở nhà. Hãy đi dạo công viên với em. Chờ em sửa soạn chút nha.” Cô gái vừa đi vừa nhảy nhót ra khỏi phòng. Mẹ và anh trai nàng còn nghe được tiếng nàng hát khi nàng chạy lên lầu.

James Vane quay sang mẹ và nói: “Nghề thủy thủ của con sẽ buộc con phải sống xa Anh quốc trong nhiều năm. Con không thích phải xa rời Sybil, để nó một mình.”

“Con biết là Sybil vẫn có mẹ mà,” bà Vane lặng lẽ nói.

“Vậy thì mẹ hãy chăm sóc nó nha mẹ,” James Vane nhìn mẹ thật lâu và nghiêm giọng. “Nếu tên đó làm tổn thương em con, con sẽ tìm giết hắn như giết một con chó.”