Chương 12

Sau khi ra ngoài miếu Nguyệt Lão, Sam Sam cảm nhận rõ vẻ mặt các đồng nghiệp nhìn cô có hơi kỳ quặc.

Không cần phải thế chứ? Cô chỉ đùa một tí thôi mà, tuy là hơi vớ vẩn một chút = =, hơn nữa cô cũng không phải là cố ý, chỉ là thấy hoảng nên buột miệng nói ra. Không khí lúc đó quái dị đến thế, mọi người lại còn chúc mừng cô và tổng giám đốc, cô không hoảng mà được à…

Cái gọi là “ăn cướp thì lúng túng” chắc là thế này đây, tuy cô không cướp, chỉ là nằm mơ…

Haizz…

Từ miếu Nguyệt Lão ra, mọi người đều ăn bữa dã ngoại ven Thái Hồ, Sam Sam gặm bánh mì trắng tiếp tế của A May, nhìn mặt nước Thái Hồ mà lặng lẽ rơi nước mắt. Nước mắt rơi xuống nước hồ, gợn lên vô số vòng tròn nho nhỏ, tan vỡ và thê lương.

Ừ, được thôi, thực ra thứ rơi xuống hồ không phải nước mắt, mà là vụn bánh mì… Nhưng hiệu quả cũng thế, đều rất thê lương, có chuyện gì thê lương hơn việc nhìn người ta ăn thịt còn mình lại gặm bánh mì không?

Mà A May lại là người đang giảm béo điên cuồng, biết là ăn bữa dã ngoại mà cũng không mang theo gì, còn thức ăn của Đại boss…

Sam Sam không kìm được lại nhìn về phía đám người chen chúc cách đó mười mấy mét, bên đó trưởng phòng nhân sự đang cười tươi rói trò chuyện với Phong Đằng, mấy đồng nghiệp khác cũng tươi cười ngồi xung quanh họ, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Phong Đằng.

Sam Sam quay đầu đi, véo ít bánh mì ném xuống hồ cho cá ăn: “Nào nào nào, đồng cam cộng khổ, mọi người cùng ăn nhé”.

Cá chép đủ mọi loại lần lượt bơi lại tranh ăn với nhau, con màu đỏ con màu trắng nổi lên mặt nước, trông rất bắt mắt, Sam Sam cười híp mắt cho chúng ăn, nhưng bỗng nhiên đàn cá lại quẫy đuôi bơi đi chỗ khác… Sam Sam quay lại nhìn, bên phía Đại boss lại cũng có mấy cô bạn đồng nghiệp đang bắt đầu cho cá ăn, vừa kêu lên đầy hưng phấn: “Mau đến đây xem này, cá đẹp quá đi mất”.

!!!

Đàn cá mập ú kia, cũng không nghĩ xem là ai đã cho chúng mày ăn trước nữa!

Sam Sam rụt tay lại, nhìn mặt nước lăn tăn, tâm trạng bỗng dưng thấy tồi tệ một cách lạ lùng.

Rõ ràng là ngày cuối tuần rất tươi đẹp, tại sao cô phải ở đây gặm bánh mì khô không khốc và làm cái đuôi ngoe nguẩy theo sau người khác chứ? Rõ ràng trong nhà có chiếc giường to rộng, nồi cháo thơm phức đang đợi, và cả một đống quần áo mấy ngày chưa giặt…

Sam Sam gặm xong bánh mì một cách nhạt nhẽo rồi lầm rầm cả trăm lần với mặt hồ: “Mấy hôm nay mệt rồi đây, ông trời ơi ông kết thúc sớm sớm cho con nhờ với!!!”.

Rõ ràng là ông trời sẽ không đoái hoài gì đến dân thường đáng thương như cô, đi du lịch về rồi, Sam Sam lại tiếp tục trải qua những tháng ngày nước sôi lửa bỏng.

Quay về công ty thì đã gần cuối năm, phòng tài vụ có một đống việc phải làm, còn phải ứng phó với từng đoàn kế toán viên, Sam Sam bận tối mắt tối mũi, liên tiếp mấy ngày phải tăng ca đến hơn mười giờ tối.

Thế thôi mà còn “bị” các kế toán viên ở công ty ngưỡng mộ, nghe nói bọn họ có lúc phải tăng ca đến tận ba giờ sáng.

Tiền không dễ kiếm tí nào!

Trong tình cảnh bận rộn như vậy, trưa nào cũng phải đến chỗ tổng giám đốc chịu hành hạ, Sam Sam cảm thấy đúng là thảm kịch nhân gian. Đặc biệt là Đại boss cứ luôn sa sầm mặt, giống như cô chưa phát lương cho anh không bằng.

Thế là, dưới sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, Tiết Sam Sam đã bị cảm lạnh một cách vinh quang.

Vốn dĩ Sam Sam không để tâm lắm, bị cảm thôi mà, uống thuốc bảy ngày khỏi, không uống thuốc một tuần khỏi, uống nhiều nước là được. Ai ngờ lần này cảm lại nặng đến thế, ngay cả nước lọc vạn năng cũng không chữa trị nổi.

Sáng hôm ấy vừa thức dậy, Sam Sam đã thấy choáng váng liên tục, nhưng xin nghỉ thì rõ ràng là không thể, công việc bây giờ còn cả đống. Đành uống vài viên thuốc cảm, gắng gượng đi làm, buổi trưa lại đến hầu hạ tổng giám đốc ăn cơm, ăn xong lại bắt đầu đọc CPA.

Sam Sam cảm giác không ổn rồi, đầu choáng quá, mí mắt cứ sụp xuống. Liếc nhìn Đại boss, anh đang làm việc, không hề nhìn cô, nói ra thì gần đây anh cũng siêu bận rộn…

Len lén nhắm mắt lại chắc không sao chứ?

Sam Sam lén lút dựa đầu vào gối tựa ghế sofa, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại…

Không biết bao lâu sau, trong mơ màng nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.

“… Hơi sốt…”. Một giọng lạ.

“Có cần truyền nước không?”.

Đừng truyền mà! Bị cảm vặt thôi mà truyền nước thì buồn cười lắm! Hơn nữa phải tốn đến mấy trăm tệ…

“Tạm thời không cần, uống thuốc rồi nghỉ ngơi là được”.

Ừ, người lạ này là người tốt…

Tiếng nói chuyện bla bla, bla bla... tiếp đó là tiếng đóng cửa…

Ừ…

Thế giới yên tĩnh rồi

ngủ tiếp thôi. ^_^

Sam Sam choàng tỉnh.

Ngồi dậy, đầu vẫn còn váng vất, nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi.

Quay đầu ngó trái ngó phải, phát hiện mình vẫn ở trong văn phòng tổng giám đốc, chắc không ngủ lâu đâu nhỉ… Nhưng trước ghế sofa sao lại có bức bình phong này? Loáng thoáng nghe thấy bên ngoài bức bình phong là tiếng trò chuyện của Phong Đằng và người khác, rất khẽ, không nghe rõ là gì, và còn…

Sam Sam sờ sờ tấm chăn mỏng đắp trên người!

~>_