Nina nhìn chằm chằm vào cô em sinh đôi của mình với vẻ mặt đầy kinh hoàng. “Em chắc chắn không có ý làm đến cùng chuyện đó chứ?”

Nadia trao cho cô một cái nhìn đầy thách thức từ bên dưới lớp mascara đen dày. “Em không thể nào nuôi con bé. Ngoài ra, ngay từ đầu em chưa bao giờ thực sự muốn có nó”.

“Nhưng Georgia vẫn còn quá nhỏ!” Nina phản đối. “Làm sao em lại có thể nghĩ đến chuyện đem con bé cho người khác nuôi dưỡng chứ?”

“Điều đó dễ thôi mà” Nadia bĩu môi. “Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Nếu em không nắm giữ nó bằng cả hai tay thì có thể nó không bao giờ đến một lần nữa”.

“Nhưng con bé chỉ mới được 4 tháng tuổi!” Nina khóc lên. “Chắc chắn em nợ nó vì những kí ức về Andre để em nuôi dưỡng con bé”.

“Em không nợ anh ta thứ gì cả!” Nadia cãi lại. “Dường như chị quên mất chính anh ta đã từ chối nhận con bé là con anh ta. Anh ta thậm chí không đồng ý kiểm tra ADN, không nghi ngờ gì anh ta không muốn khiến cho cô vợ chưa cưới bò cái của anh ta phải bận tâm”, cô ta đi đi lại lại trong phòng một cách đã biết anh ta là một kẻ chẳng đáng tin cậy gì. Những người đàn ông trong gia đình Marcello nổi tiếng về phong cách sống ăn chơi chính hiệu của họ; chị chỉ cần nhìn bài báo ngày hôm qua là rõ ngay”.

Nina nhìn vào bức ảnh của Marc Marcello, anh trai của Andre, trên tờ báo cuối tuần Sydney. Thật hiếm hoi nếu một tuần trôi qua mà không có vài thứ nhắc đến phong cách sống thay người yêu như thay áo của anh chàng tỉ phú này. Những đường nét điển trai của anh ta chính là điều đầu tiên khiến cô chú ý khi mở tờ báo ra.

“Marc Marcello có biết chuyện em dự định giao cháu gái của anh ta cho người khác nuôi dưỡng không?”

Nadia quay lại đối mặt với cô. “Cách đây vài tuần em đã gửi một lá thư đến Ý cho cha anh ta nhưng ông ta đã thẳng thừng từ chối nhận Georgia là cháu ngoại ông ta. Vì thế lần này em đã gửi cho ông ta tấm hình của con bé. Nó sẽ khiến ông ta phải bối rối khi ông ta nhìn thấy con bé giống Andre như thế nào. Em cảm thấy cần phải đâm ông ta một nhát dao bởi vì thằng con trai quý báu của ông ta mà đời em bị hủy hoại”.

“Nhưng một cách chắc chắn...”

Nadia trao cho cô một cái nhìn giận dữ. “Cho đến khi em còn liên quan, em không muốn có dính líu gì với người nhà Marcello nữa. Em đã cho bọn họ một cơ hội để thừa nhận Georgia nhưng họ đã vứt bỏ nó. Đó là tại sao bây giờ em sẽ rời đi để tiến hành kế hoạch B”.

“Rời đi?” Nina nhìn em cô trong sự kinh hoàng. “Em tính đi đâu?”

“Mỹ”.

“Nhưng còn Georgia thì sao?” cô thở hổn hển, trái tim cô vang lên một hồi chuông cảnh báo. “Em chắc chắn không nghĩ đến...” Cô không thể nào nói hết câu. Nadia nhún vai khinh miệt. “Chị có thể chăm sóc con bé trong một hay hai tháng - dù sao chị cũng làm rất tốt việc đó. Ngoài ra, chị rõ ràng yêu con bé hơn em, vì thế em thấy chẳng có lý do gì để không giao con bé cho chị tạm thời chăm sóc. Chị có thể chăm sóc con bé cho đến khi có ai đó nhận nuôi nó”.

Bụng Nina quặn lên đau đớn. Cô khó có thể tưởng được em gái cô lại không hề quan tâm đến đứa bé đang nằm ngủ trong chiếc xe nôi gần cửa sổ. Làm sao nó có thể quá nhẫn tâm vứt bỏ chính con ruột của mình kia chứ?

“Nhìn chị nè...” Cô thử thuyết phục em mình lần nữa. “... chị biết em cảm thấy khó chịu nhưng Andre chỉ mới đi... có vài tháng”.

Nadia nhìn cô giận dữ. “Chị cần gì phải nói ẩn dụ như thế. Cứ nói thẳng ra là anh ta chẳng đi đâu hết - Anh ta đã chết ngắc nghẻo rồi”.

Nina nuốt xuống. “Chị... chị biết”.

“Em mừng vì anh ta đã dẫn luôn cô vợ chưa cưới của anh ta theo cùng” Nina nói thêm, giọng điệu cáu kỉnh.

“Em chắc không có ý đó phải không?”

Những đường nét của Nadia xoắn lại một cách cay độc. “Dĩ nhiên ý em là thế. Em căm ghét người nhà Marcello và bất cứ ai liên quan đến họ”. Cô ta hất bờm tóc vàng qua vai và nhìn chị cô ta. “Em có cơ hội kiếm một cuộc sống mới cùng với Bryce Falkirk tại Mỹ. Anh ta yêu em và hứa sẽ cho em một vai trong những bộ phim của anh ta. Đây là cơ hội để em bước lên màn bạc lớn. Em sẽ là một kẻ ngu ngốc nếu em để nó vuột khỏi tầm tay. Và nếu em chơi một ván bài đúng, anh ta thậm chí có thể sẽ cầu hôn em

“Em có nói cho anh ta biết về Georgia không?”

Nadia đảo tròn mắt. “Chị điên à? Dĩ nhiên em không nói cho anh ta biết. Anh ta nghĩ Georgia là con gái của chị”.

Nina nhìn chằm chằm em cô một cách kinh hãi. “Làm sao em có thể cân nhắc đến chuyện kết hôn với một người đàn ông mà không hề nói cho anh ta biết về quá khứ của em chứ?”

Nadia nhìn cô một cách sắc bén. “Bryce sẽ chẳng muốn dính líu với em nếu em nói cho anh ta nghe những điều như thế. Anh ta nghĩ đôi mắt “ngây thơ như con nít” của em sáng lấp lánh như ánh mặt trời, và chắc chắn em sẽ làm cho anh ta tiếp tục nghĩ theo hướng đó, thậm chí em có phải nói dối mỗi ngày để đảm bảo tóm được anh ta”.

“Nhưng nếu anh ta thật sự yêu em thì...”

“Coi nào Nina, em không muốn có một cuộc đời giống như mẹ của chúng ta, qua lại với những gã đàn ông tồi này đến những kẻ xấu xa khác, để rồi vứt bỏ những đứa con của mình vào những nhà nuôi dưỡng kinh khủng. Em muốn có tiền và một cuộc sống ổn định. Em không thể có được những thứ ấy với một đứa con cứ bám ngay hông”.

“Nhưng chắc chắn em có thể...”

“Không!” Nadia ngắt ngang lời cô một cách không bình tĩnh. “Chị không hiểu sao? Em không muốn đứa trẻ đó; Em chưa bao giờ muốn có nó”. Cô ta ném cái túi đựng quần áo của Georgia xuống bên cạnh xe nôi, tiếng phịch nhỏ khi nó chạm xuống nền nhà giáng một đòn vào lồng ngực Nina. “Chị là người đã nói em không được tống khứ cái thai đó, vì vậy em nghĩ thật công bằng khi chị nhận chăm sóc con bé cho đến khi em tìm ra một ứng cử viên thích hợp tại trung tâm nhận nuôi tư nhân”.

“Trung tâm nhận nuôi tư nhân?” Nina ngay lập tức lên giọng.

Nadia trao cho cô một cái nhìn thanh lịch. “Có đầy những người ở ngoài kia sẵn sàng trả một món tiền lớn cho một đứa bé dễ thương như thế này. Em muốn chắc chắn nhận được một cuộc giao dịch tốt nhất có thể. Với quan hệ của em với Bryce, em thậm chí có thể kiếm được một anh chàng diễn viên Hollywood muốn có Georgia. Hãy nghĩ về món tiền họ sẽ trả cho chúng ta”.

Ánh mắt Nina rực lên bàng hoàng và trái tim cô bắt đầu đập một cách hỗn loạn trong lồng ngực. “Làm sao em có thể làm thế với chính con ruột của mình kia chứ?”

“Em làm cái gì không phải là việc của chị” Nadia nói. “Con bé là con của em, không phải con của chị”.

“Hãy để chị nhận nuôi con bé” Nina van xin. “Chị có thể làm được. Chị có quan hệ máu mủ với con bé, nó sẽ khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn, không phải thế sao?”

Nadia lắc đầu. “Không. Em sẽ tận dụng cơ hội này”. Đôi mắt cô ta sáng lấp lánh đầy vẻ tham lam cách hết sức rõ ràng. “Nó như một vận may từ trên trời rơi xuống. Đó là cơ hội để em giải thoát bản thân khỏi đứa con của Andre và đem lại một đống tiền trong khi em làm điều đó”.

“Em quá vụ lợi rồi!”

“Em không vụ lợi - mà là có óc thực tế” Nadia khẳng định. “Chúng ta có thể là chị em sinh đôi với vẻ ngoài giống hệt nhau nhưng em không giống như chị, Nina à. Và chị phải chấp nhận điều đó. Em muốn đi du lịch và muốn tận hưởng sự giàu sang quyền quý xung quanh mình. Chị có thể trải qua nhiều giờ buồn chán trong cái thư viện cũ kỹ đó - Em muốn có một cuộc sống khác”.

Nina vươn thẳng vai, hất cằm lên đầy tự hào. “Chị yêu thích công việc đó”.

“À đúng thế, còn em, em thích đi mua sắm, ra ngoài ăn tối và tham dự những bữa tiệc. Và em sẽ làm thật nhiều những việc đó khi em đến dinh thự của Bryce tại Los Angeles. Em không thể nào chờ cho đến khi ấy được”.

“Chị không thể tin em có thể đơn giản vứt bỏ trách nhiệm của bản thân như thế. Georgia không phải là một món đồ chơi mà em có thể vứt sang một bên. Nó là một đứa bé, vì Chúa. Em không hiểu chút nào sao?”

“Không” Đôi mắt xám lạnh lùng của Nadia nhìn thẳng vào mắt cô. “Nó hoàn toàn không là gì đối với em. Em đã bảo với chị - Em không muốn có nó”. Cô ta hất cái túi lên, lục lọi trong đó, giao cho chị cô ta một xấp tài liệu. “Đây là giấy khai sinh và hộ chiếu của con bé, chị hãy giữ chúng cẩn thận cho đến khi con bé được nhận nuôi”. Cô ta đeo cái túi xách lên vai và đi về phía cửa.

“Nadia, chờ đã!” Nina khóc, liếc nhìn về phía xe nôi trong sự tuyệt vọng. “Thậm chí em không định chào tạm biệt con bé sao?”

Nadia mở cửa, với một cái nhìn kiên quyết sau cùng, đóng cửa lại không chút do dự.

Nina biết sẽ chẳng có hy vọng gì khi cô đuổi theo để cầu xin nó quay trở lại. Trong gần 24 năm cô đã từng cầu xin Nadia hãy dừng lại và suy nghĩ về những hành động của bản thân, nhưng nó không hiệu quả. Đứa em gái sinh đôi ương bướng và ngoan cố của cô gặp hết tai họa này đến tai họa khác, gây nên tổn thương không thể nào lường trước được. Nhưng cho đến nay điều này là tồi tệ nhất.

Một tiếng khóc thút thít nhỏ phát ra từ bên trong chiếc xe nôi và lan ra khắp căn phòng nhỏ, cô với tay vào trong để nhấc lên một cái bọc màu hồng nhỏ xíu.

“Nào, bé yêu quý của mẹ”, cô nói khi cô bồng đứa bé lại gần ngực, lần nữa kinh ngạc vì những đường nét tuyệt đẹp của con bé. “Con đói rồi sao, bé cưng?”

Con bé bắt đầu rúc vào người cô và Nina cảm thấy một làn sóng yêu thương dạt dào quét qua cơ thể cô. Cô không thể nào chịu đựng được cái ý nghĩ phải giao cô cháu gái yêu quý cho người khác nuôi dưỡng. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không như thế và tuổi thơ của Georgia sẽ kết thúc giống như cô và Nadia? Nina nhớ tất cả mọi thứ - sự quan tâm hời hợt. Làm sao cô có thể đứng một bên và để những chuyện tương tự như thế xảy ra cho Georgia chứ?

Nina biết những trung tâm hợp pháp nhận nuôi trẻ hoạt động ra sao nhưng những nơi tư nhân khiến cô cảm thấy lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu có người hoàn toàn chẳng thích hợp ngỏ lời muốn nhận nuôi con bé và trả cho em gái cô một khoản tiền lớn?

Nina nhận ra đồ của Georgia đã bị ướt nên cô đem con bé vào phòng mình, đặt con bé nằm trên giường và nhẹ nhàng cởi đồ cho con bé như cô đã làm không biết bao nhiêu lần. Cô cởi lớp cuối cùng ra, cái áo khoác ngắn tay màu vàng bị quăn lên ở một góc. Cô tuột nó ra khỏi đầu của con bé, thủ thỉ với nó cho đến khi những từ ngữ vô nghĩa nghẹn lại trong cổ họng khi cô nhìn thấy những gì giấu bên dưới lớp áo khoác. Mắt cô mở to đầy hoảng sợ nhìn vào những đường thâm tím dọc theo xương lồng ngực của con bé. Dựa vào chiều dài và độ lớn của những vết thâm tím cô biết đó là do Georgia dùng những ngón tay của con bé gây ra.

“Ôi Nadia, làm sao em có thể?” Cô nghẹn lời, kìm nén nước mắt, làm sao cô có khả năng ngăn chặn những đau đớn xảy ra cho cháu gái cô, những đau đớn mà cô và em cô đã trải qua khi còn là những đứa trẻ.

Ngay lúc này cô đã xác định rằng cô sẽ làm bất cứ điều gì để giữ Georgia ở bên cô. Chắc chắn phải có cách thuyết phục Nadia giao con bé cho cô.

Cô phải tìm ra nó!

Những người mẹ độc thân khác có thể đương đầu, cô cũng sẽ làm được.

Cô gặm móng tay khi cân nhắc sự lựa chọn của mình. Chuyện này đối với cô không đơn giản chút nào - cô khó có thể chi trả phí tổn nuôi dưỡng trẻ với đồng lương thủ thư hiện giờ của mình.

Cô nhìn xuống đứa bé đang say ngủ, ngực cô quặn lại một cách đau đớn khi nghĩ đến việc cô sẽ không bao giờ gặp lại cháu gái mình một lần nữa.

Không. Cô sẽ không dễ dàng cho phép em gái cô làm đến cùng chuyện này.

Cô sẽ không để cho mẹ của Georgia hay bất cứ ai khác làm điều tồi tệ đó.

Không ai có thể đem con bé ra khỏi cô.

Không ai cả.

***

Marc Marcello cau mày khi thư ký thông báo theo đường dây nội bộ rằng cha anh gọi cho anh từ Biệt thự Marcello ở Sorrento, Ý.

Anh nhấc điện thoại lên, xoay người trên ghế da, ngắm nhìn toàn cảnh Cầu cảng Sydney khi anh ấn nút đàm thoại.

“Marc! Con phải làm gì đó với người đàn bà kia và phải làm nó ngay lập tức”, Vito Marcello nói nhanh chóng bằng tiếng Ý.

“Ý ba là người đàn bà đàng điếm của Andre?” Marc trả lời một cách nhẹ nhàng.

“Cô ta có thể là một con điếm nhưng cô ta cũng là mẹ của đứa cháu nội duy nhất của ta” Vito gầm gừ.

Marc trở nên cứng người lại. “Điều gì làm ba có thể đột nhiên chắc chắn như thế? Andre đã từ chối làm xét nghiệm ADN, nó nói nó luôn dùng biện pháp bảo vệ”.

“Nó có thể đã dùng biện pháp bảo vệ nhưng ta có lý do để tin rằng nó đã hoàn toàn thất bại”

Marc cau mày, xoay ghế trở lại bàn làm việc, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, anh rơi vào trạng thái thinh lặng tạm thời.

“Ba có một lá thư đặt ngay trước mặt với tấm ảnh nhỏ của con bé”, giọng nói của Vito có chút ngắt quãng khi ông nói tiếp. “Chính xác con bé giống y Andre khi thằng bé ở độ tuổi đó. Nó chính là con của Andre. Ta dám chắc về điều đó”.

Marc mím môi lại khi anh cố kìm nén những cảm xúc nguyên sơ của bản thân. Cái chết của em trai anh đã hủy hoại anh một cách thầm lặng nhưng do bệnh tình của cha anh đã bước vào giai đoạn cuối, nên anh phải gánh vác công việc kinh doanh của gia đình mà không hề nấc lên một tiếng khóc than. Chi nhánh ngân hàng thương mại của gia đình Marcello tại Sydney đang trên đà phát triển và anh đã dự tính sẽ lao đầu vào công việc để khóa lại nỗi đau về cái chết của em trai anh.

“Papa” giọng anh trầm và thô. “Điều này là rất khó để...”

“Chúng ta phải có được đứa bé ấy” cha anh khẳng định. “Con bé là tất cả những gì Andre để ại cho chúng ta”.

Một sự lo lắng không yên xuyên qua Marc khi anh nghe thấy sự kiên quyết trong giọng nói của cha anh. “Ba dự định làm thế nào để đạt được điều đó?”

“Cách thông thường” cha anh trả lời với sự cay độc, không chút giả vờ. “Nếu con đề nghị với cô ta một khoản tiền thích hợp, cô ta sẽ làm bất cứ thứ gì con yêu cầu”

“Ba tính chi bao nhiêu cho cái nhiệm vụ đó?” Marc hỏi.

Vito nói rõ khi Marc tựa lưng vào ghế.

“Đó là một khoản tiền quá lớn”.

“Ta biết”, cha anh đồng ý. “Nhưng ta không muốn bỏ lỡ cơ hội để cô ta có thể từ chối lời đề nghị của con. Sau hồi đáp ta đã gửi cho cô ta, cô ta có thể trả thù bằng việc từ chối không giao đứa bé cho chúng ta”.

Marc nghiến răng thật chặt khi anh nhớ về nội dung bức thư. Cha anh đã gửi bản sao của nó qua email cho anh và chắc chắn nó chẳng đáng để được khen ngợi. Anh có thể hình dung ra người đàn bà mang họ Selbourne sẽ phản ứng ra sao để trả thù chuyện đó, đặc biệt là khi những gì cô ta nói hoàn toàn là sự thật - Andre thực sự là cha của đứa nhỏ.

Anh có thể nhận ra tiếng tăm của Nadia Selbourne, mặc dù anh chưa từng gặp riêng cô ta lần nào. Anh đã nhìn thấy vài bức ảnh của cô ta, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài và dày màu vàng óng, đôi mắt màu xám khói lạ thường và những đường nét khiến cho bọn đàn ông không những quay đầu lại nhìn mà còn khiến những phần nam tính khác của bọn họ chạy đua điên cuồng. Em trai anh đã hoàn toàn bị u mê vì cô ta cho đến khi cô ta để lộ bản chất thật của mình. Anh vẫn còn nhớ những mô tả gay gắt của Andre về việc cô ta đã trả lời ra sao khi nó thông báo với cô ta: Cuộc tình ngắn ngủi nhưng đam mê của họ đã đến hồi kết thúc. Cô ta đã đuổi theo em trai anh trong nhiều tháng, đeo bám và quấy rầy nó không một chút nao núng.

Nhưng dù sao cái ý nghĩa về việc dòng máu em trai anh đang chảy trong người đứa con của cô ta đã khuấy động anh một cách đột ngột và sâu sắc.

“Marc”, giọng nói dữ dội của cha anh cắt ngang dòng suy nghĩ đó. “Con phải làm việc này. Nó là vấn đề liên quan đến danh dự của gia đình. Andre sẽ làm tương tự như thế khi nó ở vào địa vị của con”.

Marc khó có thể hình dung ra việc anh để cho bản thân rơi vào những tai họa giống như em trai mình nhưng nó không phải là vấn đề cần thiết để tranh cãi lúc này. Cha anh đã đủ đau khổ rồi, ông đã mất đi đứa con trai ông hết mực yêu thương.

Đó chẳng phải bí mật gì trong gia đình Marcello. Andre luôn luôn là đứa con ông yêu nhất. Bản tính vui vẻ và tính cách sôi nổi lôi cuốn của nó hầu như đã chinh phục tất cả mọi người kể từ khi nó ra đời, để lại một Marc với tính cách nghiêm nghị sang một bên.

Anh cau mày khi anh cân nhắc về kế hoạch của cha anh. Điều gì có thể thuyết phục người phụ nữ đó giao đứa bé cho anh? Cô ta sẽ cầm tiền và rời đi hay sẽ khăng khăng muốn một thứ gì đó hợp pháp hơn, chẳng hạn như...

Bụng anh thắt lại trong chốc lát khi anh nhớ lại em trai đã nói với anh rằng Nadia Selbourne không hề nao núng trong việc tìm kiếm một ông chồng giàu có.

Nhưng chắc chắn cha anh sẽ không mong đợi anh đi xa hơn

Cho đến nay Marc đã cố gắng phất lờ áp lực hôn nhân mặc dù cách đây vài năm anh đã gần như kết hôn. Nhưng nó đã kết thúc một cách tồi tệ và anh đã cố gắng tránh vướng vào những cảm xúc nặng nề từ khi đó. Ngoài ra, Andre luôn nói rõ ràng nó sẽ kết hôn khi còn trẻ và sẽ là cha của tất cả những người thừa kế của dòng họ Marcello để triều đại gia tộc mãi được duy trì. Marc đã xác định phụ nữ không đáng tin ở nơi nào có liên quan đến tiền. Và gia đình Marcello chỉ có tiền bạc là nhiều.

Trái tim anh co thắt lại khi nghĩ về đứa bé nhỏ xíu với mái tóc đen và đôi mắt nâu sậm gần như đen - đôi mắt mà một ngày nào đó sẽ sớm ngập tràn đau đớn khi biết cha mình đã chết khi chỉ mới sống được 30 năm.

“Vậy con sẽ làm điều đó phải không?” Vito nhấn mạnh. “Con sẽ làm điều đó vì ta và người mẹ đã khuất của con chứ?”

Marc bóp chặt sống mũi cao của anh, hai mắt khép chặt lại. Việc mẹ anh được đề cập đến luôn xé toạc anh một cách sâu sắc, cảm giác tội lỗi cắt vào anh cho đến khi anh cảm thấy như thể mình đang chảy máu cho đến chết.

Anh vẫn còn nhớ rõ cái ngày cuối cùng đó, cách bà mỉm cười và bước về phía anh từ bên kia con đường đông đúc ở Rome. Bà đã không nhìn thấy chiếc mô tô cho đến khi nó kéo mạnh cái túi mua hàng ra khỏi tay của bà, quăng bà vào một con đường nhỏ khi xe hơi đang chờ tới.

Nếu như anh nói thật với bà vì sao anh đến trễ, có thể bà đã không chết. Cha anh đã van xin anh và anh tôn kính ông bằng việc thực hiện khi ông yêu cầu, nhưng thậm chí cho đến tận bây giờ cảm giác tội lỗi vẫn như một bóng đêm, kéo lấy chân anh, đè anh xuống một cách tàn nhẫn.

Khi em trai anh chết không bao lâu sau khi mẹ anh qua đời, Marc không có khả năng tự giải thoát bản thân khỏi cảm giác rằng cha anh sẽ ít đau buồn hơn nếu như chính anh là người nằm dưới bánh xe thay vì là Andre.

Anh thở ra, buông những ngón tay, trả lời một cách cam chịu. “Con sẽ xem mình có thể làm được điều gì...”

“Cám ơn con”, giọng nói của cha anh rõ ràng đầy tin tưởng. Marc biết thời gian còn lại của cha anh đếm theo từng ngày. Chúng có thể kéo dài được bao lâu nếu ông có thể ôm đứa cháu nội duy nhất của mình trong vòng tay?

“Cô ta có thể thậm chí từ chối gặp con, ba biết đấy” Marc cảnh báo, lại lần nữa nhớ về lá thư đầy những từ ngữ chửi rủa mà cha anh đã gửi đi. “Ba đã cân nhắc đến khả năng đó chưa?”

“Làm bất cứ những gì con phải làm để có lý do bắt cô ta phải gặp con” Vito chỉ dẫn. “Nó đơn giản là một sự sắp đặt mua bán. Những người phụ nữ như Nadia Selbourne mong đợi không hơn không kém”.

Một sự sắp đặt mua bán.

Marc nghĩ loại phụ nữ gì lại ra giá cho một đứa bé chứ?

Vài phút sau anh gác điện thoại xuống và xoay người nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài. Đôi mắt đen của anh nheo lại nhìn lên mặt trời khi anh cân nhắc xem mình vừa đồng ý làm việc gì.

Anh sẽ phải đến gặp một người mà anh căm ghét hơn bất cứ ai trên cõi đời này - người phụ nữ mà anh tin chịu trách nhiệm về sự ra đi quá sớm của em trai anh.