"Cô đừng giả thần giả quỷ." Đàm Nguyệt Nhiên vô cùng bối rối, nắm chặt tay áo Lục Quyền Huy không ngừng núp về phía sau anh ta: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Lục Quyền Huy đứng im bất động nhìn Diệp Châu Hạ, như muốn nhìn ra hình dáng của người khác từ trên mặt cô, run giọng hỏi:

"Rốt cuộc cô là ai?"

Nghe anh ta hỏi vậy, Diệp Châu Hạ cười lạnh một tiếng: "Quỳnh Cúc bảo tôi chuyển lời với anh là mọi thứ đều có nhân quả, không phải không báo mà là chưa tới lúc, đồ của cô ấy tôi sẽ cầm đi."

Dứt lời, cô rời khỏi phòng nghỉ, sau lưng âm thanh bàn ghế ma sát vào mặt đất hết sức chói tai, kèm theo tiếng hét sợ hãi của Đàm Nguyệt Nhiên.

Hai người họ bị dọa cho chân run rẩy, song song ngã xuống.

Đi đến cửa phòng nghỉ, Diệp Châu Hạ cười tự giễu, người đàn ông mình yêu ba năm lại là một kẻ rác rưởi như vậy, bây giờ nghĩ lại thấy trước kia mắt mình đúng là bị mù.

Sau khi cô nâng váy rời khỏi phòng nghỉ không lâu, sau lưng truyền đến một âm thanh lạnh lùng: "Diệp Châu Hạ."

Chỗ góc đặt bồn cây lộ ra một bánh xe màu đen, gương mặt hết sức tuấn tú của người đàn ông thấp thoáng giữa tầng hoa lá, không biết anh đã chờ ở đây bao lâu, lúc này mới từ từ xuất hiện.

Sống lưng Diệp Châu Hạ cứng đờ, cô dừng mấy giây mới xoay người sang chỗ khác, miễn cưỡng mỉm cười: "Anh đến từ khi nào thế, sao lại ở chỗ này?"

Thiệu Vũ Khoa ngồi trên xe lăn, hai tay đặt lên nhau, vẻ mặt rất lạnh lùng, anh không trả lời vấn đề của cô.

"Nếu tôi nhớ không lầm thì cô và Lục Quyền Huy mới gặp nhau lần đầu, nhưng sự thù địch của cô với anh ta lại biểu hiện quá rõ ràng."

Cả người Diệp Châu Hạ run rẩy. Ánh mắt anh sâu thẳm, u ám, vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm can cô: "Nên rốt cuộc cô là ai?"

Diệp Châu Hạ im lặng một lúc, ngón tay nắm chặt váy mới dần dần buông lỏng, nghi hoặc nói: "Anh nói vậy là có ý gì? Tôi đương nhiên là vợ anh, Diệp Châu Hạ, tôi còn có thể là ai chứ?"

Rõ ràng, Thiệu Vũ Khoa không tin, khuôn mặt vốn lạnh lùng càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Diệp Châu Hạ bóp bóp lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khiến vành mắt hơi ửng đỏ như tủi thân: "Vừa nãy, chúng ta còn chưa đi vào sảnh bữa tiệc mà Lục Quyền Huy đã tỏ ra khinh thường tôi, tốt xấu gì tôi cũng là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của anh, thế mà anh ta lại làm tôi mất mặt trước nhiều người như vậy, chẳng lẽ tôi còn phải nể mặt anh ta sao?"

Cô tỏ vẻ vừa tức giận vừa tủi thân nói. Phụ nữ dù lòng dạ hẹp hòi cũng không có gì đáng trách, ánh mắt Thiệu Vũ Khoa sáng rực quan sát cô, không nói một lời.

"Còn nữa, xương cốt vợ chưa cưới của anh ta còn chưa lạnh mà anh ta đã cưới người khác rồi, bên ngoài thì phát tin tức sẽ trọng thưởng nhưng ở đây lại tổ chức hôn lễ, đủ để thấy anh ta là kẻ tham lam hai mặt, hơn nữa anh ta còn tặng một bức tranh chữ lai lịch không rõ ràng cho ông nội. Nếu mà xảy ra chuyện thì chẳng phải đây sẽ là cơ hội hiếm có để kẻ thù chính trị của nhà họ Thiệu nắm được đằng chuôi sao. Anh ta làm vậy là đã ngáng chân nhà họ Thiệu, ông nội tức giận bỏ đi rồi, tôi chẳng qua chỉ dọa anh ta chút cho hả giận mà thôi."

Tất cả việc cá nhân nhỏ nhặt đều không có tư cách được nhắc đến trước vinh nhục hưng suy của một đại gia tộc như nhà họ Thiệu, Diệp Châu Hạ nói như vậy chính là đề cao, nên dù cô hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng lại đủ dời đi sự chú ý của Thiệu Vũ Khoa.

Thiệu Vũ Khoa nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, anh nhìn Diệp Châu Hạ một chút, giọng điệu hờ hững: "Tốt nhất đúng là cô nghĩ như vậy."

"Tôi đương nhiên là nghĩ như vậy rồi."

Ánh mắt Diệp Châu Hạ hết sức trong sáng, cô đảo mắt:

"Tôi đẩy anh đến sảnh trước nhé, đã lâu như vậy mà vẫn chưa xuất hiện, có lẽ bọn họ sẽ lo lắng cho anh đấy."

"Không cần."

Thiệu Vũ Khoa tránh khỏi bàn tay đang giơ ra của cô, bánh xe chuyển động phát ra tiếng vang rất nhỏ, cọ vào váy cô. Nhìn bóng lưng anh xa dần, rốt cuộc Diệp Châu Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh.

Thiệu Vũ Khoa này thật không dễ đối phó.