Vào trong làng, Phó Dật Thần gửi xe ở nhà người quen rồi cùng Chu Nhất Dương đi bộ đến ngọn đồi.

"Anh có người quen ở đây à?"

"Ừ, là một người thầy chủ nhiệm khoa của mẹ tôi hồi đại học, thầy về hưu rồi."

"Mẹ anh? Chưa từng nghe anh nhắc đến bà ấy bao giờ."

Nhắc đến mẹ, hình như đôi mắt Phó Dật Thần có chút đượm buồn.

"Mẹ tôi, bà ấy mất vào mùa thu 9 năm trước.

Năm tôi 20 tuổi."

"A, Tôi xin lỗi nhé, tôi không cố ý."

"Không sao, dù sao thì hiện tại tôi có thể thẳng thắn đối diện với sự thật đó rồi."

"Anh yêu mẹ anh lắm nhỉ?"

"Ừ, rất yêu.

Bà ấy là một người vô cùng dịu dàng, tình cảm, luôn mang lại hạnh phúc cho mọi người."

"Vậy, quan hệ của anh với mọi người trong gia đình cũng tốt lắm đúng không?"

"Chỉ có gia đình nhỏ ba người của chúng tôi thôi, bố mẹ và tôi là rất hạnh phúc.

Còn những người xung quanh, chỉ có danh nghĩa là người thân thôi, chứ thực ra họ có những cuộc chiến ngầm bên trong."

Gia tộc lớn đa phần là như thế, điều đó không thể tránh khỏi.

"Nhưng mà anh cũng vượt qua được họ còn gì, anh rất giỏi."

"Một phần có thể do tôi có thiên phú nên học cái gì cũng nhanh hơn người khác, một phần nữa là, sau khi mẹ tôi mất, thì tôi càng bị ông nội ép học điên cuồng hơn để trở thành một người thừa kế đúng nghĩa.

Nhưng may là tôi vẫn luôn có bố ở bên.

Bố tôi giống như ánh sáng duy nhất trong cả cái gia tộc đen tối đó.

Phó gia ấy à, chỉ được cái vỏ ngoài thôi."

Thủ đoạn và tàn nhẫn, là thứ luôn tồn tại trên thương trường.

Phó Dật Thần cũng là kiểu người giống như mọi người đồn đại bên ngoài, nhưng phần dịu dàng của anh được thừa hưởng từ người mẹ có lẽ chỉ dành cho Chu Nhất Dương.

Đi bộ gần nửa tiếng thì đến ngọn đồi.

Ở đây có những bậc thang gỗ để đi lên đồi.

Phủ khắp đồi là những loài hoa dại không tên.

Khi bước đi, có cảm giác như đang đi trên một biển hoa vậy.

Chu Nhất Dương và Phó Dật Thần đi lên chỗ đỉnh đồi cao nhất thì ngồi xuống thảm hoa thiên nhiên, tận hưởng gió trời.

Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh, vầng trăng dịu dàng, đẹp giống như một bức tranh vậy.

Chu Nhất Dương liền nằm hẳn xuống, gối đầu lên thảm hoa.

Cậu giơ tay lên rồi cười thích thú.

"Cảm giác đưa tay ra là có thể chạm tới bầu trời, bắt lấy những vì sao vậy."

Phó Dật Thần cũng nằm xuống theo cậu, nhìn cậu cười.

Những cơn gió thổi qua ngọn đồi mang theo hương vị đặc trưng của mùa hạ: hương hoa nhè nhẹ, hương cỏ non còn mang theo mùi nhựa sống, và hương tóc của người trong tim.

Chu Nhất Dương thấy một đốm sáng nhỏ xíu màu vàng trên không trung, tiếp theo đó là những đốm sáng khác bay lên.

Là đom đóm.

Từ dưới chân đồi đến đỉnh đồi cũng có những con đom đóm.

Lúc thì chúng bay là là mặt đất, lúc thì lại bay cao.

Chu Nhất Dương ngồi dậy, giơ tay ra, để một chú đom đóm nhỏ xinh bay trong lòng bàn tay mình.

Trong đôi mắt của cậu cũng có đốm sáng.

Đom đóm bay lượn một vòng rồi lại trở về với thiên nhiên.

"Vòng đời của đom đóm trưởng thành chỉ có từ 1 đến 3 tuần.

Và lí do chúng phát sáng là vì chúng muốn tìm bạn giao phối.

Đó cũng là mục tiêu sống duy nhất của chúng."

Ngừng một lát, Chu Nhất Dương nói tiếp.

"Chúng phát sáng để đi tìm tình yêu, thu hút bạn khác giới.

Tôi cảm thấy, có lẽ đây là màu của những rung động đầu đời chăng? Lúc thì rực rỡ tỏa sáng, nhưng mà hết thời kì cuồng nhiệt thì lại lụi tắt."

"Không đâu, mẹ tôi nói, tình yêu không có một màu sắc nhất định, kể cả rung động đầu đời, nó có rất nhiều trạng thái khác nhau.

Khi qua thời kì cuồng nhiệt, có những thứ sẽ không lụi tắt, mà sẽ chỉ chuyển sang trạng thái khác mà thôi.

Bởi vì càng lớn, người ta lại càng biết suy nghĩ, biết trân trọng, biết lo được mất.

Tình yêu, giống như màu sắc của những vì tinh tú ấy.

Nhìn ở khoảng cách xa thì na ná nhau, nhưng thực chất chúng đều là những hành tinh nhỏ xíu trong dải ngân hà, màu sắc khác, kích thước khác.

Chỉ giống ở chỗ là chúng luôn tỏa sáng thôi."

"Chà, tôi biết sự dịu dàng của anh từ đâu mà ra rồi!!"

Phó Dật Thần chỉ cười rồi anh kéo Chu Nhất Dương dậy, chỉ cho cậu nhìn con sông chảy qua ngôi làng.

Nước sông trong vắt.

Ban đêm, dưới ánh trăng, chúng lấp lánh như pha lê.

Thỉnh thoảng có chú cá ngoi lên, dòng sông chỉ gợn sóng một chút rồi lại trở về như ban đầu.

Tĩnh lặng và huyền bí.

"Hóa ra đây là lí do ngọn đồi này tên là kính hoa thủy nguyệt."

"Ừ, trăng dưới nước, còn hoa,...- Phó Dật Thần chỉ tay lên bầu trời sao.

Dưới mặt đất có hàng ngàn bông hoa, trên bầu trời có hàng ngàn vì tinh tú.

Phó Dật Thần đợi đến đúng thời khắc 12 giờ đêm để chúc mừng sinh nhật Chu Nhất Dương.

"Tôi muốn thời khắc cậu bước sang tuổi mới luôn là thời khắc đẹp đẽ nhất."

Chu Nhất Dương cười tươi roi rói.

Sau đó hai người xuống đồi, vào nhà thầy giáo kia ngủ, rồi sáng dậy sớm ngắm bình minh.

Buổi sáng ngôi làng nhỏ tuy không có đèn lồng, ngọn đồi tuy không có những chú đom đóm thắp sáng, nhưng khi mặt trời nhô lên thì chiếu rọi mọi thứ, làm vạn vật trở nên bừng sáng.

Và trong tim Chu Nhất Dương cũng có một ánh sáng nhỏ..