Bạch Hi Ngôn đi đến phụ cận nhìn thấy Khanh Vân cũng cả kinh, gã nhíu mày đánh giá Khanh Vân, nghi hoặc Khanh Vân làm sao ở đây, không giống hướng đi đời trước.

Khanh Vân nhìn Bạch Hi Ngôn muốn nói lại thôi, lại nhìn người đàn ông rõ ràng trúng thuốc trước người mình, y nháy mắt biết thân phận người đàn ông này, cùng lúc đó, ánh mắt Khanh Vân cũng chậm rãi biến lạnh.

Ninh Tiềm Viễn, tổng tài Thịnh Thế giải trí, ảnh đế đã tránh bóng.

Đời trước một tiểu minh tinh cùng đường dám động tâm tư bỏ thuốc Ninh Tiềm Viễn, tất cả mọi người không nghĩ tới sẽ có người có lá gan này! Mà Ninh Tiềm Viễn cũng cứ như vậy không hề đoán trước trúng chiêu.

Nhưng tiểu minh tinh muốn trèo cao lại thất bại, không chỉ không được ngủ với Ninh Tiềm Viễn, còn bị Ninh Tiềm Viễn chỉnh đến muốn sống không được muốn chết không xong.

Đời này, Bạch Hi Ngôn theo ký ức đến đây, vừa vặn gặp được Ninh Tiềm Viễn trúng □□ dược.

Thuận nước đẩy thuyền?

Bạch Hi Ngôn không ngu như vậy, từ thủ đoạn lôi đình đời trước của Ninh Tiềm Viễn, gã không khó nhận ra người đàn ông này chán ghét loại thủ đoạn đó bao nhiêu, cho nên Bạch Hi Ngôn không dám đánh cuộc.

Gã chỉ gọi điện thoại cho trợ lý Ninh Tiềm Viễn, đưa Ninh Tiềm Viễn đi mà thôi. Tuy rằng trên thực tế gã cũng không làm gì, nhưng ở trong lòng Ninh Tiềm Viễn và trợ lý hắn, Bạch Hi Ngôn đã giúp hắn thật lớn.

Ninh Tiềm Viễn lập tức có ấn tượng tốt với Bạch Hi Ngôn không nhân cơ hội chiếm tiện nghi hắn, nhiều lần giúp đỡ gã.

Đó mới chỉ là bắt đầu thôi, thường xuyên qua lại, Ninh Tiềm Viễn không khỏi động tâm với Bạch Hi Ngôn nỗ lực tiến lên, tốn tâm tư phủng gã, tài nguyên toàn Thịnh Thế càng nghiêng về Bạch Hi Ngôn.

Hơn nữa, khi Ninh Tiềm Viễn theo đuổi Bạch Hi Ngôn, Bạch Hi Ngôn lời lẽ chính đáng tỏ vẻ mình vô cùng chán ghét quan hệ không chính đáng, hơn nữa cường điệu lúc ấy giúp Ninh Tiềm Viễn chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hắn không cần vì cảm ơn mà chú ý gã nhiều như vậy.

Lời nói này làm Ninh Tiềm Viễn càng động tâm, lập tức biểu lộ lập trường và tâm ý của mình, ở thời đại hôn nhân đồng tính đã hợp pháp này, hai người gần như không chịu trở ngại gì mà ở bên nhau.

6 người đàn ông giúp đỡ Bạch Hi Ngôn lúc trước chỉ là món khai vị thôi, bàn tay vàng chân chính của gã bây giờ đang nằm trong ngực Khanh Vân.

Ánh mắt Khanh Vân lạnh muốn rớt băng, y nhìn Ninh Tiềm Viễn, dùng lực tránh khỏi tay mình, lúc đầu y không có ác cảm quá lớn với nhân vật chính Bạch Hi Ngôn thế giới này, nhưng giờ thì có.

Đồ của y cho dù tự y vứt bỏ, đạp vỡ, cũng không thể chịu đựng người khác nhúng chàm, càng đừng nói là niềm vui bây giờ của y.

Bạch Hi Ngôn đột nhiên cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn Khanh Vân: “Đừng nói tao không nhắc nhở mày, giường Ninh tổng không dễ bò như thế, làm chuyện xấu thì khi ngã xuống sẽ tan xương nát thịt.”

Khanh Vân đang chuẩn bị xoay người rời đi, lời nói của Bạch Hi Ngôn lại làm y dừng bước.

“Nga? Phải không?” Mũi chân định chuyển bị Khanh Vân thu trở về, đôi mắt đen của y bình tĩnh nhìn Bạch Hi Ngôn, cảm xúc trong mắt dây dưa, có lúc áp không được bạo ngược có lúc lại bình tĩnh cực hạn.

Bỗng, Khanh Vân lần thứ hai vươn tay đỡ khuôn mặt Ninh Tiềm Viễn, ngẩng đầu hôn lên. Ninh Tiềm Viễn trúng thuốc, chợt nếm được hơi thở tốt đẹp này không khỏi đảo khách thành chủ dây dưa, lý trí hắn đã mất, chỉ còn lại tiềm thức chi phối thân thể.

Hắn cảm thấy khí tức người trong lòng điềm mỹ dị thường, với hắn mà nói y như anh túc muốn ngừng mà không được. Đồng thời hắn còn dâng lên một loại cảm giác hạnh phúc mất mà tìm lại được, loại hạnh phúc này đột nhiên tới, không hề có lý do, làm Ninh Tiềm Viễn gần như cắn nuốt thanh niên trong lòng vào bụng.

Hành động khiêu khích của Khanh Vân làm sắc mặt Bạch Hi Ngôn trong chớp mắt khó coi, gã thậm chí hoài nghi, lấy dung mạo Khanh Vân có lẽ Ninh Tiềm Viễn đã tiếp nhận y rồi?

Không, sẽ không. Tính cách Ninh Tiềm Viễn cực kỳ bá đạo cường thế, hơn nữa vì xuất thân ảnh đế, thập phần chán ghét loại chuyện dơ bẩn này, cũng hoàn toàn không chịu được người khác tính kế. Khanh Vân tìm đường chết như vậy, hậu quả sợ sẽ giống như tiểu minh tinh kia, chết thế nào cũng không biết.

Nghĩ vậy, Bạch Hi Ngôn bỗng không theo tính toán gọi điện thoại cho trợ lý Ninh Tiềm Viễn, đánh gãy hai người, không bằng để bọn họ làm xong hết, lửa giận của Ninh Tiềm Viễn mới càng cao không phải sao?

Trong mắt Bạch Hi Ngôn xẹt qua ý cười âm ngoan, xoay người rời khỏi tầng 1. Về sau gã có rất nhiều cơ hội đạp lên thuyền lớn Ninh Tiềm Viễn này, nhưng trải qua chuyện buổi chiều, bây giờ gã càng muốn dẫm Khanh Vân thành bụi đất trước.

Dung mạo y xuất sắc như vậy, nên bị người tùy ý đùa bỡn, cả đời không giữ được mình.

Đàn ông mà trúng thuốc, quả thực như lang như hổ, cố tình còn không nghe lời, tùy hứng muốn chết.

Khanh Vân phí sức thật lớn mới đưa được người vào phòng, không muốn hình ảnh xấu hổ ở thế giới nào đó xảy ra lần nữa, Khanh Vân còn cẩn thận khóa cửa lại.

Hai người quay cuồng tới trên giường, Khanh Vân vốn định đem người đá văng, nhưng lại đánh giá sai chênh lệch sức mạnh giữa hai người, thân thể y trải qua cải tạo vẫn không mảy may lay động được Ninh Tiềm Viễn.

Người đàn ông lưu loát cởi tây trang trên người, chặt chẽ vây Khanh Vân ở dưới thân.

“Anh tránh ra!” Khanh Vân nổi giận đùng đùng đá hắn, vừa gặp đã làm, tiến triển không khỏi quá nhanh.

Ninh Tiềm Viễn không dao động, ngược lại cúi đầu cắn môi mỏng phấn nộn của thanh niên dưới thân, rõ ràng vô cùng vội vàng. Trùng thượng não cái gì cũng không nghe.

Khanh Vân bị hắn làm nổi lửa, thừa lúc người sơ sẩy, áp đảo người dưới thân. Y ngồi chặt trên bụng Ninh Tiềm Viễn, trong đầu lại hiện lên cốt truyện thế giới này, không khỏi giơ tay cho khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông một cái tát.

Người đàn ông nháy mắt hung hăng cắn đầu ngón tay y.

“Anh là chó à?” Khanh Vân tức giận lại đạp một chân, y hung hăng ngăn người đàn ông vùng vẫy muốn xoay người, bám vào người hắn nhéo cằm nói, “Hôm nay, tôi nhất định phải nghe anh mở miệng cầu xin tôi.”

Ninh Tiềm Viễn cảm thấy trong giấc mơ của hắn có một con yêu tinh, đẹp không giống nhân gian, càng câu hắn phát cuồng.

Hắn chưa từng sảng khoái như vậy, thế cho nên lúc tác dụng thuốc qua đi, khi hắn khôi phục thần trí còn có chút ngốc. Hắn cố nén rung động chưa biến mất của thân thể đứng dậy, thanh niên vốn bị hắn đè dưới thân cứ như vậy bại lộ dưới ánh đèn mờ nhạt, gương mặt nghiêng ngủ xinh đẹp chết người, đúng là bộ dáng hắn vừa thấy trong mộng.

Dấu vết bị hắn in lại trên da thịt bại lộ trong không khí, nhưng chỗ xương bả vai lại có hai khối xanh tím không bình thường.

Nhìn hai khối xanh tím này, Ninh Tiềm Viễn lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt hắn xoát âm trầm xuống, ký ức tối hôm qua nháy mắt nảy lên.

Có người bỏ thuốc hắn? Hắn chỉ nhớ lúc hắn nhận ra thân thể mình không thích hợp, lập tức đánh người một cái, vết tích trên xương bả vai người này không phải là dấu vết hắn đánh sao?

Nghĩ vậy, ánh mắt Ninh Tiềm Viễn đen tối nhìn về phía thanh niên nằm sấp trên giường, trong mắt hắn thiêu đốt lửa giận giương cung mà không bắn, như muốn đem sống lưng thanh niên đốt ra hai cái động.

Nhưng không chờ đốt ra hai cái động, hai mắt lửa giận lại đột nhiên “Xuy” một tiếng biến mất.

Chủ nhân ánh mắt lập tức dùng tay che mặt lại, hầu kết khả nghi hoạt động.

Đáng chết! Nhất định là tác dụng thuốc còn chưa qua hết!

Ninh Tiềm Viễn từ từ bò, trong quần rơi rụng ở mép giường lấy ra điếu thuốc giúp bình tĩnh bình tĩnh. Đại não một bên nói cho hắn, hắn phải tức giận, còn giận không thể át, một bên lại truyền cho hắn hình ảnh vừa rồi, mỗi bức mỗi màn đều làm Ninh Tiềm Viễn động tâm không thôi.

Hai loại cảm xúc này dây dưa bên nhau, làm sắc mặt hắn càng kém, không bao lâu liền đen như đáy nồi.

Lúc này thanh niên trên giường có động tĩnh, rõ ràng sắp tỉnh lại. Khóe mắt Ninh Tiềm Viễn thậm chí thấy thanh niên ảo não cắn đôi môi đỏ thắm, hành động này làm trái tim hắn mềm thành vũng nước.

Mẹ nó, thuốc này không chỉ có tác dụng với thân thể, còn tác dụng với tinh thần là thế nào?

Ninh Tiềm Viễn quả thực muốn cho mình hai bạt tay, hắn lập tức quay đầu qua, không nhìn thanh niên, lúc này mới làm trái tim mình trở nên lãnh ngạnh.

Khanh Vân từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt không tính là tốt, bởi vì người đàn ông này ở trên giường quá dã man.

Y nhìn người đàn ông đưa lưng về phía y ngồi ở mép giường, biết hắn không có ký ức lúc này chỉ sợ có chút không tốt. Nhưng Khanh Vân cũng lười giải thích, y không nói chuyện chỉ đứng lên, nhặt quần áo ở mép giường lên vào phòng tắm.

Ninh Tiềm Viễn vẫn không nhịn được luôn dựng lỗ tai nghe động tĩnh của y, trong lòng hắn bốc cháy lên một ngọn lửa phẫn nộ nhỏ: Người này bò xuống từ trên giường hắn, vậy mà không nói với hắn một câu!

Khi Khanh Vân từ phòng tắm đi ra, Ninh Tiềm Viễn đã không nhịn được ném 3 điếu thuốc, điều tiết tốt tâm tình.

Chỉ nghe hắn trào phúng cười một tiếng, lạnh giọng nói: “Chính bởi vì mày luôn ôm tâm tư dơ bẩn như vậy, mới không hồng được.”

“Anh nói cái gì?” Khanh Vân ở mép giường sửa sang lại áo khoác nghe vậy sửng sốt, lạnh lùng nhìn qua.

“A, tao nói có sai sao? Một người chỉ biết bò giường!”

Nghe được lời nói mang theo châm chọc của mình quanh quẩn trong phòng, trong lòng Ninh Tiềm Viễn phút chốc đánh cái đột, bất quá nháy mắt hắn liền đem cổ cảm xúc này ném ra sau đầu, tiếp tục uy hiếp nói: “Mày cho rằng bò lên giường tao xong sẽ vạn sự đại cát? Nằm mơ!”

Khanh Vân trợn to mắt nhìn người đàn ông ngồi ở mép giường, nếu không phải toàn thân người này tản ra hơi thở y quen thuộc, y thậm chí cho rằng mình nhận sai người. Mấy thế giới trước, người đàn ông này không lúc nào không ngoan ngoãn phục tùng y, cả thế giới trước Chris tuy đối với y hành hình, nhưng vẫn ngầm đối đãi ôn nhu.

Nào có lúc sẽ nói qua lời ác ý như vậy, cái gì ba năm chi đau, thất niên chi dương nháy mắt hiện lên trong đầu Khanh Vân, làm ánh mắt y phi thường bạo ngược.

Ninh Tiềm Viễn tựa hồ cảm thấy mình còn chưa khiến không khí đủ âm u, lại thêm một câu: “Chọc phải tao, tan xương nát thịt.”

Bốn chữ “Tan xương nát thịt” này chọc tới ống phổi Khanh Vân, y lập tức nhớ tới cốt truyện thế giới này bị mình ném ra sau đầu.

Ha hả, không hổ là một đôi ngày sau phi thường ân ái ở giới giải trí, chỉ làm uyên ương không làm tiên, thật là ăn ý a.

“Phanh!”

Khanh Vân không thể nhịn được nữa, nâng chân dài gạt ngã người đàn ông đưa lưng về phía y xuống đất, sau đó đá cửa đi ra ngoài.

Ninh Tiềm Viễn không kịp đề phòng bị đá mặt ném tới trên thảm, hắn không nhịn được mắng thô tục một câu, người trần truồng lỏa thể lật lại, bộ vị bị dấu hồi lâu nào đó cực kỳ tinh thần hấp thụ ánh sáng dưới ánh đèn. Mà Ninh Tiềm Viễn lại không rảnh quản nó, theo bản năng sưu tầm thân ảnh thanh niên.

Trừ bỏ khăn trải giường lầy lội một mảnh, cùng vết cắn ra máu trên vai hắn, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết thanh niên đã lưu lại, hắn thậm chí cả tên thanh niên cũng không biết……

Sắc mặt Ninh Tiềm Viễn lập tức trở nên vô cùng âm trầm, hắn không thể nhịn được nữa ném cái gối đầu: Đáng chết! Hắn còn chưa nói xong mà?

Trước chỉ là dạo đầu, chỉ là dạo đầu!

Nhìn phòng trống rỗng, Ninh Tiềm Viễn tự nhiên có chút ủy khuất.

Ngủ với hắn xong liền chạy?

*****

Lời editor: không giữ mồm được thì mất vợ như chơi nhá anh(´△`)