Bên trong căn cứ của bang Hắc Long, trong phòng riêng của mình, Hoắc Vĩ Triệt ngồi phía sau bàn. Ánh mắt vô cùng chăm chú nhìn khẩu súng trong tay... Nhìn một chút anh lại đột ngột tháo khẩu súng ra thành từng mảnh...
Cạch...Cạch...Mặt dù vẫn chăm chú tháo lắp khẩu súng trên tay, nhưng các giác quan khác của anh cũng không ngừng hoạt động... Vừa nghe tiếng mở cửa thì động tác lắp đặt khẩu súng trong tay anh trong tích tắc liền hoàn thành, nhanh tay lên đạn rồi nhắm về phía cửa.
- Này Hoắc Vĩ Triệt, tôi... Khoan đã, đừng manh động, đừng manh động, có gì bỏ súng xuống trước rồi nói!
Lời của Trịnh Thiên còn chưa nói được hết thì đã lập tức thay đổi khi nhìn thấy nòng súng đang hướng về phía mình, hai tay cũng đưa lên đầu làm động tác đầu hàng.
Nhưng Hoắc Vĩ Triệt chẳng những không buông súng xuống, khoé môi từ từ cong lên, ngón tay đặt trên cò súng cũng có động tác...
Đoàng...Tiếng súng không hề báo trước vang lên, Trịnh Thiên theo phản xạ muốn nghiên người tránh, nhưng rốt cuộc lại đứng yên bất động.
- Không tránh? Lỡ súng có đạn thật thì sao?
Hoắc Vĩ Triệt thổi thổi nòng súng còn bốc khói, tiện tay đặt súng lên bàn, sau đó khoanh tay trước ngực cười như không cười nhìn Trịnh Thiên.
Trịnh Thiên bỉu môi, tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện Hoắc Vĩ Triệt, vô cùng chắc chắn khẳng định:
- Tôi dám chắc cho cậu mười lá gan cũng không dám bắn tôi!
- Chắc chắn?
- Chắc, trừ khi cậu còn không muốn theo đuổi em gái tôi!
Hoắc Vĩ Triệt lười phản ứng, trực tiếp im lặng xem như thừa nhận.
Trịnh Thiên đưa tay lấy khẩu súng của Hoắc Vĩ Triệt vừa mới đặt trên bàn lên nghịch, ánh mắt đậm vẻ hứng thú nhìn anh:
- Thế nào, đến bây giờ vẫn chưa bắt được tâm của con bé sao?
- Biết làm sao, tính của em gái cậu mà cậu còn không hiểu sao?
Hoắc Vĩ Triệt nhíu nhíu mày ra vẻ không vui, xem ra càng phải cố gắng nhiều hơn mới được. Nhưng xem ra trước hết phải loại bỏ lũ ruồi nhặng quay quanh cô ấy trước thì cơ hội thành công mới lớn!
Chớp chớp mắt nhìn người nào đó đột ngột thay đổi sắc mặt, cùng với một câu trả lời có chút cảm xúc rầu rĩ bên trong... Trong nhất thời Trịnh Thiên có cảm xúc không tin vào mắt mình, sau đó nghĩ đến cái gì, lại cười vô cùng đáng khinh.
- Có lầm không vậy, tôi nhớ mị lực của cậu tốt lắm cơ mà. A...hay là do bình thường cậu quá vô tình, khiến cho biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan vỡ vì cậu, cho nên khi cậu chủ động theo đuổi người khác mới khó khăn như vậy! Cái này gọi là gì nhỉ...ừm... là trời phạt!
- Cười trên nỗi đau của tôi cậu vui lắm sao?
Hoắc Vĩ Triệt không cho là đúng liếc xéo Trịnh Thiên. Đó cũng đâu phải là lỗi của anh... có trách thì chỉ có thể trách đám người kia định lực quá kém mà thôi! Suốt ngày cứ nhìn anh với ánh mắt như muốn nuốt trửng anh vào bụng, vừa nhìn thấy anh đã muốn buồn nôn rồi... Ừm, mặc dù tiểu Diệp vô tình với anh, nhưng vẫn cảm thấy cô ấy mới là tốt nhất!
Trịnh Thiên chẳng thể đoán được Hoắc Vĩ Triệt đang nghĩ gì, nên cũng lười để ý. Cúi đầu nhìn khẩu súng trên tay, sau đó lại lấy tốc độ năm giây tháo rời nó ra...
Hoắc Vĩ Triệt thấy động tác của Trịnh Thiên, khoé môi cong lên, thích thú nhìn anh ta.
- Cảm thấy thế nào?
Trịnh Thiên không trả lời ngây lập tức, mà lắp lại khẩu súng, lên đạn, hướng nồng súng về phía Hoắc Vĩ Triệt. Qua vài giây thấy biểu cảm của Hoắc Vĩ Triệt chẳng có chút biến đổi mới bỏ xuống. Giọng điệu nghiêm túc hẳn:
- Nhỏ, gọn, rất vừa tay... nhưng phải bắn thử mới mới chính xác được độ xác thương mà nó mang lại!
- Ừ, lát nữa thử xem! Mà lúc đầu cậu tìm tôi định nói cái gì vậy?
Gật đầu đầu ý với lời của Trịnh Thiên, Hoắc Vĩ Triệt cũng không quên lúc mới đi vào anh ta còn có lời chưa nói với anh.
Trịnh Thiên cũng là quên mất, nghe thấy lời của Hoắc Vĩ Triệt mới nhớ lại, để khẩu súng lại lên bàn, nhướng mày.
- Cậu biết không, trong lúc tôi thử xâm nhập vào hệ thống của Xích Thần thì phát hiện ra trước đó đã có người động thủ trước. Dù rằng vẫn chưa thành công, nhưng cũng cho thấy kĩ thuật của người đó rất tốt, nếu không phải tôi tình ý thì chẳng thể nhận ra đâu! Cậu nghĩ xem liệu đó có phải là người bên phía cảnh sát hay không?
Đây là lần đầu tiên anh gặp được người không phân cao thấp với mình như vậy, thật là muốn gặp người đó quá đi!
- Cậu nghĩ bên phía cảnh sát sẽ có người lợi hại như vậy sao?
Có thể khiến cho Trịnh Thiên ra vẻ thích thú như vậy, vậy người kia không phải tầm thường. Cảnh sát sao, trong mắt anh ngoài tiểu Diệp thì đám cảnh sát kia chẳng khác gì một đám vô tích sự. Nhưng chắc không phải là tiểu Diệp, nếu không thì Trịnh Thiên làm sao không biết được?
- Không phải cảnh sát, thì là ai chứ?
- Tôi nghĩ là tôi biết đối phương đến từ đâu rồi!
Suy nghĩ một chút, Hoắc Vĩ Triệt đột nhiên nói ra một câu không rõ ràng, ánh mắt toả vẻ thấu hiểu...
Chỉ có thể là người của bọn họ!
...
Ở sở cảnh sát, người nào ngồi trước bàn làm việc, hai chân gác lên bàn, khuôn, chăm chú nhìn chiếc iPad, tay không ngừng thao tác lên màn hình... Cũng có thể thấy được ánh mắt cô ấy ánh lên vẻ hứng thú nồng đậm, giống như là ánh mắt của kẻ đi săn dành cho con mồi của mình.
Bỗng, một tiếng "
cạch" rất nhỏ vang lên, tai vừa động... Động tác trên tay cô bỗng chốc chậm lại, ánh mắt hứng thú cũng thấy đổi.
- Lệ Kiều Kiều, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên tránh xa Trịnh Diệp ra. Bình thường cô muốn làm gì tôi không quan tâm, nhưng tốt nhất nên biết điều đi!
Lục Thành lặng lẽ đi đến sau lưng Lệ Kiều Kiều, âm thanh lạnh lùng mang vẻ cảnh cáo vang lên... Ánh mắt Lệ Kiều Kiều hơi lóe lên, âm thầm công khóe môi, một khi lên tiếng là âm thanh lại mang đầy ngữ khi ngạo mạng, khinh người.
- Tôi muốn làm gì là việc của tôi, đó không nằm trong quyền hành kiểm soát của anh đâu...đội phó à!
Hài từ" đội phó" được Lệ Kiều Kiều đặc biệt nhấn mạnh, sau đó trực tiếp không thèm nhìn vẻ mặt của Lục Thành, lắc mông bỏ đi.
...
Như thường lệ, hôm nay Trịnh Diệp được về đúng giờ, nhưng ông trời rất không thích ưu ái cho cô thì phải...khi xe vừa ra khỏi cổng lớn của sở cảnh sát vài mét thì đột nhiên tắt máy, im lặng không nhúc nhích.
- Cái gì nữa đây?
Trịnh Diệp xám mặt, lẩm bẩm vài tiếng, thử khởi động xe thêm vài lần nhưng không hề có hiểu quả...
- Có chuyện gì vậy?
Còn đang xoay hoay không biết làm sao thì Trịnh Diệp nghe thấy có tiếng nói vang lên từ bên ngoài. Cô quay đầu nhìn qua thì thấy được bên cạnh xe mình từ lúc nào đã có một chiếc xe khác ở đó. Ấn nút hạ kính xe xuống, cô có phần bất đắc dĩ nói với người kia, cũng chính là Lục Thành.
- Xe đột nhiên tắt máy rồi không khởi động lại được nữa.
Dạo này vặn may của cô hình như càng lúc càng kém thì phải?
- Để tôi xem thử giúp cô!
Lục Thành mở lời, Trịnh Diệp thấy cũng không tiện từ chối,mở cửa xuống xe.
Lục Thành mở đầu xe của Trịnh Diệp ra xem... một lúc sau ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Diệp, áy náy:
- Chắc là hư động cơ ở trong rồi, cô gọi cho cửa hàng bảo dưỡng đi... Bây giờ để tôi đưa cô về!
- Không cần đâu, phiền anh lắm, tôi có thể gọi taxi về cũng được!
- Không sao đâu, dù sao hiện tại tôi cũng rất rảnh mà!
Tận sâu trong lòng Trịnh Diệp cảm thấy rất khó xử, mỗi khi ở bên cạnh anh ta cô điều có cảm giác rất lạ, rất không thoải mái. Nhưng hiện tại lại từ chối thì...
Không để Trịnh Diệp có thêm thời gian suy nghĩ thì đột nhiên lại có thêm một chiếc ô tô khác ngừng lại ở đằng sau xe của cô. Từ trên xe, một người đàn ông cao to đẹp trai, ngũ quan giống cô tới mấy phần bước xuống, cười như gió xuân...
- Tiểu Diệp, làm sao vậy, sao không về nhà mà đứng đây?
Còn ai khác ngoài Trịnh Thiên, ông anh trai quý hóa của Trịnh Diệp?
- Xe em bị hỏng rồi!
Trịnh Diệp chớp mắt, trong mắt chợt lóe sáng...
- Vậy thì gọi bảo dưỡng, còn em thì lên xe anh trở về!
Cự kì tự nhiên, Trịnh Thiên chuyển ánh mắt từ chiếc xe sang em gái nhà mình. Tất nhiên là Trịnh Diệp không cần suy nghĩ gật đầu đồng ý ngay, rồi quay qua Lục Thành...
- Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng bây giờ có anh trai tôi đến rồi, không làm phiền anh nữa!
Trịnh Thiên cười cực kỳ lịch sự hướng về phía Lục Thành.
- Cảm ơn ý tốt của anh với em gái tôi nhé! Bây giờ chúng tôi xin phép về trước...
- À, không có gì!
Đợi được câu trả lời của Lục Thành, Hai anh em nhà họ Trịnh cũng không tiếp tục ở lại nữa, mà dứt khoát lên xe rời đi...