Một khi Nina tin rằng những vết thâm tím trên người của Georgia đã biến mất, cô mới thu xếp đi làm trở lại. Ngày hôm sau khi cô tính rời khỏi trung tâm giữ trẻ thì cháu gái cô khóc gào lên một cách đáng thương, hai cánh tay nhỏ xíu của con bé với ra hướng về phía cô để thoát khỏi cái ôm của cô giữ trẻ.

“Đừng lo lắng, thưa cô Selbourne” cô giữ trẻ bảo đảm với cô. “Con bé sẽ ổn ngay khi cô rời đi”

Nina cắn môi đau đớn do dự không biết phải làm sao. Gương mặt nhỏ bé của Georgia đỏ ửng lên, hai mắt đầy lệ và con bé ngày càng khóc lớn hơn.

“Có thể tôi sẽ gọi đến chỗ làm và nói tôi không thể đến được”

“Dĩ nhiên cô không cần phải làm thế”, người phụ nữ đó nói. “Con bé sẽ ổn thôi. Tôi sẽ đưa con bé đến khu vui chơi trong khi cô rời đi. Cô có thể gọi điện thoại đến đây ngay khi cô đến nơi làm việc nhưng tôi chắc chắn cô không có gì phải bận tâm đâu. Nín nào, Georgia” cô ta nói với đứa bé kèm theo nụ cười tươi tắn trên môi. “Theo cô đến đây và xem những chú gấu teddy đáng yêu nào”.

Nina vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Georgia khi cô bước chân ra khỏi tòa nhà, trái tim cô quặn lên một cách đau đớn với cái ý nghĩ cháu gái cô đang nằm trong viễn cảnh bị bỏ rơi. Nó làm cô nhận ra một điều việc bảo vệ con bé quan trọng đến mức nào, bởi hiển nhiên con bé cần đến sự quan tâm của cô. Nếu bây giờ Marc tìm ra cô thực sự là ai, Georgia sẽ là người hứng chịu, bởi Nina chắc chắn anh ta sẽ đem con bé đi ngay khi anh ta có thể.

Thư viện gồm vài khu riêng rẽ và cô đi đến nơi thang cuốn, tự hỏi rằng những bà mẹ khắp nơi trên thế giới này làm sao có thể giao con họ cho người khác chăm sóc được kia chứ.

Cô yêu công việc của cô nhưng cô yêu cháu gái mình bội phần hơn. Nếu như cô chấp nhận xin nghỉ việc, hạ niềm tự tôn xuống và chấp nhận khoảng tiền từ Marc đã đề nghị trong thỏa thuận tiền hôn nhân.

“Chào Nina” Elizabeth Loughton, một trong những đồng nghiệp của cô, chào cô ngay khi cô đến chỗ làm. “Này, cậu đã ở đâu trong mấy ngày qua vậy? Sheila nói với mình cậu gọi điện đến xin nghỉ ốm. Bây giờ cậu đã khỏe hơn chưa?”

Nina đặt giỏ xách vào tủ đựng đồ dành cho nhân viên để tránh ánh mắt dò xét của bạn mình. “Mình ổn, chỉ hơi mệt tí thôi”.

“Đừng nói với mình là cô em gái của cậu lại gây thêm rắc rối cho cậu nữa nha” Elizabeth nói. “Mình không biết tại sao cậu cứ phải lo cho cô ta, thật sự mình không hiểu đó. Cô ta đã chiếm lấy quá nhiều lợi ích cho mình, mà không hề tự hỏi cậu có tốt hay không”. Cô bĩu môi ra trong một lát và sau đó đi đến khép cửa, quay người lại và giao cho Nina số báo nhất của một tạp chí lá cải. “Mình cho rằng cậu đã xem cái này rồi chứ?”

Nina che giấu sự bàng hoàng khi nhìn xuống bài viết trong cuốn tạp chí mà Elizabeth cho cô xem. Đó là một bức ảnh chụp em gái cô đang phía ngoài một trong những khách sạn nổi tiếng tại Sydney, ăn mặc một cách hở hang, hai tay đang vòng quanh cổ hai tuyển thủ bóng đá nổi danh với tăm tiếng chẳng mấy tốt đẹp có dính líu đến việc cư xử với phụ nữ. Với dòng tiêu đề bên dưới, theo nhân viên tại khách sạn, đêm thứ sáu tuần trước Nadia và hai anh chàng hộ tống của nó đã bận rộn trên lầu trong cuộc vui thú say xỉn ồn ào của ba người.

“Ôi Chúa ơi”. Cô đóng cuốn tạp chí lại và để nó ra phía sau khi họ ngồi xuống cùng nhau. “Thứ này không phải điều mình cần biết ngay bây giờ”.

“Cậu ổn cả chứ?” Elizabeth nhìn cô đầy quan tâm.

Nina bắt gặp ánh mắt nâu lục nhạt của bạn cô. “Mình sẽ nói cho cậu biết điều này nhưng cậu phải hứa là không được nói cho bất kỳ ai khác biết”.

Elizabeth dùng một ngón tay làm hành động khóa miệng lại. “Mình sẽ lặng thinh không hé một lời”[10]

[10] nguyên văn: Mum’s the word

Miệng của Nina xoắn lại một cách châm biếm. “Chính xác như thế. “Mẹ” là từ cậu có thể dùng để nói về mình ngay lúc này”.

Hai mắt Elizabeth mở to. “Chúa ơi! Cậu có thai à?”

Nina đảo tròn mắt. “Dĩ nhiên là không rồi! Nhưng bây giờ mình phải làm như thể mình là mẹ của Georgia”

Khi Nina nói hết mọi chuyện đã diễn ra trong những ngày qua, gương mặt của Elizabeth lắp đầy sự kinh hoàng.

“Cậu hoàn toàn bị điên hay sao?” Tâm trạng Elizabeth gặp tràn sự lo âu. “Cậu đang nghĩ cái quái gì thế hả? Anh chàng Marc Marcello đó sẽ nuốt sống cậu khi anh ta tìm ra sự thật! Cậu có thể bị tống vào tù hay đại loại một thứ gì đó!”

“Mình có thể làm gì khác được chứ?” Nina hỏi. “Georgia cần mình. Nina sẽ bỏ con bé để người khác nhận nuôi nhưng với cách này mình có thể giữ lấy con bé và trao cho con bé tình yêu thương mà con bé đáng được hưởng. Cái giá phải trả chỉ nhỏ thôi”.

“Một sự trả giá nho nhỏ?” Elizabeth nhìn cô chằm chằm. “Cậu biết gì về anh ta kia chứ?”

Nina không thể nào ngăn mình hơi mỉm cười. “Mình biết anh ta yêu thương Georgia và con bé cũng quý mến anh ta”.

“Còn cậu thì sao?” Elizabeth trao cho cô một cái nhìn dò xét khác. “Anh ta có cảm giác như thế nào về cậu? Anh ta cũng yêu mến cậu chứ?”

“Không”, Nina hạ tầm mắt xuống.

Không gian trở nên thinh lặng trong chốc lát và Nina ngước lên nhìn thấy ánh mắt suy tư của bạn cô đang hướng về phía cô.

“Mình nghĩ mình bắt đầu thấy được sự việc rồi”, Elizabeth nói. “Cậu đã phải lòng anh ta rồi phải không?”

“Làm sao mình có thể phải lòng anh ta được kia chứ?” Ánh mắt của Nina lần nữa hướng ra nơi khác. “Mình hầu như không biết gì về anh ta”

“Cậu phải có tí cảm giác gì đó đối với anh ta bởi vì mình hiểu rõ cậu, cậu sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với một người đàn ông nếu như cậu không để ý và khâm phục anh ta”.

Nina nghĩ về nó trong một lát. Đúng, cô để ý đến Marc. Thực tế nếu trong tình huống khác, anh ta chính xác là mẫu đàn ông cô có thể sẽ yêu. Anh ta có những phẩm chất mà cô không thể nào không khâm phục. Anh ta là người có bản chất biết bảo vệ và trung thành một cách mãnh liệt và anh ta coi trọng tình cảm gia đình.

“Coi nào, Nina” Elizabeth nói tiếp. “Mình có thể thấy điều đó trong mắt cậu. Cậu đã đi được một nửa chặng đường rồi đó”

“Đó chỉ là những gì cậu tưởng tượng ra thôi”

“Có thể, nhưng mình sẽ xem xét nó nếu mình là cậu” Elizabeth khuyên cô. “Cậu không phải dạng hồ ly tinh điếm đàng giống như em gái cậu. Cậu sẽ thực sự khiến bản thân bị tổn thương nếu cậu không cẩn thận”

“Mình biết mình đang làm cái gì” Nina nói. “Dù sao đi nữa, mình không có sự lựa chọn nào. Mình yêu Georgia và mình sẽ làm bất kỳ thứ gì để bảo vệ con bé”

“Nghe có vẻ như cậu và ông chồng tương lai của cậu có khá nhiều điểm chung, cậu không nghĩ thế sao?” Elizabeth lơ đãng khi cô mở cánh cửa phòng nhân viên. “Cả hai người đều muốn cùng một thứ và chuẩn bị trải qua một khoảng thời gian đặc biệt để có được nó”.

Nina không trả lời. Cô bắt đầu có ý nghĩ cô có thể đã sai khi nói cho Elizabeth nghe về hoàn cảnh của cô. Bạn cô đã nhìn thấy những điều mà chính bản thân cô từ chối không suy xét tỉ mỉ đến.

Cô nhấc điện thoại được treo trên tường và gọi đến trung tâm giữ trẻ để kiểm tra tình hình cháu gái của cô, cô cảm thấy bớt căng thẳng khi nghe nói Georgia cuối cùng đã ngủ. Cô gác điện thoại lên và đi ra bàn làm việc, mừng khi cô có thứ để làm hơn là nghĩ về Marc Marcello và cảm giác của cô đối với anh.

Không bao lâu sau khi cô và Georgia về nhà thì điện thoại đổ chuông. “Nina?” Giọng nói của em gái cô vang lên trong tai. “Là chị phải không?”

“Còn ai khác được chứ?” Nina nói một cách cộc lốc.

Nadia cười lớn. “Trong một phút em đã nghĩ tiếng của chị nghe y như tiếng của em”

Nina nghiến răng. “Điều đó chẳng hài hước chút nào. Em không nhận ra tất cả chỉ bởi vì những hành động ngu ngốc của em mà chị phải kết hôn với anh trai của Andre trong vài ngày nữa hay sao?”

“Chị may mắn đó chứ”, Nadia nói. “Em chắc chắn chị sẽ được đền bù một cách thỏa đáng. Một anh chàng tỷ phú của riêng chị”

“Tiền của anh ta không là gì đối với chị” cô cãi lại.

“Tốt” Nadia nói. “Vậy thì chị sẽ chẳng phiền khi gửi chúng cho em”

“Cái gì cơ?” Nina cứng người lại.

“Coi nào, Nina. Chị sẽ trở nên rất giàu. Chúng ta đã bàn về điều này cách đây mấy, chị nhớ không? Em mong đợi chị chia sẻ sự may mắn đó với em. Ngoài ra, chúng ta là chị em mà, hai chị em sinh đôi”

Nina hít một hơi thật sâu. “Chị sẽ không nhận tiền của anh ta”

“Đừng ngu ngốc quá như thế. Anh ta đưa nó cho chị để đổi lấy cuộc hôn nhân. Chị phải nhận nó”.

“Chị không dự định làm quá như thế”

“Nghe nè” Giọng của Nadia trở nên cứng rắn. “Nếu chị không nhận nó em sẽ nói cho anh ta biết chị thật sự là ai”

Nina nuốt xuống, bàn tay nắm lấy ống nghe đột nhiên trở nên trắng bệch. “Em không thể làm như thế. Anh ta sẽ đem Georgia rời khỏi chị”

“Chị nghĩ em quan tâm sao?” Nadia hỏi.

“Làm sao em có thể quá nhẫn tâm như thế?” Nina khóc lên. “Vì Chúa, em là mẹ của con bé mà!”

“Nếu chị không nhận tiền và đưa nó cho em, em sẽ nói cho anh ta biết đã lừa dối anh ta như thế nào. Dù sao đi nữa em nghĩ anh ta chẳng tử tế gì khi đón nhận tin đó đâu”

Nina không nghi ngờ gì điều đó, nhưng đó không phải về cô. Mà đó chính là Georgia. Cô yêu cháu gái cô và cô không thể nào chịu được cái ý nghĩ không bao giờ gặp cháu gái của mình nữa.

Cô xem xét đến việc đi đến chỗ Marc và nói cho anh ta nghe sự thật trước khi Nadia làm điều đó nhưng cô biết cuối cùng nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Anh ta sẽ đơn giản đem Georgia ra khỏi sự chăm sóc của cô và không nghi ngờ gì rốt cuộc anh ta không phải trói buộc bản thân với cô. Anh ta sẽ chẳng phải quan tâm đến cảm xúc của cô vì cô chỉ là bác của Georgia thậm chí cô có biện hộ để anh ta cho phép cô có mặt ở một nơi trong cuộc sống của con bé.

“Chị chưa nhận được đồng nào cả” Nina nói. “Lễ cưới sẽ được tiến hành trong vài ngày tới. Marc nói chị sẽ không nhận được một đồng nào cho tới khi mực trên tờ đăng ký kết hôn khô đi”

“Tốt thôi, vậy khi nào nhận được nó em muốn chị gửi nó cho em. Tất cả. Em sẽ đưa cho chị thông tin tài khoản của em”

Vài phút sau Nina đặt điện thoại xuống, những con số trên mảnh giấy trong tay làm cô cảm thấy buồn nôn.

Em gái cô vừa mới bán chính con ruột của mình.