Bạch Mộ Đông đi đường nửa đường thì phát hiện mình bỏ quên điện thoại ở chỗ Ninh Tuyết bèn vội vàng quay xe lại. Trong lòng thầm nghĩ đây có lẽ là một chuyện tốt, vì anh có thể ngắm nhìn Ninh Tuyết thêm tí nữa mà!

Nghĩ đến đây, khóe miệng anh bất giác mỉm cười. Ninh Tuyết không còn là Ninh Tuyết của năm ấy nữa, nhưng trong lòng anh, vị trí của cô chưa bao giờ lung lay.

...

Bạch Mộ Đông dừng xe, chậm rãi bước xuống. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ổ khóa vẫn chưa được mở.

Kì quái, Ninh Tuyết đi đâu mà không nói với anh sao? Điện thoại của anh lại ở chỗ cô mất rồi, làm sao liên lạc với cô đây...

Trong lòng anh nổi lên một trận lo lắng. Có khi nào Ninh Tuyết gặp phải chuyện gì rồi không.

Cố Cảnh Phong vừa đến nơi liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Anh liền cất giọng nói đầy châm biếm:

- A, ngọn gió nào lại đưa Bạch Thiếu Gia đến nơi này nhỉ. Có điều, đứng trước cửa nhà vợ người khác có lẽ không hay lắm đâu!

Bạch Mộ Đông nghe tiếng liền quay lại. Anh ta mỉm cười nhìn Cố Cảnh Phong, chậm rãi nói:

- Vợ, anh còn xem Ninh Tuyết là vợ của mình sao? Để một mình vợ anh ở nơi điều kiện thiếu thốn như này, trong khi cô ấy lại còn mang trong người giọt máu của anh. Tôi thấy, tiếng vợ này nghe có vẻ hơi chói tai rồi đấy.

Xem ra Ninh Tuyết thật sự mang thai rồi. Nghĩ đến đây, Cố Cảnh Phong vừa vui sướng lại vừa tức giận. Ninh Tuyết đáng chết, không nói cho anh biết lại còn cùng người đàn ông khác đi khám thai. Phen này xem anh làm sao xử lý cô!

Thấy Cố Cảnh Phong không nói gì, Bạch Mộ Đông lại tiếp tục lên tiếng:

- Tôi không muốn dành thời gian để đôi co với anh. Có điều, tôi nghĩ là Ninh Tuyết gặp chuyện gì đó không hay rồi. Anh nghĩ xem cô ấy còn có nơi nào để đi ngoài căn nhà nhỏ này không? Tôi không có cách nào liên lạc được với cô ấy.

Cố Cảnh Phong nhíu mày: Ninh Tuyết không ở đây vậy thì cô còn có thể đi đâu khác?

"Reng".

Chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh nhìn màn hình điện thoại, là Sở Ly gọi đến.

- Sở Ly, em lại gây rối gì nữa đây?

Cố Cảnh Phong bắt máy, giọng điệu không hề kiên nhẫn.

- Anh Cảnh Phong, nếu anh không phiền thì đến chỗ em để thăm cô vợ nhỏ của anh nhé!