. CỐC CỐC CỐC . Tiếng gõ cửa vang lên đều đều , không tiếng gọi cửa . Nhi nghi hoặc nhìn về phía cửa . " Bà chủ nhà sao ? Không thể nào . Nếu bà ta lên hẳn cả khu đã dậy và không thể ngăn nổi cái loa với volum siêu lớn đó . Hay là ma . Làm gì có ? Không khéo là một cái gì đó. Ai biết được lỡ cô trúng độc đắc thì sao . Nên ra ! " . Cô không chắc những suy luận của mình nhưng cô vẫn sẽ mở . Vì tương lai của con em phía trước . Cánh cửa vừa mở ra , cô đã thấy hai người đàn ông mặc áo vest đen lịch sự - Cô có phải là Trần Bảo Nhi không ? - một tên cất giọng - Ờ - nó lên tiếng khi dám chắc nghênh không gặp nguy hiểm . Song câu trả lời tưởng chừng bình thường đó nay lại trở nên bất bình thường . Hai người đàn ông nhanh chóng lôi nó đi . Mặc nó la hét - Hai người này . Đang làm cái quái gì vậy . Tại sao lại bắt tôi . Nhà tôi nghèo lắm không có tiền đâu . Thật đấy . Tài sản duy nhất trong nhà tôi là ổ bánh mì cho bữa sáng mai và sữa . Thả tôi ra . Các người là ai . Khốn nạn - nó la toáng lên và từ trong sâu thẳm thâm tâm nó đang ước rằng sẽ có một người anh hùng ra tay cứu nó . Sự thật quá đau lòng . Chẳng ai dám giúp nó . Bởi chỉ cần giúp nó xem , sẽ thấy ngay hậu quả . . . . - Các ông muốn đưa tôi đi đâu cũng được nhưng cái balo của tôi . Mai tôi phải vào học viện - hết la hét nó lại quay sang mài nỉ , thương lượng . Hai tên cận tên không nói gì , chỉ im lặng lôi nó ra chiếc xe gần đó . Tống nó vào trong xe . - Nói đi ! Các chú là ai ? Tại sao lại bắt tôi ? Tôi có đắc tội gì với hai chú - Nhi tra tấn hai cái lỗ tai hai bên đang giữ lấy tay cô và chân cô thì không ngừng hành hạ hai đôi dày da bóng loáng . Mặt hai kẻ kia nhìn vẻ mặt có vẻ bình thản nhưng trong lòng chỉ muốn tống cổ nó ra khỏi xe ngay lập tức có thể . Nếu không phải là Hàn Phong ra lệnh thì không biết bọn họ đã vứt nó ra biển rồi - Này . Hai lão già kia . Hai ông bị câm hả . Đây là bắt cóc chứ gì . Nhưng phải nói trước là hôm sau có bắt thì chọn siêu xe nha . Dù chiếc xe này đã chuẩn không cần phải chỉnh mà muốn tôi ngoan ngoãn thì Ok - cô ra điều kiện nếu làm sau bị bắt

biệt thự hàn gia thẳng tiến. Trần bảo nhi bị vứt vào một nơi sang trọng, sang trong đến hoa cả mắt. Bởi vì trong cuộc đời cô chưa bao giờ thấy nơi đẹp như thế. Trần bảo nhi nhìn quanh, mắt nhìn đồ của cô căn bản là hơn người, hơn rất nhiều. Cô không ngồi chiếc ghế nào lại ngồi đúng chiếc ghế cao quý nhất, chiếc ghế của boss lạnh lùng hàn mặc phong. Sau một lúc, trần bảo nhi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Ngủ ở một tư thế vô cùng xấu. Xấu đến kinh người. Hai chân bắc hẳn lên bàn cao quý. Cô ngủ, ngủ cho dù ai đánh thức cũng không dậy. Không bao giờ. Cô bước vào đây, như bước vào mê cung không lối thoát do định mệnh và số phận xây nên. Cô muốn thoát nhưng không thể. Tương lai khó đoán, hai người vốn đã được định mệnh sắp xếp thì dù thế nào họ vẫn ở bên nhau. Cô muốn trốn trừ phi cô thoát khỏi ba chữ hàn mặc phong