Edit: Liên Hàn

Beta: Vi Đại Tổng Công

Mạt thế cứ như vậy mà qua, trùng kiến* tuy rằng vất vả, nhưng mỗi người ai nấy đều vui tươi hớn hở.

( "trùng tu + kiến thiết" bằng với " xây dựng + tái tạo")

Trần Mẫn lập ra một cái trường mầm non, hỗ trợ chăm sóc những đứa trẻ mà cha mẹ bận rộn.

Một ngày nọ, một đứa trẻ chỉ vào bức ảnh dán trên tường, hỏi cô:

"Trần Mẫn tỷ tỷ, đây là ai ạ?"

"Em biết!"

Một đứa trẻ hưng phấn chạy tới, ánh mắt sùng bái. 

"Mẹ em làm ở phòng thí nghiệm, mẹ bảo, đây chính là người đã cứu chúng ta!"

"Không sai!"

"Em cũng nghe nói qua."

Một đám tiểu hài tử ríu rít. Trần Mẫn nhìn người thiếu niên trên ảnh ánh mắt lộ rõ vẻ hoài niệm. Mạt thế lưu lại ảnh chụp không dễ dàng nhưng đây lại là những dấu vết hiếm hoi sót lại, chứng minh rằng có một thiếu niên như thế từng tồn tại.

Không, thế giới này phủ đầy cây xanh này, là bằng chứng y tồn tại.

Trần Mẫn nhìn về phía Thánh Nữ quả trên cửa sổ, trái hồng diễm diễm cực kỳ đáng yêu.

Mạt thế đã qua hai năm, trái cây đã không còn là thứ xa xỉ, nhưng Trần Mẫn lại không thể nếm lại được mùi vị trái cây mà thiếu niên kia đưa cô.

Buổi tối, nhìn cha mẹ đón bọn nhỏ về, Trần Mẫn bên này lại đón tiếp khách mới.

Là đám người Đinh Thế Ngang.

Trần Mẫn rót trà:

"Có tin tức sao?"

Bốn người Đinh Thế Ngang sau này bắt được kỳ ngộ, bây giờ cũng coi là người có địa vị. Nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng hao phí sức lực chỉ để tìm kiếm hai người.

Kí ức mạt thế đều thập phần u ám, cũng bởi vậy mà ký ức mang màu sắc chói lóa kia mới in thật sâu vào đáy lòng, làm bọn họ dù mạt thế kết thúc vẫn khó có thể quên.

Ở nơi núi rừng, một con bồ câu và một lão hổ cũng vô thức tìm kiếm, truy tìm một ấn tượng mơ mơ hồ hồ còn sót lại trong đầu chúng.

Tuy nhiên nhân vật chính của cuộc tìm kiếm hoàn toàn không biết gì, hoặc là biết xong cũng ngó lơ đi,  không thèm để ý. 

Thịnh Phong xách theo hai con thỏ hoang, bước vào nhà, hắn vừa đi vừa dặn dò người phía sau:

"Mau tới đây, không phải nói đói bụng sao?"

Đứa trẻ đang nhồi xổm chọc kiến không tình nguyện đứng lên, nhảy bắn về phía Thịnh Phong:

"Chúng ta không ăn bé thỏ được không?"

"Được."

Thịnh Phong cười sờ đầu bé con nhà hắn. 

"Cậu không muốn ăn, chúng ta liền nuôi nó."

Thực may mắn, bọn họ sống sót. Tuy mấy năm nay, Khanh Vân vẫn không xuất hiện. Nhưng Thịnh Phong đã rất cảm kích.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đập vào mắt là một nông trại nho nhỏ, xung quanh trồng đầy rau dưa và ngũ cốc, bên cạnh còn có hai cây táo.

Dù mạt thế đã qua, nhưng Thịnh Phong vẫn chứa một loại địch ý với người khác, hắn luôn cảm thấy, những người này muốn cướp Khanh Vân của hắn.

Cho nên khi nghe ngoại giới tìm kiếm bọn họ, Thịnh Phong càng mang hài tử đến nơi không người.

Thịnh Phong xuống tay làm cơm, Khanh Tiểu Vân ở bên có chút vướng.

Hắn sủng nịch cười, giơ tay khẽ điểm vào trán tiểu hài tử:

"Mau qua một bên chơi đi, nhìn xem con ếch nhỏ cậu nuôi còn ở đây không."

Khanh Tiểu Vân cuối cùng từ bỏ giúp hắn nấu cơm, ôm ếch xanh chạy ra ngoài chơi.

Vùng này đã bị Thịnh Phong càn quét qua nên cũng không sợ có nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không yên tâm kêu to một tiếng:

"Đừng đuổi theo chuồn chuồn tới bờ sông, biết chưa?"

Nghe được Khanh Tiểu Vân đáp lời, Thịnh Phong lúc này mới quay đầu tiếp tục làm.

Buổi tối Khanh Tiểu Vân trở về ăn cơm, Thịnh Phong nhạy bén cảm giác được cảm xúc của tiểu hài tử không đúng, nhanh chóng ôm người vào lòng, cẩn thận dò hỏi:

"Làm sao vậy? Buổi chiều xảy ra chuyện gì?"

Tiểu hài tử bẹp miệng không nói lời nào, nhưng rốt cuộc không nín được tâm sự, mở miệng nói:

"Hôm nay tôi gặp chị Nhị Hoa ở bờ sông, cổ hỏi tôi anh có phải ba ba của tôi không. Sau đó ta trả lời không phải, rồi cổ lại nói tôi đã lớn vậy còn dính chặt anh......"

"Nói tôi......"

Tiểu hài tử vắt hết óc nghĩ nghĩ hồi lâu mới ra câu nói kia.

"Nói tôi không biết xấu hổ?"

Thịnh Phong sắc mặt nháy mắt âm trầm, Khanh Vân là nghịch lân của hắn, dù là loại ác ý gì hướng về "y", Thịnh Phong đều không thể nhịn được.

"Không sao, sau này tôi sẽ không để cô ấy đến đây nữa."

Thịnh Phong hôn trán tiểu hài tử. Khanh Tiểu Vân lúc này mới vui vẻ lên, chị Nhị Hoa kia luôn chạy tới tìm Thịnh Phong, lại còn trừng "y", "y" đã sớm chán ghét.

Ăn xong, hai người bắt đầu xem TV.

Thịnh Phong không đành lòng để tiểu hài tử thật sự ngăn cách với bên ngoài, vì thế mà tự tạo một cái TV, làm ăng_ten bắt sóng truyền hình.

Trên TV bắt đầu chiếu quảng cáo, một đứa trẻ ước chừng năm tuổi nhìn ba ba đến nhà trẻ đón mình, vui vẻ thơm một cái trên má ba ba nó.

Thịnh Phong đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, cánh môi mềm mềm, thơm thơm dán trên mặt hắn.

Thịnh Phong kinh ngạc quay đầu, Khanh Tiểu Vân ánh mắt thuần khiết, mở to nhìn hắn.

Hai năm cô độc, tưởng niệm. Trong nháy mắt tất cả thống khổ dưới đáy lòng bỗng mất kiểm soát, ồ ạt trào lên. Hắn trong mắt hiện lên một tia bi thương, hốc mắt đỏ bừng, lập tức che mặt, chạy ra ngoài phòng nghỉ.

Khanh Tiểu Vân nghiêng đầu, không rõ nguyên do khiến Thịnh Phong bi thương.

Thịnh Phong ngồi xổm trong viện hút thuốc.

Hắn nhớ Khanh Vân, nhớ đến tê tâm phế liệt. Cho dù Khanh Tiểu Vân có thể an ủi Thịnh Phong, nhưng vẫn không ngăn được tưởng niệm của hắn. Bởi Khanh Tiểu Vân tựa như bị ấn nút tạm dừng, tâm trí vĩnh viễn chỉ có năm tuổi, sẽ không tăng trưởng theo thời gian.

"Y" vĩnh viễn không hiểu được thứ tình cảm kia, mà Thịnh Phong cũng không buông được nó.

Hơn nữa, hình bóng thiếu niên cường đại, cao ngạo luôn làm hắn hồn khiên mộng nhiễu*.

( " hồn khiên mộng nhiễu" nghĩa là việc làm khiến cho người ta đêm ngày không yên,  ở đây ý là: nhung nhớ không nguôi.)

Thịnh Phong thậm chí có đôi khi cảm thấy, có lẽ Khanh Vân kia chỉ là ảo ảnh do hắn tạo ra? Khanh Vân thực sự tồn tại sao?

Hút xong một cây, Thịnh Phong vừa định hút thêm cây nữa, đột nhiên nghe được một giọng nói gọi tên hắn, vừa biệt nữu lại ác thanh ác khí:

"Uy, múc nước, tôi muốn rửa chân!"

Thịnh Phong sửng sốt, bật lửa cầm trên tay cũng rớt xuống đất.

Thinh Phong quay đầu, nhìn vào phòng. Qua cửa sổ, thanh niên đang đứng ở đó nhìn hắn, tình cảm trong mắt biệt nữu muốn chết, mười phần cường thế và cao ngạo, rồi lại lộ ra một chút mềm mại cùng quan tâm.

"Gọi anh đó, không nghe thấy sao?"

Thanh niên vênh cằm, ngữ khí càng kém, nhưng cặp mắt kia lại mất tự nhiên chớp hai cái, lông mi như cánh bướm rung động để lộ chủ nhân nó không được tự nhiên.

Khanh Vân nhìn người đàn ông ngây ngốc ngơ ngác, trong lòng nổi lên chua xót.

"Y" không ngờ mình lại có thể tiếp tục ở lại thế giới này.

Vào lúc tất cả khôi phục bình thường, một loại năng lượng nhu hòa bao dung bỗng chốc xuất hiện từ thế giới này, chữa trị thân thể "y", giữ lại sinh mệnh "y".

Nhờ cỗ lực lượng này, "y" và Thịnh Phong mới có thể sống sót. Mãi đến hôm nay, thân thể này mới chữa trị xong, Khanh Vân mới có thể cởi bỏ phong ấn linh hồn.

Nhìn thanh niên khiến hắn nhớ đến phát điên, Thịnh Phong xoa xoa hốc mắt ướt át, cuống quít trả lời:

"Tới...... Tới!"

Đêm nay, chỉ tội chiếc giường. "Kẽo kẹt kẽo kẹt" vang suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Phong duỗi tay sờ soạng, phát hiện mình sờ vào khoảng không, hắn giật mình bật dậy.

Nhìn đến thân ảnh trong phòng, hắn thở phào.

Nhưng người lục tung tìm đồ kia là Khanh Tiểu Vân. Thịnh Phong ngơ ngác nhìn Khanh Tiểu Vân, nếu không có vết cào nhoi nhói trên lưng, hắn còn tưởng tất cả hôm qua chỉ là một giấc mộng.

"Thịnh Phong Thịnh Phong, con ếch nhỏ của tôi đâu?"

Tiểu hài tử nhìn thấy hắn tỉnh, lập tức chạy tới hỏi.

Thịnh Phong ngẩn ra, lúc này mới nhớ, tối qua Khanh Vân ghét bỏ con ếch kia ồn ào phiền phức, đá hắn đá xuống giường lệnh hắn ném con ếch đi.

Lúc ấy Thịnh Phong vô cùng lo lắng, liền nhanh chóng ném nó ra ngoài.  Một đêm qua đi, quỷ mới biết con ếch kia chạy đi đâu.

Khanh Tiểu Vân nhìn hắn trầm mặc, nước mắt lập tức tuôn ra như suối:

"Anh nhất định đã đem nó ăn!"

Thịnh Phong đau lòng không thôi, bọc chăn lấy ôm người an ủi:

"Đừng khóc đừng khóc, tôi bắt con khác về cho cậu nha!"

"Tôi muốn con kia cơ!"

"Được được được, tôi tìm con kia cho cậu, nín đi, đừng khóc......"

Vì thế cả buổi sáng, Thịnh Phong cho bé con nhà hắn ăn no xong liền đi tìm ếch, cố tình tiểu hài tử chỉ cần con kia, thương thay cho kẻ nào đó...

Mất cả ngày, Thịnh Phong cả người đầy lá cây bụi bặm trở về.

Vừa vào cửa liền thấy thiếu niên cao ngạo lạnh nhạt ngồi ở cạnh bàn, vừa thấy tay hắn xách theo ếch xanh tức khắc lạnh mặt.

Khanh Vân cười nhạo một tiếng, mắt lạnh nhìn hắn:

"Ý gì đây? Tối qua cùng tôi làm cả đêm, giờ thì coi tôi như hài tử? Thịnh Phong, anh có biết xấu hổ hay không!"

"Không không không!"

Lần nữa thấy Khanh Vân, Thịnh Phong vui sướng, nào dám phản bác.

Hắn đi lên ôm thanh niên, muốn hôn một cái, không ngờ Khanh Vân lại đẩy mặt hắn ra xa, ghét bỏ nói:

"Nếu con ếch xanh này ngay, càng xa càng tốt!"

Vì thế Thịnh Phong tung ta tung tăng, tiếp tục thả ếch xanh chạy mất.

Nhưng hắn vừa trở về liền thấy Khanh Tiểu Vân ngồi ở khung cửa sổ, phụng phịu chờ hắn. Thấy tay hắn trống trơn, lập tức đỏ hốc mắt.

" Ếch xanh anh tìm cho tôi đâu?"

"......"

Tức tốc ôm người vào lòng dỗ dành, Thịnh Phong không thấy được, Khanh Vân ở sau lưng hắn cười giảo hoạt, rồi ôm chặt cánh tay hắn, cười mắng một tiếng:

"Biến thái."

Khanh Vân và Thịnh Phong ngây người rất lâu ở thế giới này, bọn họ cùng nhau du sơn ngoạn thủy, xem hết thế gian, sau mới cùng nhau rời đi.

Lần nữa về không gian, Khanh Vân ngồi trên sô pha do tinh thần lực huyễn hóa ra, nhìn chằm chằm thế giới trong tay hồi lâu.

Chỉ chốc lát sau, một cỗ lực lượng quen thuộc xuất hiện, đảo quanh ở bên ngoài không gian tinh thần của Khanh Vân, tựa hồ muốn chui vào.

Nhưng Khanh Vân nào cho hắn tiến vào, nhíu mày trực tiếp chặn người lại:

"Năng lượng thừa quá không có chỗ dùng phải không? Từ chỗ nào tới thì cút về chỗ đó cho tôi."

Khanh Vân có thể mơ hồ nhận thấy khí tức của người đàn ông ngốc này, hắn có lẽ cũng là thông qua cách xuyên vào các thế giới để chữa trị linh hồn. Làm sao chịu được hao phí năng lượng do vượt qua vô tận thời không tới tìm "y"?

Nếu lần này cho hắn vào, chỉ sợ hắn sẽ tập thành thói quen mỗi lần xong lại chạy vào đây mất.

Hơn nữa người đàn ông này rất xảo trá, lặng lẽ để lại ấn ký ở mỗi thế giới để thuận lợi tìm được Khanh Vân.

Cỗ năng lượng kia ủy khuất dừng lại trong chốc lát, cuối cùng cúi đầu cụp tai rời đi.

"Ngu ngốc, thế giới sau còn gặp, chút thời gian cũng không chờ được sao?"

Khanh Vân rũ mắt, che ý cười trong mắt, rồi mặc linh hồn lôi kéo, đi vào thế giới tiếp theo.

Editor: "Lão công" nhà tôi bị bắt đi cách ly thiệt rồi, cảm thấy mình thật sự là miệng quạ(ノ_-;)…