Thời còn trẻ là thế, nhưng khoảng thời gian sau này khi cả hai đã có tuổi, thì không tiếp tục đứng trên Pháp đình nữa...mà cả hai cùng lui về làm nhân sĩ uy quyền ở Công hội luật sư!

Nói về tài năng, tất nhiên là Lạc lão gia dù gì cũng là con cháu của gia tộc luật lâu đời, nên sẽ hơn Dương lão không ít...

Tiếng tăm và tầm ảnh hưởng của ông trong giới luật cũng không hề nhỏ...hầu hết một phần lớn các chánh án hiện tại từ địa phương đến Trung ương, từ trong đến ngoài nước đều nể mặt ông!

Ông không chỉ tinh thông luật pháp của nhiều quốc gia, mà còn đặc biệt yêu thích nghiên cứu những vấn đề liên quan đến luật pháp. Rất nhiều điều khoản và quy định luật pháp hiện hành điều do ông tự mình biên soạn và thẩm tra!

Tuy nhiên, tính cách của ông cũng thập phần quái dị, trừ khi ông có hứng thú, nếu không thì người ngoài muốn gặp ông, hay cần sự hiện diện của ông cũng là một chuyện không dễ chút nào! Nhất là từ sau khi con gái thứ của ông qua đời...

Còn hiện tại...

Vẻ mặt của Lạc lão gia vô cùng đắc chí nhìn Dương lão đang như nhó ôm đầu... Rất không có đức mà cười ha hả trên nỗi đau của người khác:

- Ha ha ha...lão già, cảm giác bại dưới tay người trẻ tuổi như thế nào hả?

Ông còn khoa trương mà giơ tay múa chân, rừng đùi đắc ý...vẻ mặt nhìn rất muốn đánh một cái.

Không cũng thể trách vì sao ông lại đắc ý như vậy được... vì so với thời gian Lạc lão thắng được ông, thì Trịnh Diệp đánh bại ông ấy còn muốn nhanh hơn, đẹp hơn!

Dương lão gia có cảm giác muốn cho lão già cười đến rung râu kia vài cái tác, ông trừng mắt với Trịnh Diệp, nhưng đổi lại là một khuôn mặt với ánh mắt vô tội...

- Đắc ý cái gì... cũng không phải là ông thắng, có giỏi thì tự đánh xem nào?!

Cũng không phải là ông ấy tự chiến thắng, có cần phải đắc ý như vậy làm gì chứ! Hừ hừ, ông sẽ không nhận là ông đang ghen tị với lão già đó đâu... vì sao quỷ nhà đầu đó không phải là cháu ruột của ông chứ?

Lạc lão gia nháy mắt không cười nữa, trừng mắt lại:

- Ông là đang ghen tị với tôi chứ gì, giỏi thì tìm máy đứa cháu của ông đến đấu với tiểu Diệp của tôi xem!

- Ông...

- Thôi thôi cho con xin...hai ông có cần phải cãi nhau về vấn đề nhỏ xíu này không vậy?

Thấy hai lão già lại sắp đấu khẩu, Trịnh Diệp liền lập tức lên tiếng ngăn cản.

Lạc lão gia và Dương lão gia đồng lọt nhìn về phía cô, xong nhìn nhau cùng " hừ" một tiếng lại quay mặt sang hướng khác, đưa lưng vào nhau.

Trịnh Diệp nhìn hai người đã chẳng còn nhỏ tuổi lại giận dỗi như con nít... nhất thời cơ có cảm giác dở khóc dở cười.

Thật là, sao lần nào trở về cô cũng nhìn thấy cảnh tượng này vậy, hai người này...

- Thôi được rồi... ông ngoại, tiểu Diệp đến thăm ông sao ông lại không để ý tới con mà đi tránh chấp với Dương gia gia vì chút chuyện cỏn con vậy? Biết thế đã không thèm tới đây làm gì...

Trịnh Diệp giả vờ than thở, nằm dài xuống bàn, dùng ánh mắt oán trách nhìn Lạc lão gia.

- Ấy ấy... tiểu Diệp đừng giận, ông làm sao mà không để ý tiểu bảo bối của ông được!

Lạc lão gia bị tiếng oán trách của cháu gái làm cho lúng túng, ông liền lên tiếng biện giải, lo sợ cháu gái giận ông.

Từ lúc mẹ của Trịnh Diệp, con gái thứ của ông qua đời... cũng từ đó, ông cũng dồn hết tình thương từ con gái sang đứa cháu ngoại đáng thương này của ông... Cũng không phải là ông không yêu thương những đứa cháu khác, chỉ là tình cảm dành cho tiểu Diệp nhiều hơn một chút thôi!

Trịnh Diệp vốn chỉ giả vờ, thấy ông ngoại như vậy liền cười hì hì, tiếng vào trong lòng ông làm nũng...

- Tiểu Diệp biết ông ngoại thương con mà!

Tính ra cô cũng không quá bất hạnh, dù cha mẹ không còn, nhưng ông bà hai bên ai cũng rất yêu thương cô...ngay cả anh em cháu bác cô cậu gì gì đó cũng đều như vậy!

...

Trịnh Diệp ở lại Lạc gia tới chiều, cũng nói hết cho ông ngoại cô biết cô đã chuyển công tác vẻ hẳn đế đô. Không cần phải nói, khi Lạc lão gia biết tin đó thì vô cùng vui mừng... thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

- Này, tiểu Diệp, con không thể ở lại chơi với ông vài ngày sao?

Đến xế chiều, khi Trịnh Diệp nói cô phải về, thì Lạc lão gia lại tiếp tục bày ra khuôn mặt không vui, nắm lấy cánh tay Trịnh Diệp, đưa ra đề nghị.

Lâu lắm mới thấy cháu cưng đến chơi, vậy mà chưa gì hết đã lại về rồi, ông thật không cam lòng mà...

Trịnh Diệp cong môi, nhẹ giọng, lại có phần tinh nghịch:

- Ông ngoại của con, còn chỉ có ba ngày nghỉ, bây giờ chỉ còn lại một... Ông còn phải để con đi chơi một chút chứ! Còn không phải bây giờ con đã về đây làm việc rồi sao, sẽ thường xuyên đến thăm ông mà!

Rất không cam lòng, nhưng Lạc lão gia không thể không cô nhận những lời Trịnh Diệp nói là đúng, đành ngồi ngùi để cô đi...

Rời khỏi Lạc gia, thấy vẫn còn sớm, Trịnh Diệp liền lái xe lòng vòng thành phố... Ngoài mặt thì tự nhủ rằng là đi xem xét tình hình, để đến lúc bắt đầu làm việc để dễ dàng hơn... Nhưng trên thực tế, xe cô cứ đảo lòng vòng mấy khu thương mại trong thành phố, rồi mấy chỗ bán đồ ăn vặt...

Đến khoảng hơn 21h tối, Trịnh Diệp nhìn chỗ ngồi phía sau trong xe chắc đầy đồ ăn vặt, cô mới vừa lòng gật gật đầu. Lại cảm thấy bụng có tý đói, liền đảo mắt quan sát xung quanh một chút... Mắt cô bỗng sáng rực khi nhìn thấy một quán ăn bình dân ở một góc, không chậm chễ cô liền lao xe đến...

Sự thật mà nói, nhìn thân hình hoàn mĩ của Trịnh Diệp, người ta nghĩ chắc là cô phải bỏ không ít công sức để bảo dưỡng... Những mà mấy ai lại biết, Trịnh Diệp không giống như những cô gái khác, sau giờ tan ca, cô thường ít khi đi chơi, mà thường xuyên chạy về nhà xem ti vi và ăn vặt. Bình thường mà nói, người khác mà có sở thích như Trịnh Diệp thì không biết đã ú đến cỡ nào.... Nhưng, Trịnh Diệp lại là điển hình của loại người ăn hoài mà không béo lên được, dù cô có ăn hết bao nhiêu bánh kẹo ngọt, thì cũng không hề lo ngại về phần vóc dáng!

Đây cũng có thể xem là ông trời đền bù tốn thất cho cô đi!

Sau khi đánh chén no nê, Trịnh Diệp cũng không đi lòng vòng nữa, lái xe về   Trịnh gia...cũng không nhanh chóng mà chậm rãi để...ngắm cảnh đêm!

Quán bar U Lam- quán bar có tiếng xa hoa ở Đế đô, đây là nơi mà không phải ai muốn vào cũng có thể vào được. Người muốn vào nơi này không phải là các đại gia khét tiếng, các ông chủ giàu có thì cũng là các cậu ấm cô chiêu với gia thế không phải hoàn soàn. Với số tiền tiêu một đêm ở trong bar, ít nhất cũng có thể cho một gia đình bình thường sống cả năm rồi!

Và tất nhiên, với vẻ hào nhoáng xã hoa như vậy, ăn ninh của quán bar cũng cực kì tốt...với những kẻ muốn làm bừa hay gây náo loạn thì sẽ có một kết cục cực kì không được tốt.

Hơn nữa, dù không nói ra, nhưng ai cũng âm thầm biết được, phía sau quán bar có một thế lực vô cùng khổng lồ chóng lưng, vì vậy, chẳng có kẻ nào lại tự đi tìm đường chết bao giờ!

Nhưng, ở trong phạm vi của quán bar thì khác, khi ra ngoài khuất tầm mắt thì có chuyện gì xảy ra, họ cũng không xen vào.

Ví dụ như chuyện đang xảy ra, bảo an của quán bar gần đó tuyệt nhiên là không hay biết...

- Mấy... mấy người muốn làm gì?

Một cô gái mặc chiếc váy bó sát cơ thể, hoàn toàn tôn lên ba vòng hoàn hảo của cô. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhấn, cùng với đôi mắt hai mí to tròn hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng, đặc biệt trong lúc này, ánh mắt của cô loé lên tia hoảng sợ, khiến người ta nhìn vào liền muốn yêu thương che trở.

Cô gái dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn vào mấy tên đàn ông đang dùng anh mắt dâm tà, vô sỉ nhìn cô, trong lòng liền không khỏi lo lắng bắt an...

Cô mới từ nước ngoài trở về, vừa đúng lúc cô bạn thân rủ đi chơi, nhưng giữa trừng cô bạn kia có việc bận nơi về sớm... Còn cô, vì không phải lúc nào muốn đi chơi cũng được nên mới ham vui không chịu về cùng cô bạn!

Bây giờ thì hay rồi, từ lúc cô ra khỏi quán bar, liền có một đám người đi theo... Cô không phải kẻ ngốc, nên nhìn những tên này liền biết chúng không phải người tốt, mục đích đi theo  cô cũng chẳng tốt lành gì!

- Muốn làm gì à... hỏi hay lắm, tất nhiên là tụi anh muốn hảo hảo yêu thương em gái thật tốt rồi! Phải không tụi bây... Ha ha ha...

- Phải phải...ha...ha...ha...

Một tên có mái tóc xanh, nhìn dáng vẻ là biết thuộc dạng ăn chơi, tiêu biểu của thứ đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Hắn ta nở nụ cười bỉ ổi nhìn, liếm liếm môi nhìn cô gái nhỏ đang sợ hãi... Rồi lại nói với ba bốn tên đằng sau cũng có dáng vẻ giống hắn ta, nói xong...cả bọn liền cười ha hả.

Những chuyện tương tự như thế này bọn chúng không phải làm lần đầu... Ở trên phạm vi của U Làm, bọn chúng không có gan để ra tay, nhưng, ở chỗ này thì khác!

- Mấy người dám... mấy người có biết tôi là ai không mà dám nói như vậy hả?

Cô gái lúng túng nói, cố toả ra bình tĩnh nhất có thể cho dù cơ thể cô đã rung lên bần bật. Hu...hu...cô từ nhỏ đã là tiểu thư lá ngọc cành vàng, có bao giờ phải chịu tình cảnh như vầy. Lúc này cô thật sự hối hận, hối hận vô cùng vì đã chốn khỏi đám vệ sĩ mà anh hai đã sắp sếp bảo vệ cô...nếu không thì cũng không cần bị rơi vào hoàn cảnh như thế này!

- Em là ai...thử nói bọn anh nghe xem, để sau khi nghe xong, biết đâu bọn anh sẽ nhẹ tay với em hơn...ha...ha... ha...

Lần này là một tên khác lên tiếng, giọng điệu là cười nhạo, nói xong, cả bọn lại phá lên cười...

Bọn chúng biết rõ, người có thể ra vào U Lam đều có thân đều có thân phận và gia thế không bình thường, mỗi lần làm chuyện này chúng đều suy xét rất kĩ... Đối với bọn chúng, với cô gái có vẻ ngoài như người trước mặt này, chắc là do bạn dẫn vào, là lần đầu đi chơi ở những nơi như vậy... Bọn chúng cũng chẳng nghĩ gia thế cô to lớn vì, vì bọn chúng cũng là người thuộc con cháu ông to mặt lớn, hạn người cỏn con, bọn chúng không sợ!

- Ngoan ngoãn để bọn ăn yêu thương nào, nếu không...

Một tên nhìn dáng vẻ sợ hãi, không ngừng đảo mắt nhìn quang của cô gái... Hắn ta không hề kiên kị giơ tay lên chạm vào mặt cô...

- Aaa... Con khốn, dám cắn tao...

Nhưng khi tay của tên kia chưa kịp chạm vào mặt cô gái, đã bị cô nhanh hơn mà chụm lấy, đi vào miệng cắn mạnh...

Tên kia bị cắn đau, liền là lên, song liền giơ tay lên muốn tát cô... Có điều, tay hắn chỉ chạm mặt cô gái kia, đã có một cánh tay mảnh khảnh nhưng có lực khác bắt được, kèm theo một giọng nói trong trẻo, có phần lạnh lùng vang lên...

- Một đám đàn ông lại đi ức hiếp một cô gái yếu đuối, chậc chậc...thật là vô sỉ mà...

Để về Trịnh gia, Trịnh Diệp cũng phải lái xe qua một khu phố phồn hoa nhất nhì đế đô, lúc ngang qua một quán bar, cô lại vô tình nhìn thấy một cảnh tượng bất bình.

Mà Trịnh Diệp là ai chứ?

Thấy như vậy bệnh nghề nghiệp liền nổi lên, không chần chừ mà dừng xe, nhảy vào can thiệp.