Edit: Coco

Ân Thất vừa mới trở lại phòng trọ chưa được bao lâu, đã bị game đưa vào bên trong trò chơi.

Khi góc nhìn méo mó trước mắt dần trở lại bình thường, Ân Thất phát hiện bản thân mình được đưa đến một nơi kỳ quái, mà không chỉ có mỗi mình cậu ở đây, những người chơi khác cũng lục tục được đưa đến đây.

Thời điểm Lưu Anh Tuấn bị đưa đến đây không biết đang làm gì cùng với Chu Dịch, mà đãn tới việc khi hai người bị đưa đến đây. Lưu Anh Tuấn được Chu Dịch ôm trong lồng ng.ực, hai người đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Đột nhiên khung cảnh xung quanh biến đổi khiến Lưu Anh Tuấn hoảng sợ, cậu chàng giật mình hoảng hốt đẩy người ra.

Không khí giữa hai người đột nhiên có hơi xấu hổ.

Ân Thất nhìn thẳng, sau đó nhìn những người chơi cũng được đưa đến đây ở xung quanh, có vào người cậu đã biết rồi nè.

Daphne vừa nhìn thấy Ân Thất liền chạy tới chào hỏi cậu một tiếng,

"Hi, là anh ạ!" Daphne chạy tới chỗ cậu.

Ân Thất gật đầu với với Daphne ý chào hỏi lại, cậu nhìn về phía Y Nhĩ và George đang ở cách đó không xa. Hai người này cậu cũng đã gặp ở trong trò chơi trước đây rồi, George vừa nhìn thấy Lưu Anh Tuấn lập tức nhớ đến đoạn lịch sử đen tối kia của ông tướng này.

"U là trời, tên nhóc mít ướt cậu đã tìm được người lau nước mắt cho cậu rồi hả?" George nhìn về phía Lưu Anh Tuấn không khỏi móc mỉa thêm một câu.

"Ê anh nói ai là đồ mít ướt hả!" Lưu Anh Tuấn lập tức hờn dỗi đáp lại.

"Ờ chả biết ai mà lại không sướt mướt nước mắt nước mũi tèm lem ha......"

Lời này vừa được thốt ra, Lưu Anh Tuấn hoàn toàn không thẻ nhìn được, vọt lên trên, định đánh một trận tơi bời với George. Nhưng cậu còn chưa bước ra nổi một bước, đã bị người khác kéo lại, Lưu Anh Tuấn xoay người lại lập tức thấy, gương mặt không biểu cam kia của Chu Dịch xuất hiện phía sau mình.

"Tại sao anh lại cản tôi lại hả!" Lưu Anh Tuấn tức giận nhìn Chu Dịch.

"Về rồi sẽ làm đồ em thích ăn." Chu Dịch vuốt lông cho Lưu Anh Tuấn.

Sau đó, khi hắn ta đang an ủi Lưu Anh Tuấn, hình như Ân Thất đã bắt gặp được ánh mắt Chu Dịch nhìn nhìn về hướng George. Ánh mắt nhìn người này có vẻ không có ý tốt lắm, loại cảm giác lạ lùng này khiến cậu phải lùi về phía sau một bước.

"Đây là Tất Mộc Nhĩ." Y Nhĩ chỉ vào một thanh niên có gương mặt thanh tú giới thiệu với Ân Thất.

Y Nhĩ vừa nói sau, không hiểu tại làm sao mà người bên cạnh có vẻ giống như bị dọa giật mình thót tim. Daphne chạy tới, liếc mắt nhìn tmn một cái, sau đó giọng nói cực kỳ kích động, "Bạn chính là bậc thầy quân bài Tất Mộc Nhĩ thuộc hội Blue Sky sao?"

Có vẻ thân phận của thanh niên không hề đơn giản chút nào, ngay cả George nghe thấy cái tên này cũng có chút không thể tin được, "Thiệt hay giả vậy? Hội Blue Sky sao?"

Tất Mộc Nhĩ gật đầu với hai người, "Tôi là người thuộc hôi Blue Sky, rất vui được trở thành đồng đội của mọi người."

Giọng nói của thanh niên rất thân thiện hiền lành, rất dễ làm người khác có hảo cảm.

Ngay khi Ân Thất chuẩn bị bắt tay với thanh niên, đột nhiên có một giọng nói bất hòa vang lên.

"Tôi là ai vào lúc ấy." Một âm thanh của người đàn ông lớn tuổi vang lên từ phía sau Ân Thất, sau đó ông lão giành trước một bước, tới cầm lấy tay của Ân Thất, "Tôi chỉ là một ông lão bình thường mà thôi." Sau khi ông lão nắm lấy tay Ân Thất, sau đó nhìn cậu cười hì hì, "Tôi họ Cao!"

Ông lão già nhà họ Cao? Ân Thất nhìn id của người lớn tuổi, trong lúc nhất thời cậu dường như có một cảm giác kỳ lạ, "Vậy ông với Cao Đại?" Cậu thật sự hy vọng rằng hai người không có bất cứ quan hệ gì.

Không ngờ sự thật vẫn cứ là phũ phàng như vậy, nó vẫn cứ phải cho cậu một tia sét giữa trời quang.

"Đừng nhắc tới thằng ranh con không biết cố gắng đó cùng với bác!" Ông lão nói xong, rồi nhìn Ân Thất với ánh mắt cực kỳ hóng hớt, "Con cứ coi bác là một lão già bình thường thôi là được rồi."

Ân Thất: "......"

Sau khi những người chơi đã giới thiệu qua về bản thân mình, lúc này Ân Thất mới chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Có vẻ như bọn họ đã được đưa đến một trấn nhỏ mang phong cách cổ kính, hơn nữa trong trấn này dưỡng như không có bất cứ người nào cả.

【 Hoan nghên người chơi đến với trò chơi người mang đồ đỏ! 】

Âm thanh hệ thống game vang lên ở trong đầu, sau đó Ân Thất phát hiện ra rằng còn có một cái bảng trong suốt không màu sắc xuất hiện ở phía trên.

【 Lệ quỷ mặc đồ đỏ rất thích bộ hồng y của mình, vào một ngày nọ, bộ hồng y của hắn ta bị đánh mất.......

Người chơi hoàn thành nhiệm vụ "Boss đưa cho tôi hồng y"! 】

*Coco mình check raw thì có vẻ bị sửa rồi nên mình sẽ để như trên raw mình tìm luôn.

Còn đây là bản qt văn thơ có vẻ hay hơn nếu mọi người muốn nha: "người nào hành hành phục đình đình, dưới ánh trăng xương khô bọc hồng y. Hoàn thành "Boss đưa ta hồng y" người chơi, trò chơi nhiệm vụ tức vì thành công."

Ân Thất nhìn thấy chữ xuất hiện trên giao diện trò chơi, cậu hơi sửng sốt một chút.

"Đây là yêu cầu người lấy đồ vật gì đó từ Boss hả?" Daphne kinh ngạc thốt lên một tiếng, cô nàng nhớ đến video ngắn mà cô đã xem ngày hôm qua do phía nhà sản xuất đưa ra. Có hình ảnh người thôn dân bị ăn tươi nuốt sống, cô không khỏi cảm thấy hình ảnh trước mắt tốt đẹp đến mức không nói lên lời.

Ân Thất cẩn thận nghiên cứu từng chữ trong câu nói, không chỉ là người chơi yêu cầu đồ từ Boss, mà còn phải do Boss tự nguyện đưa cho người chơi, nhiệm vụ lần này có chút khó nhằn.

"Lần này Boss không phải do người chơi sắm vai sao?" Lưu Anh Tuấn nói ra lời này, sau đó như đang ôm lấy một tia hy vọng, "Có khả năng sẽ mở cửa sau cho chúng ta hay không?"

Lưu Anh Tuấn vừa nói xong, Chu Dịch đã lập tức nhăn mày lại, sau đó hắn không thể không nói lại quy tắc trong giả thiết của trò chơi phổ cập một lần nữa cho ông tướng này.

"Trên lý thuyết thì không có khả năng, bởi người chơi vào vai Boss trước khi tiến vào trò chơi sẽ bị phong tỏa ký ức."

Ngay đúng lúc Ân Thất đang suy nghĩ bậy bạ, chữ trên giao diện trò chơi lại thay đổi một lần nữa.

【 Nhiệm vụ lần này là cuộc chiến cá nhân của người chơi! 】

Chơi cá nhân thì không phải giống như chơi tập thể như trong quá khứ nữa, như vậy thì thắng lợi thuộc về cá nhân của người chơi thôi sao? Ân Thất không khỏi phải phân tích lại.

【 Người chơi có thể tiến hành đặt cược vào bất kỳ người chơi nào mình muốn, nếu người chơi được đặt cược này giành thắng lợi sau trận đấu, người chơi này cũng sẽ có cơ hội đạt chiến thắng! 】

Vừa nghe thấy câu nói này của hệ thống, Ân Thất phát hiện trước mắt của chính minh đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện một giao diện, mà hơn nữa những người chơi khác không hề nhìn thấy.

【 Xin mời người chơi tiến hành đặt cược! 】

Sau đó trước mắt cậu xuất hiện những ID của những người chơi khác đang có mặt tại đây.

【 Tui là Lưu Anh Tuấn

Chu Dịch

Lão già nhà họ Cao

Xin hãy gọi tôi là đại tiểu thư đại đại Daphne

Đầu gỗ đen nhánh Tất Mộc Nhĩ

Một miếng ăn hết cái bánh bao Y Nhĩ

Tôi là người đàn ông to lớn George

Nữu Hỗ Lộc Triệu Tư Ân Thất 】

Ân Thất nhìn tên của mọi người chơi trước mắt, rồi tiến hành chọn lựa một cái trong số đó.

Khi người chơi đã lựa chọn xong, giao diện trước mắt cũng lập tức biến mất.

Sau khi bắt đầu trò chơi, nhóm người chơi Ân Thất chính thức tiến vào trong trấn nhỏ, bởi vì sắc trời cũng đã sâm sẩm tối, nên mọi người chuẩn bị tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi.

Mọi người phát hiện ở chỗ rẽ của con phố có một nhà trọ nhìn qua cũng không tệ lắm, chỉ là cửa của nhà trọ đã đóng chặt lại.

Lưu Anh Tuấn tiến lên chuẩn bị gõ cửa, nhưng mà tay còn chưa kịp gỗ, thì có một âm thanh vang lên từ bên trong nhà trọ kia.

"Các người đừng phí sức lực làm gì, vẫn cứ chạy nhanh nhanh tìm nhà khác đi!" Âm thanh tiểu nhị của nhà trọ truyền ra từ bên trong.

Sự việc phát sinh bất ngờ khiến cho Ân Thất có chút nghi hoặc, cậu nhìn về phía nhà trọ đang đóng chặt cửa kia, không hiểu vì sao mà tiểu nhị của nhà trọ đó không mở cửa đón khách.

"Chúng tôi là khách tới trọ." Chu Dịch nói với người đang ở bên trong.

"Hiện tại có ai mà không phải khách tới trọ đâu, các người vẫn cứ nhanh chân lên nhân lúc trời còn chưa tối, tìm nhà khác đi."

Tiểu nhị của nhà trọ vừa nói xong, quay lại vào bên trong, dường như không rảnh để đôi co với người ở bên ngoài.

Sau khị bị từ chối, Ân Thất đi theo mọi người tiếp tục đi đến một nhà khác.

"Hay chúng ta tới căn nhà kia thử một lần đi." Ân Thất nhìn căn nhà trọ phía trước còn đang sáng đèn kia.

Có vẻ như lần này sợ rằng lại xảy ra việc tương tự như lúc trước, nên lần này mọi người quyết định cử ra một người chơi nữ trong đội đến gõ cửa.

"Có ai ở đây không ạ?" Daphne gõ gõ vào cánh cửa gỗ.

Ân Thất phát hiện Daphne vừa mới gõ cửa một cái, đèn bên trong đều tắt hết.

Mọi người chơi thấy toàn bộ quá trình: "......"

Daphne không buông tay chút nào, cô nàng lại gõ cửa vài cái, "Chủ quán, chúng tôi đến đây thuê phòng thôi."

Vẫn không có bất kỳ tiếng đáp lại nào như cũ, dường như bên trong không có ai cả.

......

Ngay khi Ân Thất chuẩn bị bảo Daphne thôi quay lại, cậu lại không thể lường trước được việc xảy ra tiếp theo, Daphne không tin là có cái quỷ gì ở đây cả, lần này cô nàng không cả thèm gõ nữa, mà chuyển sang dùng nắm đấm.

"Ông chủ, xin hỏi là ở đây còn phòng trống không? Bé chỉ tới ở trọ mà thôi!" Daphne hạ nhỏ âm thanh xuống, nhưng động tác tay lại không hề nhẹ lại chút nào, ngược lại còn tăng thêm sức lực.

"Rầm!"

"Rầm!"

Ân Thất nhìn cánh cửa gỗ bị Daphne đập rầm rầm đó, cậu vội vàng kéo cô nàng xuống dưới.

"Chúng ta đi tìm nhà khác xem sao đi."

Cuối cùng Daphne bị Ân Thất lôi đi.

Ngay sau khi mọi người rời khỏi rồi, người bên trong nhà trọ kia run bần bật.

"Nữ...... Nữ quỷ kia lại ra đến ăn thịt người......" Một người đàn ông lớn tuổi lau đi mồ hôi lạnh trên trán, còn may là ông ta không mở cửa đấy.

......

Đi thêm một đoạn nữa, Ân Thất lại thấy một nhà trọ khác, lần này cậu chuẩn bị tự mình đến hỏi chuyện xem. Có cái cậu còn chưa bước ra nổi một bước, đã bị ông lão nhà họ Cao kéo lại.

Ân Thất có hơi nghi hoặc nhìn ông khó hiểu, ông lão đi lên phía trước, gõ cửa cực kỳ nhẹ nhàng.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

"Chào các ngài, bần đạo có đi ngang qua quý thôn, phát hiện nơi nay có mây đen bao phủ, cái này cho thấy rằng ở đây đang có tà vật tác quái?" Ông lão nói xong lùi về phía sau một bước.

Qua tầm một vài giây, cánh cửa đang đóng chặt kia đột nhiên được mở ra, sai đó một người trung niên thò đầu ra ngoài, cảnh giác nhìn những người bên ngoài.

Trong nháy mắt cánh cửa được mở ra ông lão đã tạo hình hoàn hảo xong.

"A di đà phật, thiện tai thiện tai!" Ông làm một cái lễ với người nọ.

Nhân lúc người trung niên đang bán tín bán nghi, ông lão móc từ trong túi ra một tấm thẻ bài, sau đó ném ra phía ngoài không trung, sau đó đột nhiên gió nổi lớn lên.

Những người đứng đằng sau ông lão đều bị gió thổi loạn hết tóc lên.

"Đại tiên!" Người nọ thấy thế lập tức quỳ xuống, "Đại tiên, xin ngài nhất định phải cứu chúng tôi!"

"Không dám, không dám." Ông lão đỡ người đàn ông trung niên đó lên, sau đó nhìn thoáng qua Ân Thất ở phía sau, "Đây là học trò của bần đạo, chúng tôi đi ngang qua quý thôn, không biết rằng có thể xin tá túc một đêm được hay không?"

"Đại sư, mời ngài mong đi vào bên trong!" Trung niên nhân như là thấy được Thần Tiên Sống giống nhau, đem lão nhi tử cấp thỉnh đi vào, ở vào cửa phía trước, còn dùng ánh mắt ý bảo Ân Thất chạy nhanh theo vào tới

Người đàn ông trung niên như nhìn thấy được thần tiên sống, nhanh chóng mời ông lão vào bên trong.

Ân Thất: "......"

Mọi người phía sau cũng nhanh chóng theo vào bên trong, sau khi mọi người tiến vào bên trong. Người đàn ông trung niên kia lập tức chạy nhanh đóng cửa lại, dường như sợ sẽ gặp phải yêu quái đáng sợ gì, rồi mới tiếp đón mợi người.

"Sự việc mà quý trấn gặp là gì đây?" Ông lão vẫn tiếp tục ngụy trang.

Người nọ vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt dường như đã gặp được thầy cao tay, "Ngài quả là liệu sự như thần ạ!"

"Bần đạo đã đi nhiều ngày từ nơi xa tới đây, còn chưa ăn gì cả, ngài có thể cho chúng tôi xin chút đồ ăn không?"

Tác giả có lời muốn nói: Trò chơi mới tới đây, mời cả nhà đặt cược thôi nào, mọi người cảm thấy ai sẽ đặt cược cho