Mọi chuyện đã định sẵn. Thanh niên đứng giữa đống thi thể đột nhiên vung tay lên, tạo ra một dòng nước đem đôi tay cọ rửa sạch sẽ.

Vệt nước chậm rãi biến mất, Khanh Vân xoay người, liếc nhìn đám đông đang ngây người, đi đến cạnh chiếc xe.

Không còn nét trẻ con ngây thơ, khuôn mặt hiện tại trong bóng đêm tựa như có ánh sáng bao phủ, chói lóa khiến người khác không dám khinh nhờn. Một loại cao ngạo lãnh diễm xuất hiên trên dung nhan của Khanh Vân, khí chất khác biệt rõ rệt.

Ở mạt thế lăn lộn sống đến giờ, dị năng giả đối tử vong vô cùng mẫn cảm. Hiện tại quanh thân bọn họ đều là đề phòng cùng sát ý.

Thịnh Phong đứng đằng sau Khanh Vân lại cảm thấy thanh niên trước mặt xa lạ cực kỳ, giống như lột xác thành một người cường đại và lạnh nhạt xa lạ.

Nhưng vì loại xa lạ này mà tâm trí mang đến một sự quen thuộc sâu trong linh hồn. Hai loại cảm giác đan xen, làm Thịnh Phong phân biệt không rõ đâu mới là người hắn nhận thức.

"Cậu là ai?"

Giọng nói nghẹn nào của Thịnh Phong vang lên phía sau Khanh Vân. Khanh Vân quay đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng vẽ ra độ cung lạnh băng lại mang theo trào phúng:

"Không thể trả lời."

Lời nói lạnh lùng, xúc tích khiến Thịnh Phong nắm chặt nắm tay, hắn nhìn về đôi mắt của người đối diện, bên trong không gì ngoài sát khí và tĩnh mịch. Lưu luyến, mến mộ trong đối mắt trước đây mà hắn cảm nhận được dường như chỉ là một giấc mộng.

Tâm Thịnh Phong rất đau, như có bàn tay vô hình rạch mở nó rồi lấy đi thứ gì rất quan trọng mà chính hắn cũng không biết được.

Tâm hắn trống rỗng.

Hiện tại, người con trai trước mắt đã đủ để vững bước trong mạt thế. Hắn không cần lo lắng Khanh Vân chịu ức hiếp nữa rồi.

Nhưng hắn vẫn thắc mắc. Trong đầu xuất hiện hàng vạn câu hỏi. Hắn cảm thấy Khanh Vân không nên nhìn hắn bằng ánh mắt ấy. Quan hệ của bọn hắn cũng không phải đối địch như vậy.

Khanh Vân một đường không nói chuyện, chỉ lập tức đi vào trong xe. Phía sau, đám người Đinh Thế Ngang vẫn không có động tác gì.

Trạng thái của Khanh Vân hiện tại khiến bọn họ sợ hãi. Lúc trước Khanh Vân chỉ có trí tuệ lúc 5 tuổi, bọn họ còn dám đem y về căn cứ nhưng giờ y đã khôi phục, kẻ nào dám. Ngại mạng dài chắc?

Người này tỏa ra sát khí không hề ít. Đinh Thế Ngang trong lòng chua xót, hắn cảm thấy Khanh Vân khẳng định đã khôi phục ký ức, bằng không y sao lại có địch ý đối với toàn bộ đội ngũ.

Hầu hết trong lòng dị năng giả đều xuất hiện ý nghĩ: Nếu thời điểm Khanh Vân bị ức hiếp, bọn họ giúp đỡ chút thì có phải hiện tại đã có một cường giả giúp đỡ không?

Không nói mặt khác, lúc trước dị năng thanh niên khiến cho bọn họ chấn động, Thế nhưng dễ như trở bàn tay tiêu diệt toàn bộ tang thi, thực lực so Thịnh Phong còn mạnh hơn.

Thịnh Phong không để ý đến ánh mắt của bọn họ, cứ trầm mặc đi vào xe, bước chân trầm trọng vô cùng, sắc mặt cũng thập phần kém cỏi.

"Ngây ngẩn làm gì? Lên xe."

Các đoàn đều đã rời đi. Nơi đây chỉ còn hai chiếc xe, một chiếc là của nhóm dị năng giả, còn lại là của Thịnh Phong.

Thịnh Phong đi vào trong xe, ngồi trên ghế lái, thanh niên ngồi bên cạnh vẫn lặng im ngắm phong cảnh bên ngoài như trước đây, chỉ có khí chất là khác biệt hoàn toàn. Thịnh Phong không nói chuyện, lặng lẽ khởi động xe.

Bên trong xe an tĩnh dị thường làm Thịnh Phong đứng ngồi không yên. Hắn bình phục tâm tình, cảm thấy hẳn là nên nói hai câu với thanh niên, hỏi một chút tình huống của Khanh Vân.

Cho dù người này ánh mắt, khí chất và thân thủ đều khác Khanh Vân như trời với đất, nhưng Thịnh Phong vẫn cảm thấy, bọn họ chính là một người.

Thịnh Phong có thể liếc mắt liền nhìn thấu cảm xúc của Khanh Vân. Tuy rằng hơi thở quanh thân thanh niên hiện tại sâu không lường được, sắc mặt trước sau lạnh băng, nhưng Thịnh Phong vẫn nhạy bén cảm nhận được cảm xúc nội tâm y.

Thịnh Phong biết Khanh Vân có thói quen nhỏ, mỗi khi không vui hoặc phẫn nộ sẽ nắm chặt tay, mặc móng tay ghim sâu vào da thịt. Mà hiện tại, lòng bàn tay của thiếu niên bị nắm đến trắng bệch hiện rõ người tỏ vẻ an tĩnh kia đang lửa giận ngút trời.

Không sai. Khanh Vân bây giờ vô cùng tức giận.

Vừa tới đến thế giới này, Khanh Vân phát hiện khối thân thể này đang trong tình trạng phẫn nộ cực điểm, vừa ổn định cảm xúc lại phát hiện dị năng có vấn đề. Thân thể này có dị năng tinh thần, hơn nữa linh hồn của Khanh Vân lại đem dị năng này nâng lên cấp bậc càng cao.

Nhưng ngoài ý muốn là dị năng tinh thần này không phải do chính y thức tỉnh mà bị thí nghiệm cưỡng chế mà có. Dẫn đến mọi dao động của dị năng đều gây thương tổn cho khối thân thể này.

Thời điểm linh hồn y nhập vào tăng dị năng lên nhưng chưa thể tăng cường độ thân thể, chênh lệch quá lớn làm não bộ tổn thương, khả năng biến thành kẻ ngốc.

Linh hồn Khanh Vân suýt nữa ly thể, vì tránh khiến Thiên Đạo chú ý, chỉ có thể phong ấn một phần linh hồn, để lại phần mà thân thể này có thể chịu được.

Nhưng Khanh Vân không nghĩ tới, ký ức y lại dừng ở thời điểm y năm tuổi. Năm tuổi cũng chỉ là tuổi mụ, nói đúng ra thì tâm trí y mấy ngày trước chỉ là ba tuổi có thừa, đó là thời gian Khanh Vân...... Không muốn bị chạm vào nhất.

Linh hồn thong thả cải tạo thân thể này, Khanh Vân lúc này mới hoàn toàn khôi phục ký ức, nhưng mà, dị năng thân thể này quá mức nghịch thiên, mỗi lần sử dụng sẽ tạo tổn thương đến não bộ.

Tuy rằng trạng thái năm tuổi làm Khanh Vân tấm tắc không thôi, nhưng còn chưa đến mức làm y phẫn nộ.

Làm cho y phẫn nộ chính là, nhân vật chính thế giới này không phải là Lư Trường Phong khiêu khích y, mà là Thịnh Phong.

Khanh Vân lúc năm tuổi rất thân cận với Thịnh Phong, sinh ra cảm xúc không muốn xa rời. Loại cảm xúc này chôn dấu trong trí nhớ, vượt qua gần vạn năm, hoàn chỉnh truyền vào đầu Khanh Vân bây giờ. Mà trong trí nhớ, lúc Khanh Vân bị xa lánh, Thịnh Phong lại đưa tay giúp đỡ, tuy không nhiều nhưng khoảng kí ức ấy lại ấm áp, sâu sắc nhất.

Loại hoài niệm này làm Khanh Vân muốn đem người bóp chết cho hả giận.

Cùng lúc đó, thân phận của người đàn ông được tiết lộ khiến lòng bạo ngược Khanh Vân càng thêm quay cuồng.

Thế giới trước suýt trở thành người yêu nhân vật chính, thế giới này dứt khoát trở thành nhân vật chính luôn. Người đàn ông này rốt cuộc có lai lịch gì?

Mắt thấy bàn tay thanh niên gần như chảy máu, Thịnh Phong không nhịn được lên tiếng:

"Đừng nắm chặt như vậy, có cái gì thì tìm ta."

Thịnh Phong vừa dứt lời, người thanh niên bất ngờ nhắm mắt, sau đó hơi thở quanh thân đột nhiên thay đổi, một loại làm hắn cực kỳ hoài niệm.

"Bồ câu!"

Khanh Vân mở mắt ra, lập tức quay đầu tìm kiếm bồ câu của mình.

Nghe thấy tiếng kêu của y, ngoài cửa sổ xe vang lên thanh âm, một con bồ câu xám bay lại.

Y ngửa đầu định đón bồ câu lại đột nhiên cảm giác eo mình bị người khác hung hăng ôm, tiếp theo lọt vào vòm ngực rộng lớn ấm áp.

Xe ngừng ở ven đường. Bên trong xe Khanh Vân ôm bồ câu, quay đầu mờ mịt nhìn người đàn ông đang vùi đầu vào cổ mình.

Cảm thụ được sự quan tâm trong ánh mắt của Khanh Vân, Thịnh Phong đang khủng hoảng vì bị xa lánh lạnh nhạt cuối cùng cũng vơi dần đi. Hắn lẳng lặng ôm thiếu niên trong lòng, duỗi tay vuốt ve những lọn tóc trên gáy y. Trong chốc lát, không hiểu sao lại thấy đau lòng.

Cổ đau lòng này bộc phát từ tận sâu trong linh hồn, khắc sâu đến mức làm cả người hắn run rẩy.

Hắn tự hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, biến cố nào khiến con người tính cách mềm mại như Khanh Vân cuối cùng biến thành bộ dánh cường đại lạnh băng như vậy?

Không ai có thể đến trả lời vấn đề Thịnh Phong.

Thịnh Phong rất nhanh đuổi theo đoàn xe về căn cứ. Nữa ngày, cả đội đã an toàn trở về.

"Chậm một chút."

Thịnh Phong đỡ Khanh Vân xuống xe, tiểu hài tử ngồi trong xe thời gian dài, chân có chút tê.

Đi theo Thịnh Phong trở về, những người đi cùng đã sớm chạy rất xa, né tránh Khanh Vân, Lư Trường Phong càng không thấy bóng dáng.

Bọn họ tuy nói không gia nhập chiến cuộc, nhưng cũng không đi xa. Tối qua phát sinh chuyện gì dù không rõ tường tận nhưng cũng biết phân nửa. Huống chi còn có dị năng giả kể lại?

Khanh Vân ôm bồ câu bước xuống xe, nhận được rất nhiều ánh mắt đánh giá. Nói đúng ra, những ánh mắt này không nhìn y mà nhìn bồ câu trên tay y.

Đủ ánh mắt hướng về phía này, tham lam ác ý. Trong góc, một kẻ rách rước lảo đảo, run rẩy bước về phía Khanh Vân.

"Cút!"

Ánh mắt lạnh băng Thịnh Phong quét đến, dị năng cũng bộc phát, không tha bất cứu kẻ nào có ý tứ đến đây. Trên mặt đất đầy rầy nhưng kẻ ôm bụng lăn lộn, rên rỉ.

Những kẻ có ý nhưng do dự cũng bỏ tâm tư. Thịnh phong đến căn cứ H chưa được mấy ngày nhưng thực lực của hắn mạnh hơn nhiều so với thủ lĩnh. Một kẻ khiến người khác kiêng kị.

"Đội trưởng, tôi......tôi có thể theo anh đến thành phố B không? Dị năng của tôi có thể giúp đỡ anh lấy vật tư."

Trong đội ngũ, không gian dị năng giả đi tới.

Tiểu đội này tuy chỉ tạm thời, nhưng khi biết được thực lực Thịnh Phong và Khanh Vân, những kẻ này không khỏi động tâm tư. Mạt thế cường giả vi tôn, bọn họ đi theo Thịnh Phong và Khanh Vân tốt hơn nhiều so với đãi ngộ ở căn cứ H.

Không phải tất cả mọi người đều có ý định như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người động tâm tư, bởi tình huống căn cứ H thật sự không được tốt.

Toàn bộ căn cứ H một mảnh thương vong, ven đường có người tê liệt ngã xuống, không biết sống chết. Thậm chí dị năng giả sắc mặt cũng khó coi, xanh xao vàng vọt.

Này không chỉ bởi vì đói khát, mà là đất đai, nguồn nước mạt thế đều bị độc ăn mòn.

Căn cứ chỉ có thể che chở bọn họ khỏi bị tang thi tập kích, nhưng lại không thể cho bọn hắn một hoàn cảnh sinh hoạt tốt đẹp. Đồng loại còn tranh đoạt của nhau không kiêng kị gì.

Mỗi một căn cứ thành lập ban đầu đều có nguyên tắc riêng của nó, nhưng không đến một tháng, những nguyên tắc này đều bị thiếu thốn tài nguyên, đấu đá nhau mà tan vỡ. Chấp chới giữa ranh giới tử vong và sự sống còn, ai còn nghĩ đến quy tắc?

"Rồi nói sau."

Thịnh Phong luôn dễ nói chuyện lần này lại trả lời ba phải không chắc chắn.

"Đi thành phố B tôi có khác tính toán, cần sẽ thông tri các cậi."

Nói đến đây, Thịnh Phong lại cảm thấy buồn cười. Hắn tới nơi này một chuyến vốn dĩ chỉ muốn mang Lư Trường Phong đi. Nhưng hiện tại Lư Trường Phong lại không phải người hắn quan tâm nhất.

Trong đầu hiện lên cặp mắt mười phần lạnh băng và cao ngạo, khiến hô hấp Thịnh Phong cứng lại.

Cố gắng kiền nén cảm xúc Thịnh Phong quay đầu dắt tay Khanh Vân, vừa đi vừa dặn dò:

"Ở chỗ này không cần chạy loạn biết không? Theo sát bên cạnh ta."

Khanh Vân một bên gật đầu, một bên lặng lẽ nhìn ven đường. Y nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc kiểu chế phục cầm xẻng đem một đứa trẻ không nhúc nhích gì ở trong góc ném ra bên ngoài tường vây của căn cứ H.

"Đừng nhìn."

Thịnh Phong duỗi tay che lại đôi mắt của Khanh Vân rồi đem đầu y quay lại nhìn về phía mình.

Virus tang thi vẫn luôn lan tràn, hiện tại dù không bị tang thi tiếp xúc cũng có tỷ lệ nhất định sẽ tang thi hóa. Thi thể chết ngoài ý muốn càng vô pháp tránh khỏi cho nên trong thành sẽ đúng giờ dọn sạch sẽ những thi thể đó.

Đầu Khanh Vân cũng không chuyển qua, bướng bỉnh nhìn chỗ kia.

Thịnh Phong có thể cảm thấy lông mi cong vút tiểu hài nhi đảo qua lòng bàn tay hắn, tiếp theo Khanh Vân nhẹ kéo kéo tay áo hắn, giọng nói non nớt mang theo nghi hoặc vang lên: “Vì sao muốn mang cậu ấy đi? Bởi vì cậu ấy không động sao?”

Thịnh Phong sửng sốt chút, mới nghĩ đến "y" đang hỏi đứa trẻ không nhúc nhích kia. Thịnh Phong há miệng thở dốc, yết hầu nghẹn ngào không phát ra tiếng, hắn phải giải thích thế nào với Khanh Vân?

Giọng nói tiểu hài tử lại vang lên: “Trước kia tôi cũng giống vậy, sẽ không động.”

Khanh Vân chưa từng nhắc tới quá khứ của mình, hiện giờ câu nói tùy tiện này như một cây gai nhọn xoay tròn đâm vào thân thể Thịnh Phong, kích thích thần kinh toàn thân hắn, khiến Thịnh Phong đau đến cả người phát run. Thịnh Phong duỗi tay gắt gao kéo người vào lòng, hắn hôn đầu tiểu hài tử khàn khàn giải thích: “Chú kia dẫn bé ấy ra ngoài tường chơi, có người đợi bé ở bên ngoài.”

“Thật vậy chăng?” Giọng nói Khanh Vân mang theo mong đợi.

“Đúng vậy.” Thịnh Phong nhẹ nhàng giam cầm gáy tiểu hài tử, không cho "y" ngẩng đầu nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của mình, đây không phải lần đầu Thịnh Phong nói dối, nhưng lại là lần khiến hắn khó chịu nhất.

Trong lòng hắn toát ra một loại bi ai, vì sao tiểu hài tử lại cố tình xuất hiện trong một thời đại cặn bã như vậy? Nếu sớm hơn một chút, Thịnh Phong có thể dẫn "y" xem toàn bộ cảnh đẹp trên thế giới, cho "y" sinh hoạt hoàn mỹ nhất, mà không phải như bây giờ chỉ có thể dùng lời nói dối để che đậy sự thật tàn nhẫn.

Từ từ bình phục tâm tình, Thịnh Phong mới tiếp tục mang Khanh Vân đi về phía trước.

Chỗ đăng ký cho người bên ngoài đã gần ngay trước mắt, một người đàn ông coi như sạch sẽ ngăn nắp thấy Thịnh Phong lập tức tươi cười đến đón: “Thịnh tiên sinh! Nghe nói anh mang một thủy hỏa song hệ dị năng giả ở bên ngoài về, đây chính là cống hiến cực lớn cho căn cứ đó nha!”

Thịnh Phong theo bản năng chắn chắn Khanh Vân, lãnh ngạnh từ chối người đàn ông: “Cậu ấy sẽ về thành phố B cùng tôi.”

Nói hắn quay đầu thấp giọng hỏi Khanh Vân: “Nguyện ý đi với tôi không?”

Khanh Vân lập tức bắt lấy ống tay áo Thịnh Phong gật gật đầu, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn đứa nhỏ, trong mắt Thịnh Phong lộ ra ý cười, rồi lại không áp được chua xót, đứa nhỏ này đã đáp ứng, vậy còn thanh niên đột nhiên xuất hiện tối qua thì sao?

Nhìn dáng vẻ của y hình như không muốn tiếp xúc với mình.

Bên kia người đàn ông bị lời cự tuyệt Thịnh Phong làm cho sắc mặt khó coi, nhưng cuối cùng gã chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu cười làm lành, bởi thực lực Thịnh Phong quá mạnh, nếu hắn muốn có thể trực tiếp cân toàn bộ căn cứ H, đến lúc đó đặc quyền của căn cứ cao tầng bọn họ cũng bay mất.

Kỳ thật ngay từ đầu Thịnh Phong cũng không định để Khanh Vân ở lại căn cứ H, hắn mang Khanh Vân đến đây chỉ do muốn tra xem trong căn cứ H có thân nhân của tiểu hài tử hay không. Sau khi tra qua thì không tìm thấy người có quan hệ với Khanh Vân, Thịnh Phong nhẹ nhàng thở ra, hắn thật sự không thể tưởng tượng được nếu thân nhân Khanh Vân thật ở, hắn phải đối mặt bọn họ thế nào.

Giao Khanh Vân cho bọn họ? Mơ đê.

Cứ việc chỉ ở chung ngắn ngủn mấy ngày, Thịnh Phong đã không coi tiểu hài tử là thứ trói buộc như lần gặp đầu, Khanh Vân bây giờ càng như cây trụ sinh hoạt của Thịnh Phong, những lúc cẩn thận chiếu cố tiểu hài tử là khoảng thời gian tốt đẹp nhất Thịnh Phong trải qua ở mạt thế.

Mang người về phòng căn cứ phân cho mình, đây là đỉnh tầng của một cao tầng nhỏ, ánh mặt trời vừa đủ, càng khiến nó sáng sủa hơn. Thịnh Phong vốn không để ý, bây giờ lại cảm thấy may mắn là tầng cao nhất, nếu ở mấy tầng dưới, Khanh Vân sợ sẽ ghét bỏ chết cái loại hoàn cảnh dơ bẩn này.

Nhìn tiểu hài tử vui vẻ nắm bồ câu dưới ánh mặt trời, thần kinh luôn căng chặt Thịnh Phong không khỏi thả lỏng, hắn đặt vật tư xong, quay đầu dặn dò Khanh Vân: “Ở trên ban công cẩn thận chút, không cần rướm người ra.”

Khanh Vân chạy một vòng quanh nhà, khi chóp mũi chảy mồ hôi lại chạy về cạnh Thịnh Phong, "y" kéo kéo quần áo trên người, nhăn mặt nói: “Muốn tắm rửa.”

Khanh Vân đã nói làm là làm, lập tức muốn cởi quần áo ở phòng khách, Thịnh Phong vội vàng ngăn "y": “Đợi chút, tôi nhớ rõ bên này có phòng tắm.”

Hắn phát hiện tiểu hài tử hoàn toàn không có khái niệm với những thứ này, lúc mới gặp mặt, khoe thân trước công chúng cũng hoàn toàn không thẹn thùng, nếu để thanh niên tối qua biết chỉ sợ sẽ tức chết.

Nghĩ vậy, tay chuẩn bị bồn tắm Thịnh Phong lập tức dừng lại, lửa giận của thanh niên tối qua tăng vọt như thế, sẽ không…… bởi vì chuyện này ha?

Khanh Vân đứng một bên nhìn bồn tắm trong phòng tắm, Thịnh Phong còn chưa kịp nói, "y" đã không thầy dạy tự hiểu làm bồn tắm dâng nước ào ạt.

Thấy thế, Thịnh Phong không khỏi bật cười, hắn biết Khanh Vân cực kỳ yêu sạch sẽ, đã vài ngày chưa tắm rửa, chắc đã sớm không chờ kịp. Nếu không phải mấy ngày hôm trước Thịnh Phong nói "y" không thể tùy tiện cởi quần áo trước mặt người khác, chỉ sợ "y" đã tắm vài lần ở trên đường.

Theo bản năng thử độ ấm của nước trong bồn tắm, Thịnh Phong nhíu nhíu mày, nước không tính lạnh, nhưng trong thời tiết này vẫn tính không quá ấm. Nghĩ vậy, tay Thịnh Phong dán sát trên mặt nước, vận chuyển dị năng.

Hắn không có hỏa hệ dị năng, bây giờ chỉ là khống chế lực phân tử của nước, để nó va chạm tạo ra nhiệt. Chỉ chốc lát sau độ ấm của nước đã tăng lên, Thịnh Phong mồ hôi đầy đầu, hắn vẫn là lần đầu tiên thử vận dụng dị năng tinh tế như vậy.

Một bàn tay nhỏ hơi lạnh dán sát trên trán Thịnh Phong, lau mồ hôi, Thịnh Phong vừa nhấc đầu thấy Khanh Vân cau mày nhìn mồ hôi trên bàn tay mình, trên mặt toát ra ghét bỏ.

Thịnh Phong cười ha ha, ôm tiểu hài tử vào lòng tùy ý xoa nắn: “Lau mồ hôi cho tôi là cậu, ghét bỏ cũng là cậu, sao cậu lại đáng yêu thế hả?”

“Buông tay, tôi muốn tắm rửa!” Khanh Vân nhăn mặt vùng vẫy từ trong lòng hắn.

“Rồi, không đùa cậu nữa.” Cách dùng mới của dị năng mở ra một tân cánh cổng cho Thịnh Phong, hắn không nghĩ tới dị năng của mình còn có thể dùng như lò vi ba, như vậy sau này sẽ càng tiện chiếu cố người.

“Tự mình tẩy sao?”

Nhìn tiểu hài tử đã cởi quần áo gật gật đầu, Thịnh Phong quay đầu đang định đi, đột nhiên nghe “Bùm” một tiếng, cả người Khanh Vân trượt chân trong bồn tắm.

Thịnh Phong dở khóc dở cười đi qua, duỗi tay vớt người ra, bàn tay hắn mới vừa ôm phần eo thanh niên trong bồn tắm, một cổ lực lượng thật lớn hướng Thịnh Phong đánh úp lại, một bàn tay như kìm sắt kiềm trụ yết hầu Thịnh Phong hung hăng ấn hắn lên vách tường phòng tắm.

“Ngươi sờ chỗ nào đó?”

(Vi: chỗ này boss nhà đang tức giận nên dùng "ngươi" nha (bởi dùng "mày" thì thô tục không hợp với khí chất quý tộc của boss, mà dùng "anh" thì nó mềm mụp à:))))

Giọng nói lạnh băng truyền vào tai Thịnh Phong, hắn nhìn thanh niên cả người ướt đẫm hiện lên từ bồn tắm, dưới tóc đen nhỏ nước là một đôi con ngươi lạnh băng đến cực điểm rồi lại cất giấu bạo ngược.

“Là cậu? Không, cậu cũng là Khanh Vân.” Yết hầu Thịnh Phong bị niết sinh đau, gần như không nói được, hắn sao còn không hiểu tình hình, rõ ràng là thanh niên tối qua lại xuất hiện. Hắn không khỏi cười khổ, vừa mới còn đang suy nghĩ thanh niên này vì sao tức giận, hiện giờ mình lại dẫm lôi.

Phát hiện ký ức trong đầu lại nhiều ra, Khanh Vân hung hăng cắn chặt răng, cái gì mà “Dẫn bé kia ra ngoài chơi”, người này coi mình như đứa nhỏ mà dỗ sao?

Môi mỏng mang theo hơi nước của y tấc tấc tới gần người đàn ông bị y áp chế trên vách tường, lời nói ra từ trong miệng lạnh băng mang theo chút tức giận: “Ai cho ngươi tùy ý bóp méo ký ức của ta?”

Nghe vậy, Thịnh Phong ách giọng thấp thấp cười ra tiếng: “Quả nhiên, cậu chính là Khanh Vân, cậu ấy là cậu lúc năm tuổi, cậu là cậu ấy khi trưởng thành.”

Nói như vậy, trong mắt Thịnh Phong hiện ra điểm điểm ôn nhu.

Nhìn ôn nhu hiện trong mắt người đàn ông, tức giận trong lòng Khanh Vân cơ hồ như núi lửa bùng nổ, y giơ tay niết huyệt vị nào đó bên hông  người đàn ông.

Thịnh Phong đang muốn tránh thoát giam cầm của Khanh Vân nháy mắt cảm thấy không đúng, thanh niên không biết sờ đến chỗ nào của hắn, hắn dần cảm thấy một cổ nhiệt ý tán loạn trong thân thể, thứ nào đó sau khi tuổi dậy thì của Thịnh Phong qua sẽ không tự tiện “Xúc động” từ từ ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Thịnh Phong quả thực như bị sét đánh, hắn không nghĩ tới trong tư thế nguy hiểm sinh mệnh bị uy hiếp trước mặt thanh niên hắn xem như con này, hắn thế nhưng thẳng?

Thanh niên trước người hắn cũng không lui ra, Thịnh Phong nhìn y nhẹ nhàng tiến đến, chóp mũi đĩnh kiều gần như dán lên cằm hắn.

Thanh niên híp mắt, như một con liệp báo tuần tra lãnh địa, nhẹ nhàng ngửi bên gáy Thịnh Phong. Sườn mặt cao ngạo vừa tinh xảo vô cùng vừa gợi cảm, làm nhiệt độ trên người Thịnh Phong tăng thêm, hô hấp của hắn không tự chủ được dần thô nặng, nhưng phản ứng theo bản năng này lại làm mặt Thịnh Phong đỏ bừng.

Hắn, hắn sao có thể hỗn trướng như vậy, thế nhưng đối với đứa nhỏ Khanh Vân này……

Nhưng dưới cảm xúc này, quay cuồng mãnh liệt chính là dục vọng mãnh liệt và chiếm hữu dục, trong đầu Thịnh Phong thậm chí quay cuồng một ít hình ảnh mơ hồ lại ái muội, những hình ảnh đó gần như sắp phá tan giam cầm nào đó trong linh hồn của hắn, hoàn chỉnh bày ra……

“Phanh!”

Khanh Vân nghiến răng nghiến lợi một quyền nện trên mặt người đàn ông, đập nát những ký ức vừa hiện lên trong đầu Thịnh Phong.

Xách cổ người đàn ông lên, sau khi xác nhận một đống chuyện, Khanh Vân quả thực muốn gì cũng không màng trực tiếp bóp chết người, trong mắt y rõ ràng hiện lên một tia sát ý nhằm vào người đàn ông.

Không nói đến này lần này người đàn ông thế nhưng thành nhân vật chính, dù cho hắn xuất hiện như bình thường, Khanh Vân cũng không chịu đựng được.

Y đích xác thập phần hứng thú với người đàn ông luôn đi theo y, Nhiếp Thần Uyên ngoan ngoãn phục tùng, Trâu Mẫn Thần bá đạo bao dung, Chris thống khổ hối hận, còn có Ninh Tiềm Viễn ngu đần, những bộ dáng hay thay đổi của người đàn ông hiện ra gãi đúng chỗ ngứa duy trì hứng thú Khanh Vân đối với hắn, làm mỗi thế giới Khanh Vân luôn sẽ vì thế nghỉ chân.

Nhưng, đây cũng không tỏ vẻ Khanh Vân cho phép hắn hoàn toàn đi vào nội tâm y, gần bốn thế giới, vẫn chưa đủ để lão yêu quái sống hơn vạn năm như Khanh Vân chân chính yêu người đàn ông này.

Khanh Vân nhiều nhất chỉ coi hắn như một tồn tại thú vị, nạp vào phạm vi vật sở hữu của mình mà thôi.

Nhưng Khanh Vân năm tuổi không giống, trong nhân sinh bần cùng mà tàn khốc y trải qua, Thịnh Phong là người duy nhất ôn nhu bao dung y, cho nên Khanh Tiểu Vân năm tuổi thật sự vô cùng thích Thịnh Phong.

Thích này thậm chí đánh sâu vào ký ức hơn vạn năm Khanh Vân, truyền lại rành mạch tâm tình sung sướng mà nhụ mộ cho Khanh Vân bây giờ.

Rốt cuộc, đây là trong thời thơ ấu Khanh Vân, ấm áp tồn tại duy nhất.

Người đàn ông này, cho tới bây giờ, mới chân chính chạm vào nội tâm Khanh Vân.

Dung nham cực nóng quay cuồng trong lòng Khanh Vân.

Giết hắn.

Bắt được con sâu mọt bò vào trong lòng ngươi, như vậy ngươi vẫn là ngươi.

Như vậy có thể che dấu thống khổ và yếu ớt đã có sẵn từ khi ngươi sinh ra.

Khanh Vân nghe được giọng nói mình vang lên, linh hồn y bắt đầu xao động, một tia hơi thở cường đại xuyên thấu qua thân thể này lộ ra. Từ xuyên qua tới nay đây là lần đầu tiên Khanh Vân chân chính tức giận, lửa giận càng lớn, hai mắt y càng bình tĩnh.

Khanh Vân thậm chí đang tự hỏi, mình phải làm sao để giết chết thân thể người đàn ông này đồng thời phá hủy linh hồn của hắn, hoàn toàn tuyệt hậu hoạn. Còn một vấn đề quan trọng, lần này người đàn ông này thành nhân vật chính, y sợ sẽ bị Thiên Đạo phát hiện tung tích.

Ngón tay trên cổ càng bóp càng chặt, Thịnh Phong đang buồn rầu với phản ứng của thân thể mình dần trầm tĩnh xuống, hắn thật sâu vọng vào hai mắt Khanh Vân. Có lẽ chính Khanh Vân cũng không có phát hiện, nhưng làm người đứng xem, Thịnh Phong lại rành mạch nhìn thấy giãy giụa trong đôi mắt này.

Đôi mắt xinh đẹp này đã che kín tơ máu, ánh mắt tàn nhẫn rồi lại mang theo bi ai.

Thịnh Phong có thể cảm thấy sát ý trên người thanh niên, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy sát ý này không phải hướng về mình, mà là bản thân thanh niên tự mình hại mình, y thống khổ giãy giụa, cuối cùng quyết định bóp nát mềm mại còn sót lại trong lòng.

Không khí trong phổi dần ít đi, Thịnh Phong không giãy giụa, bởi hắn đột nhiên mất đi sức lực để giãy giụa.

Ý thức dần dần mơ hồ, một cổ lực lượng lôi kéo linh hồn Thịnh Phong rời khỏi cơ thể.

Bên tai Thịnh Phong tựa hồ vang lên tiếng khóc của Khanh Vân, hắn nghe thấy đứa nhỏ năm tuổi kia bi thương khóc thút thít. Thịnh Phong cả kinh, hắn theo bản năng điều khiển cánh tay, nâng bàn tay thô to khẽ vuốt vỗ đỉnh đầu ướt át của thanh niên trước người, động tác nhu hòa giống như đúc trong ký ức Khanh Vân.

“Sao vậy? Sao lại khóc?”

Những lời này thoát ra, Thịnh Phong bị quăng ra ngoài, thật mạnh đụng vào tường, hắn tỉnh táo lại, các loại cảm giác xuất hiện trong đầu lúc gần chết lần nữa ngủ đông trong linh hồn hắn.

Thịnh Phong một bên ho khan, một bên che cổ bò dậy, hắn chỉ nhìn đến thanh niên trần trụi ra phòng tắm, bóng dáng cao ngạo cường thế che giấu yếu ớt.

Thịnh Phong theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng sau khi thống khổ kịch liệt ở phần cổ biến mất, phản ứng chưa biến mất thân thể lần nữa khiến Thịnh Phong chú ý?

Mặt lại trướng đến đỏ bừng, Thịnh Phong giơ tay cho mình hai cái tát.

Mẹ nó, súc sinh! Súc sinh!