Qua chuyện của Tần Cửu Vũ xong thì sóng gió lại ập lại trên đầu Lam Hi. Cậu quả thực mấy ngày nay vui vẻ vẻ quá mức, đến quên cả việc quan trọng cần làm, nên giờ hậu quả thật không thẻ nào gánh lên. Bước đầu của kế hoạch chẳng lẽ cứ thế đi tong, nhưng lần này, Lam Hi đã quyết cho dù có mất xương máu thế nào, có thể khiến sự việc trở nên tốt hơn cậu cũng nguyện ý. Công ti mà Lam Hi đang làm việc Star including Boston, cũng chính là công ti do cậu tạo ra, cổ phần quyền thế tất cả đều do cậu nắm giữ, nhưng vì thân phận đặc biệt nên việc giấu mặt là không thể tránh khỏi. Trong cả nước có tổng cộng 6 công ti nghệ thuật lớn. Thứ nhất đứng đầu đương nhiên là công ti Vương Lực trong truyền thuyết nhà họ Cố, thứ hai thứ ba và thứ tư cũng do một mình Cố Gia gây dựng cho con cháu mình ; đứng thứ năm đều thuộc quyền sở hữu của Hạ Gia, công ti đào tạo tài năng trẻ Sturm the most powerful. Và cuối cùng là vị trí thứ sáu, vị trí mà bất cứ công ti nghệ thuật nào cũng thèm muốn lọt tới chính là mục tiêu của Lam Hi. Tại sao ư? Đương nhiên là vì lũ người Lam Tĩnh rồi! Công ti Luân Hồ của Lam Gia, 10 năm trước lọt vào tay Lam Tĩnh, nay đã trở thành công ti nghệ thuật, hẳn là muốn nhiều tài nguyên nên Lam Tĩnh luôn muốn sốc vị trí thứ sáu trong hạng mục. Tất cả những gì hắn muốn, từng thứ đồ từng tất đất hắn dùng, Lam Hi cậu cũng sẽ lấy lại hết thảy ; vậy nên nói sự việc xếp hạng công ti này mang tầm quan trọng cao không hẳn là sai đi?

Thế nhưng, việc leo hạng không phải là việc đơn giản như cậu nghĩ, trong khi vừa phải tìm kiếm đối tác tài trợ cho công ti, lại vừa phải tìm hình ảnh quảng cáo đại diện cho sản phẩm ra mắt ablum làm cậu rất mệt mỏi. Đã kể từ hai tuần nay, Lam Hi chỉ có bàn làm việc và máy tính, suốt từ sáng đen suối chỉ có làm, thỉnh thoảng Tần Cửu Vũ thấy thương cậu liền mang cho cậu vài miếng bánh sandwich, rồi lại phải liều mình đi làm nhiệm vụ ở căn cứ quân sự. Suốt từ lúc Lam Hi nghỉ để giúp đỡ SIB( viết tắt tên công ti cho đỡ dài nha~), Tần Cửu Vũ phải làm đỡ luôn trọng trách của một đội trưởng, thi thoảng, cậu và Lam Hi cùng đổi vị trí quản lí cho nhau nên Tần Cửu Vũ cũng không ngỡ ngành gì nhưng mà nhìn thấy Lam Hi sa sút, cậu thực sự rất thương cậu bạn này. Vậy là Cậu đã đưa ra một quyết định liều lĩnh, là cầu cứu giúp đỡ, không phải là lão Bạch Tử Dạ mà là Cố Thừa Trạch. Dù gì cũng sắp cưới đến nơi rồi thì vợ chồng giúp nhau cũng chẳng sao... đúng không? Nên ngay ngày hôm sau, trước cổng SIB là một chiếc siêu xe bóng nhoáng đầy khí chất cùng một người đang ông mặc quần áo đen tuyền đi vào trong công ti.

Hỏi cô nhân viên phòng làm việc của chủ tịch, Cố Thừa Trạch đi lên tầng cao nhất của toà nhà mà lo Âu điên cuồng gõ cửa. Thấy bên trong không hề có động thái trả lời, anh sổ sắng đạp tung cả cửa phòng ra xông vào thì thấy Lam Hi bị ngất trên bàn làm việc, anh lập tức gọi cho Lăng Triệt, bác sĩ tư của anh đến điều dưỡng kiểm tra thân thể của Lam Hi. Khoảng 15 phút sau khi gọi, Lăng Triệt tới khám xong, liền không nể mặt nói thẳng với Cố Thừa Trạch:

- Cố Thừa Trạch à, tôi biết anh rất bận nhưng lần sau có thế nào cũng đừng để vợ sắp cưới của mình như vậy được không? Hả? Lần này mà trễ chút nữa thôi là cậu ấy tiêu luôn rồi đó!

- Vậy... em ấy có sao không?

- Có! Có đấy!tôi sống hơn 30 tuổi đời rồi mà lần đầu tiên khám cho một bệnh nhân suy dinh dưỡng đến không thể nói nổi. Tôi hỏi cậu, cậu có phải hay không ngược đãi cậu ấy hay sao mà lại suy nhược đến mức độ này hả? Ngủ không đủ giấc, ăn không đủ bữa, làm việc suốt 48 đồng hồ liền thì bảo sao thân thể không chịu được? Cậu rốt cuộc có muốn lấy cậu ấy về không thế?

- Anh vẫn là chăm sóc cho em ấy đi tôi có một số việc!

- A...Hả, này, Cố Thừa Trạch! Đi đâu đấy hả? Vợ cậu ở đây không chăm sóc lại đi đâu đấy? Này!

Nói xong,Cố Thừa Trạch lập tức công khỏi phòng bệnh, mặt đầy sát khí cầm điện thoại lên gọi cho Bác Thanh Di kêu điều tra Thông tin gì đó rồi lại gọi sang phía bên Cao Thịnh Nam lệnh tập hợp trên 10 người tinh anh khoa học kĩ thuật tập trung nhắm vào SIB tiến hành kế hoạch thương nghiệp hoá.

" Nếu ai đã động tới em tôi sẽ giúp em quét sạch chúng!" câu nói ấy vang vọng bên tại Lam Hi khi cậu gần tỉnh nữa mê. Thân thể nặng trĩu như có hàng ngàn vạn viên đá đè lên người vậy, Lam Hi thôi không động người nữa mà quay sang phía cửa sổ nhìn. Nhưng ánh sáng của cửa sổ lại không thấy, chỉ thấy một bóng người to lớn che chở cho cậu suốt thời gian qua, ấm áp, bao bọc như muốn cậu chỉ có thể là của riêng người đó.