Cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí, Lâm Thiển Y hoàn toàn bị cơn giận khiến cho hồ đồ, mang theo nồng nặc mùi rượu, cô loạng choạng bước tới trước mặt hai người phụ nữ, không khách khí mà kéo lấy tay Hạ Minh Duệ lôi đi, gương mặt dương dương tự đắc.

Sau đó, bốp… một tiếng vang dội!

Không chỉ có Hạ Minh Duệ bị cô gái đột nhiên xuất hiện này làm cho hồ đồ, mà ngay cả hai người phụ nữ “quý tộc” cũng ngớ người.

“Bình sinh chị đây ghét nhất kiểu phụ nữ như các người, chỉ giỏi dựa vào sắc đẹp của mình để mê hoặc đàn ông, chuyên môn cướp bạn trai của người khác! Thật là thất đức!”

“Còn anh nữa! Thứ đàn ông không có tiền đồ, bị người khác tùy tiện quyến rũ vài lần là hồn siêu phách lạc, đúng là mất thể diện!”

Lâm Thiển Y đầu tiên là sa sả chửi hai người phụ nữa kia, sau đó quay người lại mắng Hạ Minh Duệ một phen. Đàn bà đê tiện, đàn ông cặn bã, chẳng có thứ nào tốt lành cả!

“Ghê tởm”

Tình huống này cũng không coi là khiến Hạ Minh Duệ chết ngất bằng sự việc diễn ra tiếp sau đó.

Từ điệu bộ đi lại loạng choạng của Lâm Thiển Y cũng nhìn ra được cô uống không ít rượu, lúc này chợt thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng, cô liền nôn khan một tiếng. Vừa đúng Lâm Thiển Y đang đứng đối diện với Hạ Minh Duệ, anh thậm chí có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc từ trên người cô, ngay lập tức lông mày chau lại, chẳng buồn che giấu sự chán ghét đang tăng dần trong mắt.

Cô gái này làm gì vậy?

Mặc dù để đề phòng Lâm Thiển Y không cẩn thận mà nôn lên người mình, Hạ Minh Duệ đã vội vàng lùi về sau, chỉ là tốc độ của người nào đó lại nhanh hơn, hơn nữa khoảng cách vốn dĩ khá gần, Hạ Minh Duệ thực tế chưa kịp lùi ra phía sau liền bị Lâm Thiển Y túm lấy vạt áo vét đắt tiền.

Nôn!

Có Hạ Minh Duệ chống đỡ, thân hình lắc lư của Lâm Thiển Y xem như tìm được thăng bằng mới không ngã xuống, chỉ là tiếng nôn khan không mấy dễ nghe thực sự làm Hạ Minh Duệ ghê tởm tới cực độ, cô gái này có biết lịch sự là gì không? Đây là nơi công cộng mà!

“Chết tiệt!”

Bảo vệ đâu? Lộ Phi đâu?

Hạ Minh Duệ đưa mắt nhìn về hướng Lộ Phi đi khi nãy, ngay cả bóng dáng của tên nhóc đó cũng không thấy đâu, trong lòng lặng lẽ ghi sổ Lộ Phi thêm một tội.

Lâm Thiển Y đưa bàn tay nhỏ ra che miệng, trước mắt vẫn là một màn sương mờ che kín, thật sự là con mẹ nó khó chịu mà, rượu này đúng là không phải cho người uống. Đôi mắt say lờ đờ mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, tuy có chút không rõ ràng cho lắm, mà lúc này đây cô dĩ nhiên cũng không chú ý tới cảm giác doạ người toát ra từ trên người người đàn ông này.

Hết thảy là men say chiến thắng!

Bàn tay nhỏ giật giật vạt áo của Hạ Minh Duệ, nấc cục một cái, miệng đầy mùi rượu, cô có chút càu nhàu làm nũng.

“Trạch, chúng ta về nhà thôi, không thèm loại hồ ly tinh này!”

“Chúng ta đi thôi”

Cũng không thèm chú ý tới sắc mặt không ngừng thay đổi của hai người phụ nữ phía sau, Lâm Thiển Y nắm lấy tay Hạ Minh Duệ, loạng choạng kéo anh đi về phía trước.

Trạch? Về nhà? Hạ Minh Duệ nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thiển Y, nhưng cũng không có ý đẩy cô ra, có lẽ anh trước nhân cơ hội đi cùng với cô mà thoát khỏi hai người phụ nữ phía sau, sau đó thì cứ một cước mà đá cô đi!

“Đi? Cô muốn đi đâu vậy? Đánh chị xong còn giành người đàn ông mà chị thích, cứ thế định phủi mông đi à? Làm gì có chuyện tốt dữ vậy? Đúng là người điên mà!”

Ban đầu còn đang kì kèo tranh giành xem đêm nay Hạ Minh Duệ thuộc về ai, giờ thì hai người phụ nữ vây cả Lâm Thiển Y lẫn Hạ Minh Duệ lại! Vả lại thật là không thể coi thường, các cô dù gì cũng là khách quen ở đây, Lâm Thiển Y trước mặt vừa nhìn đã biết là người không thường lui tới, lại đầy mùi rượu, nhìn một cái là biết kẻ say cố tình sinh sự! Đối với tình huống trước mắt, hiển nhiên phải đem người phụ nữ không biết tốt xấu này trước đuổi đi, sau đó lại bàn bạc xem anh chàng đẹp trai này thuộc về ai!

Gì chứ?