- Hai đứa có sao không? Ngồi yên chỗ đó đợi ta tới đón!

Cố Thừa Trạch chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói trầm ấy liền vội vàng thay đổi cách xưng hô, giọng điệu cũng trở nên lạnh lại không còn vẻ hối lỗi như vừa nãy, một giọng nói đáng ghét như ngày thường nghiêm túc chào hỏi người đầu dây bên kia:

- Dạ! Phụ thân! Nhanh đón chúng con, Lam Hi đệ ấy rất mệt!

Cố Minh nghe xong thật không thể tin nổi cái giọng nói cùng tính cách đều thay đổi 180 độ của hài tử mình kia thật nhanh, lòng tự hỏi cậu có còn là nhi tử của mình không. Còn ngay cả khi gặp phụ thân cũng chỉ chào hỏi một tiếng, tất cả sự quan tâm còn lại đều dành cho tiểu thỏ ngốc Lam Hi kia, thật sự là rất phân biệt đối sử đó có biết không?

Cố Minh vừa giận vừa thẹn nhưng cũng chỉ có nước bó tay đầu hàng với vị tổ tông này. Ai bảo Cố Thừa Trạch là đứa nhỏ nhất trong nhà chứ? Ai bảo cậu là đứa trẻ vừa ngoan vừa giỏi chứ? Cố Thừa Trạch đây cũng chỉ là có chút lạnh lùng,có chút ít nói, có chút mặt đơ thôi mà( au: