Tôi: Xin chào.
Người lạ: Xin chào. Bạn ăn tối chưa?
Tôi: Tôi ăn rồi. Bạn ăn chưa?
Người lạ: Bạn vẫn chưa nhận ra tôi sao? Chúng ta là người quen.
Tôi: Sao bạn biết tôi là người quen của bạn?
Người lạ: Vì tôi là một người có khả năng phi thường. Tôi biết mọi thứ trong quá khứ, hiện tại và tương lai.
Tôi: Vậy bạn nói xem tôi là ai nào?
Người lạ: Bạn tên là Nguyễn Lan Anh, 15 tuổi, học lớp 10A3 trường Thpt Cầu Giấy. Bạn đang sống với bố và mẹ kế. Bố bạn là Nguyễn Văn Tài. Mẹ kế là Lê Thị Hồng Hà. Bạn nuôi một con chó. Con chó ấy tên là Cici...
Tôi: Phương hả?
Người lạ: Tôi không phải Phương.
Tôi: Thế chắc là Thảo rồi.
Người lạ: Đoán sai rồi. Bạn đoán nữa cũng không đúng đâu.
Tôi: Vậy bạn là ai mới được chứ?
Người lạ: Tôi đã bảo rồi, tôi có tài năng thần bí. Tôi có siêu năng lực mà.
Tôi: Thế bạn đoán xem hôm nay tôi mặc áo màu gì?
Người lạ: Bạn mặc đồ ngủ màu vàng chanh có in họa tiết hoa cúc.
Tôi: Bố hay dì thế? Chắc là một trong hai người đang trêu con rồi!
Người lạ: Đoán sai rồi. Nghe này, tôi không muốn trêu chọc bạn đâu. Tôi có tài biết được những điều đã xảy ra trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Cửa sổ phòng bạn sẽ bị gió thổi cho mở tung ra trong vòng ba... hai... một.
Tôi: Vãi! Nó mở ra thật kìa! Trời ạ tôi out đây! Bạn làm tôi ghê quá!
Người lạ: Đừng out. Tôi có chuyện này cần nói cho bạn biết. Bạn sắp gặp nguy hiểm. Đừng ra ngoài hành lang.
Bạn đâu rồi?
Tôi: Tôi đây. Ở ngoài hành lang có gì đó sợ lắm! Nó to mà còn lông lá nữa.
Người lạ: Tôi bảo rồi mà! Bạn có tin tôi không? Bạn sắp gặp nguy hiểm! Trốn đi!
Bạn lại đi đâu mất rồi?
Tôi: Tôi đây, tôi đang ở dưới gầm giường.
- Cảm ơn. Tao không có chân nên không bò ra được. Giờ thì mày tự chui vào rồi.