Dừng xe trước cổng lớn của Trịnh gia, Hoắc Vĩ Triệt không vội xuống xe mà sau khi tháo dây an toàn cho bản thân thì nghiên đầu nhìn Trịnh Diệp... Sau đó thân hình cao lớn cũng chậm rãi hạ xuống...

- Này...anh làm... gì... gì...vậy?

Trịnh Diệp dù say những vẫn không có ngủ, trên đường từ quán bar trở về vẫn luôn thỉnh thoảng làm nhàm vài câu với Hoắc Vĩ Triệt. Hiện tại Hoắc Vĩ Triệt vì muốn tháo dây an toàn ra cho cô mà phải nghiên người xuống, Trịnh Diệp thấy vậy dù đầu óc không tỉnh táo nhưng tay chân vẫn theo bản năng hoạt động muốn đẩy Hoắc Vĩ Triệt ra.

- Về đến nhà em rồi, chẳng lẽ em không muốn vào?

Nụ cười trên môi anh vẫn không hề thu lại, cũng không cần Trịnh Diệp tốn công đẩy ra đã tự động điều chỉnh cơ thể, rồi mở cửa ra ngoài. Đi vòng qua đầu xe, Hoắc Vĩ Triệt mở cánh cửa ở ghế phụ lái, đưa tay muốn ôm lấy Trịnh Diệp ra ngoài...

- Buông ra... buông tôi ra... tôi có... thể... tự...đi được... được mà...!

Tay thì quơ, chân thì đạp... Trịnh Diệp không hề chịu để yên cho Hoắc Vĩ Triệt, khiến anh không thể dễ dàng gì mới ôm lấy cô ra khỏi xe được...

- Em hơi bị nhiều lời rồi đó, ngoan ngoãn chút đi!

Cái cô gái này, bình thường ít nói bao nhiêu, thì khi say rượu lại nói nhiều bấy nhiêu... lại còn ngoan cố nữa.

- Nếu em còn không chịu ngoan ngoãn, thì tôi sẽ hôn em, để em không thể nói được nữa!

Thấy cô gái nhỏ trong lòng không có dấu hiệu thoả hiệp, khuôn mặt Hoắc Vĩ Triệt hiện lên ý cười xấu xa, đầu cũng cuối thấp xuống...

- Anh...ưm...

Trịnh Diệp vốn đã say rượu thì làm sao đủ tỉnh táo để nhận thức? Vì vậy lại muốn nói gì đó, tuy nhiên lời chưa nói ra đã bị một đôi môi lạnh lẽo, mềm mại áp lên.

Vốn lúc đầu chỉ muốn cho cô không tiếp tục lải nhải, nhưng vừa chạp vào đôi môi mềm mại của cô, Hoắc Vĩ Triệt có phần mất kiểm soát. Như vậy không đủ...đôi môi của cô vừa ấm áp mềm mại lại ngọt ngào, không hề có chút xíu nào mùi vị của son môi, hiện tại có thêm mùi hương thoang thoảng của rượu... Chỉ chạm nhẹ không hề thỏa mãn được Hoắc Vĩ Triệt, anh bắt đầu muốn càng nhiều hơn, Trịnh Diệp vì muốn kháng cự hé miệng mà vô tình giúp Hoắc Vĩ Triệt dễ dàng thành công xâm nhập vào khoang miệng cô, thỏa sức đoạt lấy!

Hoắc Vĩ Triệt từ từ thả Trịnh Diệp đứng xuống, trong lúc đó vẫn không ngừng dây dưa quấn lấy cô, rồi ép chặt lưng cô dựa vào thân xe... Cơ thể cao lớn ép chặt lấy!

Trịnh Diệp lúc đầu giẫy giụa rất quyết liệt, nhưng thứ nhất là sức lực của phụ nữ và đàn ông vốn đã chênh lệnh rất nhiều, thêm vào tình trạng dạy rượu hiện tại của cô... cho nên rất nhanh đã mất hết sức chống cự, mặc thân thể của Hoắc Vĩ Triệt ép lấy, tùy ý anh chiếm đoạt!

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hoắc Vĩ Triệt được hôn cô, nhưng những lần trước đa phần điều như chuồn chuồn lướt nước, nếu có hôn sau cũng sẽ bị cô kháng cực... Hiếm khi cô mềm yếu vô lực thế này cảm giác lại rất khác.

Bất chi bất giác...đôi môi của Hoắc Vĩ Triệt sau khi rời khỏi đôi môi của Trịnh Diệp cũng không hoàn toàn rời khỏi... Mà là dề lên hôn lên khoé mắt có, rồi trượt xuống mặt, tới cổ...

- Chết tiệt!

Hoắc Vĩ Triệt bị một tiếng "ưm" nhẹ của Trịnh Diệp khiến cho hồi phục tinh thần, nhớ lại hành động của bản thân thì chửi một tiếng... Sau đó lại có chút bất đắc dĩ thở dài...

Haizzz... anh đúng là gần hết thuốc chữa rồi, chỉ như vậy mà cũng xém mất khống chế!

Trịnh Diệp đã bị Hoắc Vĩ Triệt làm cho toàn thân mềm nhũn, nếu không phải được Hoắc Vĩ Triệt ôm lấy thì e rằng đã sớm trượt xuống đất. Nhìn vẻ mặt mê man mềm yếu của Trịnh Diệp mà Hoắc Vĩ Triệt hít sâu mấy hơi, cúi người bế bổng cô lên, tiến về phía cổng, bấm chuông...

Mà Trịnh Diệp hiện tại cũng trở nên ngoan ngoãn dị thường, chỉ là cái miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm những từ không rõ nghĩa...

Hoắc Vĩ Triệt đợi gần một phút thì bên trong nhà có người lục đục chạy ra mở cổng.

- Xin hỏi cậu... Ôi... tiểu Diệp... làm sao thế này?

Là quản gia Thẩm, lúc đầu ông chỉ thấy Hoắc Vĩ Triệt, nhưng sau khi nghe thấy tiếng động "lạ" cúi xuống thấy khuôn mặt của cô gái đang nằm trong lòng Hoắc Vĩ Triệt thì có phần giật mình kêu lên.

Trái lại Hoắc Vĩ Triệt vẫn rất bình tĩnh đối với thái độ của quản gia Thẩm, anh chậm rãi lên tiếng chấn an ông.

- Cô ấy chỉ là say rượu thôi, không có gì đâu ạ, ông cho con đưa cô ấy vào trong nhà trước đã!

- Được, được...mình vào trong đi!

Quản gia Thẩm nhìn vẻ mặt của Trịnh Diệp, thấy rõ ràng là dấu hiệu của người say rượu... Lại nghe thấy âm trầm thấp bình tĩnh của Hoắc Vĩ Triệt nên ông liền ngay lập tức không đi dự mở cổng ra cho Hoắc Vĩ Triệt bế Trịnh Diệp đi vào trong.

Chỉ mới hơn hai mươi giờ tối, nên Trịnh lão phu nhân và Trịnh lão gia vẫn chưa về phòng mà cùng nhau xem ti vi ở phòng khách... Cũng vì vậy mà Hoắc Vĩ Triệt vừa bế Trịnh Diệp vào liền loạt vào tầm mắt của hai ông bà.

- Không phải tiểu Triệt đó sao, tiểu Diệp nó làm sao vậy?

Trịnh lão phu nhân vừa liếc mắt đã nhận ra Hoắc Vĩ Triệt, khi thấy Trịnh Diệp nằm trong lòng anh thì bà cũng có chút ngạc nhiên.

- Ông nội...hức... bà... nội...con mới... về...

Trịnh Diệp chẳng còn bao nhiêu tỉnh táo nhưng lại ngất quảng lên tiếng. Có điều giây phút này chẳng ai để ý tới lời của cô cả...

Hoắc Vĩ Triệt bị hai từ" tiểu Triệt" khiến cho có chút khó chịu. Nhưng anh lại không biểu hiện ra ngoài, sau khi lễ phép cúi đầu chào hai ông bà mới trả lời câu hỏi của bà.

- Cô ấy bị say rượu, Trịnh Thiên có việc bận nên nhờ con đưa tiểu Diệp về!

- Trịnh Thiên, sao lại có liên quan đến Trịnh Thiên ở đây?

Biết Trịnh Diệp chỉ bị say rượu, vì vậy mà Trịnh lão phu nhân liền yên tâm không ít, nghe đến có Trịnh Thiên liền thắc mắc. Có điều không cần Hoắc Vĩ Triệt trả lời, Trịnh lão gia ở một bên đã lên tiếng trước:

- Trước đưa tiểu Diệp lên phòng đi, rồi sau đó muốn hỏi gì thì hỏi sau!

Trịnh lão gia đã lên tiếng, Trịnh lão phu nhân cũng không tiếp tục day dưa, dẫn đường cho Hoắc Vĩ Triệt:

- Làm phiền cậu đưa con bé lên phòng luôn vậy!

- Dạ, không có gì!

Hoắc Vĩ Triệt gật đầu nhẹ, rồi đi theo Trịnh lão phu nhân lên phòng của Trịnh Diệp...

- Làm phiền cậu quá, đến đây được rồi, cậu xuống nhà ngồi nghỉ đi, ở đây có bà lo cho tiểu Diệp là được rồi!

Sau khi Hoắc Vĩ Triệt để Trịnh Diệp nằm xuống giường thì Trịnh lão phu nhân mới cười hiền nói với anh. Hoắc Vĩ Triệt nhìn thoáng qua Trịnh Diệp rồi khiêm tốn lên tiếng:

- Dạ con có vài lời muốn nói với tiểu Diệp rồi sẽ xuống ạ!

Trịnh lão phu nhân nghe vậy liền nhìn thoáng qua đôi môi có phần hơi sưng đỏ của Trịnh Diệp, lại nhìn vẻ mặt mang đầy ý cười của Hoắc Vĩ Triệt thì bà liền nở nụ cười có phần ái muội, gật gật đầu:

- Được được, cậu muốn nói gì thì nói đi, bà xuống dưới làm cho tiểu Diệp ly trà giải rượu!

Nhìn cánh cửa phòng đóng lại xong, Hoắc Vĩ Triệt liền chậm rãi ngồi xuống bên giường của Trịnh Diệp, cô gái đang không ngừng khua tay múa chân.

- Sao anh...anh... còn ở đây... Anh... về đi...chứ...

Chỉ là còn không còn quá tỉnh táo chứ Trịnh Diệp vẫn chưa hoàn toàn mất đi  khả năng tư duy. Cảm giác bị Hoắc Vĩ Triệt đè ép khi nãy cô vẫn còn nhớ...

- Sao tôi lại không thể ở đây chứ?

- Anh...

- Ngoan, từ đây về sau không cho phép em được uống rượu khi ở bên cạnh người đàn ông nào khác ngoài tôi biết không?

Cô gái nhỏ này tựu lượng kém như vậy, mà sau khi say lại thích làm loạn như thế... Chậc chậc... nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì thật không hay! Đáng vẻ say rượu của cô thật sự rất dễ khiến người ta phạm tội!

- Anh... lấy cái... quyền gì... chứ?

Trịnh Diệp bị lời nói của Hoắc Vĩ Triệt làm cho thiếu điều muốn tỉnh rượu luôn rồi, tuy nhiên cô vừa muốn ngồi dậy liền cảm thấy choáng váng nên đành nằm xuống

- Không cần bướng đâu, em nhớ kĩ em là của tôi... là thuộc quyền sở hữu của tôi! Cho nên tôi có quyền!

Giọng anh vẫn đều đều vắng lên, bàn tay to lớn thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.

- Ai... thuộc quyền...sở hữu... của anh chứ? Đồ vô...vô lại...

- Em không biết sao? Vô lại chính là vinh quang!

Chân thành, thật thà, tình cảm thì sao? Phải có vô lại, mặt dày thì mới có cơ hội lớn ôm được mĩ nhân về nhà hơn!

Trịnh Diệp dần dần chẳng nói nổi nữa, dưới sự dịu dàng của bàn tay Hoắc Vĩ Triệt mà cô đã rất nhanh đi vào giấc ngủ. Mà trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu cô vẫn luôn lẩn quẩn một câu nói...

Thấy Trịnh Diệp ngủ rồi, Hoắc Vĩ Triệt toả ra có chút ngoài ý muốn. Song, anh vẫn thu tay lại, đắp chăn cẩn cho cô rồi đi ra ngoài.

- Nói xong rồi à?

Hoắc Vĩ Triệt vừa lúc gặp Trịnh lão phu nhân ở chân cầu thang bưng một cái khây. Hoắc Vĩ Triệt vừa đưa tay đón lấy cái khay từ tay bà, vừa lễ phép lên tiếng:

- Vâng ạ, nhưng cô ấy ngủ rồi! Bà không cần tốn công đem trà lên đâu.

- Hiazzz... ngủ rồi thì thôi, mà cậu qua đây ngồi đi!

Bà chỉ tay về phía Trịnh lão gia, Hoắc Vĩ Triệt nhìn qua, ánh mắt hơi lóe sáng rồi cũng gật đầu.