Editor: D Ẹ O

Hoắc Bình Xuyên không nghĩ chuyện sẽ thành ra như vậy, ông ta âm thầm lật lại toàn bộ quy trình của công cuộc khảo sát trong đầu, thực sự nghĩ không ra có sơ suất ở đâu, cho dù thật sự bị phát giác vấn đề, ông ta vẫn hoàn toàn có thể chứng minh bản thân không dính líu gì tới vụ việc trên.

Nghĩ vậy, ông ta bình tĩnh trở lại, nói: "Vậy tôi cũng muốn hỏi thử xem, là chứng cứ gì đây?"

Hiệu trưởng Khâu nhìn chung quanh văn phòng, các thầy cô mặc dù không hỏi thành lời, nhưng vẻ hiếu kỳ ánh trên mỗi gương mặt đều không thể che giấu, thầy ngẫm, rồi nói: "Chi bằng bây giờ chúng ta hãy về văn phòng tôi rồi hẵng nói."

Chân tướng vẫn chưa được sáng tỏ, nên tránh việc để các giáo viên đàm luận, mà chuyện bây giờ đã bị không ít người biết, Hoắc Bình Xuyên cũng tự hiểu lấy, nếu lúc này mà nói tránh đi chắc chắn sẽ bị hiềm nghi, huống hồ ông ta vẫn có đường lui, để tỏ vẻ mình trong sạch không sợ nghi oan, bước chân vững chắc, ngữ khí boong boong: "Nói ngay tại đây đi, để các thầy cô tự phân xử, chuyện lần này cũng liên quan đến lợi ích của mọi người, chớ để mọi người phải mất niềm tin vào uy tín của nhà trường."

Hiệu trưởng Khâu thấy ông ta đã nói vậy, cũng không ép, nói: "Trò Trịnh nói, các trò ấy cũng đã ngầm thống kê lại điểm về mức độ đánh giá của lớp Bảy và lớp Tám đối với giáo viên của hai lớp, kết quả lại có phần... không khớp với kết quả được trả về từ hệ thống."

Ánh mắt hiệu trưởng Khâu rơi xuống người Bạch Ngạn Trúc, cố ý nhấn mạnh: "Chiếu theo điểm mà trò Trịnh cung cấp, điểm của thầy Bạch hẳn phải đứng đầu trong số toàn bộ giáo viên của cả hai lớp, khác biệt một trời một vực với số điểm được công bố."

Bạch Ngạn Trúc nghe vậy cũng sửng sốt, vốn mất mát vì tình cảm của mình không được học trò đáp lại, thì bây giờ nghe đến đây, thầy cứ ngỡ mình như đang nằm mơ, kinh ngạc nhìn sang Trịnh Bằng Khinh.

Trịnh Bằng Khinh cười nói: "Thầy Bạch, cả lớp rất yêu quý thầy."

Trịnh Bằng Khinh là một tồn tại độc nhất vô nhị trong lớp Tám, lời hắn nói thậm chí còn có giá trị hơn cả giáo viên chủ nhiệm, mà nghe hắn nói vậy, chút ngờ vực trong lòng Bạch Ngạn Trúc rốt cuộc cũng tản đi, chậm rãi bị một luồng ấm áp lấp đầy.

Sau đó, là sự phẫn nộ đối với kết quả khảo sát giả tạo kia, ánh mắt nhìn Hoắc Bình Xuyên cũng tràn đầy nghi vấn.

Hoắc Bình Xuyên làm sao không phẫn nộ, lạnh lùng nói: "Hồ đồ, bài khảo sát này là giấu tên cho điểm, học sinh tại sao lại có thể lén lút thống kê điểm? Đây là đang can thiệp vào kết quả khảo sát, đây là trái với nội quy nhà trường!"

Trịnh Bằng Khinh khiếp sợ nhìn Hoắc Bình Xuyên, thậm chí còn vỗ tay khen ngợi: "Phó hiệu trưởng Hoắc, khả năng đánh trống lảng của ông quả khiến người ta phải thán phục, chỉ dựa vào kỹ năng này, có lẽ trước đây ông cũng thành công quăng không ít nồi* nhỉ?"

*: trốn tránh không ít tội lỗi (Nồi = tội lỗi)

Lâm Nhã Chí giải đáp: "Đúng, ông trốn tránh trách nhiệm là giỏi nhất."

Hoắc Bình Xuyên tức giận đến tay đều phát run: "Lẽ nào lời tôi nói không phải sự thực?"

Ông ta nhìn hiệu trưởng Khâu: "Hiệu trưởng Khâu, ông nói thử xem có đúng không? Khảo sát giấu tên là tiêu chí đầu tiên, bất kể là ai cũng không được can thiệp vào kết quả khảo sát, Trịnh Bằng Khinh là một học sinh, lại dám làm vậy, quả thực là coi trời bằng vung."

Trịnh Bằng Khinh cảm thấy thực nực cười, trơ mắt nhìn Hoắc Bình Xuyên biểu diễn xong, mới bình tĩnh nói: "Đầu tiên, tôi không can thiệp vào bất cứ điều gì, chỉ đơn giản là thống kê lại để luyện tập kỹ năng tính toán mà thôi..."

Hoắc Bình Xuyên như bị vũ nhục trí thông minh, ông ta ngắt lời: "Cậu coi mọi người là đứa ngốc sao? Sẽ đi tin tưởng cái cớ vụng về của cậu?"

Trịnh Bằng Khinh không sợ, ung dung nói: "Há, đây không phải mượn cớ, mà là cho ông bậc thang để xuống, nếu ông đã không cần, vậy tôi cũng đành nói thật..."

Hoắc Bình Xuyên: "..." Tại sao mỗi lần cứ hễ ông ta nói một câu là cậu ta đốp một câu, mà càng nói càng chọc người khác tức?

Quả nhiên Trịnh Bằng Khinh lại đổi lý do khác: "Trên thực tế, là do chúng tôi cảm thấy nhân phẩm của phó hiệu trưởng Hoắc quá thấp kém, không đáng tin, vậy nên mới quyết định âm thầm tính lại kết quả, không ngờ ông thật sự không để chúng tôi phải thất vọng... Lén lút sửa điểm của thầy chúng tôi, haiz, ông làm người mà sao lại làm thế, giờ còn quay qua trách ngược người khác ư?"

Lâm Nhã Chí không chút khách sáo bật cười, giọng mang tán thưởng: "Học trò lớp Tám chúng ta nhìn người rất chuẩn!"

Hoắc Bình Xuyên không ngờ Trịnh Bằng Khinh lại nói khó nghe đến vậy, mặt mày lúc xanh lúc đỏ.

Ông ta thật sự không ngờ tới, học sinh hai lớp này lại dám âm thầm thống kê điểm.

Nếu nói vốn ban đầu ông ta cũng định kiềm chế một chút trong việc thao túng kết quả điểm khảo sát, dẫu ông ta cũng chẳng thèm để lớp yếu vào mắt, nhưng khi người phụ trách hạng mục này tiết lộ, tổng kết từ kinh nghiệm bọn họ thực thi tại những trường học khác, những lớp có thành tích càng kém thì học sinh sẽ càng không màng đến giáo viên, cho điểm cũng càng tùy ý, thậm chí còn mang theo cái tôi rất mạnh, vậy nên thông thường điểm của thầy cô dạy lớp yếu cũng đều kém hơn các thầy cô khác, và những học sinh như vậy cũng sẽ không màng đến kết quả trả về.

Nhưng lần này, điểm mà lớp yếu cho ra lại không hề giống như những gì ông ta được nghe kể, đánh giá được điền cũng rất bình thường, không hề cho điểm vô tội vạ, song Hoắc Bình Xuyên vẫn đinh ninh rằng đám học sinh này sẽ không quan tâm đến kết quả, các thầy cô cũng sẽ không tài nào biết được điểm số chân thực của mình, nên mới dám làm vậy.

Ông ta không ngờ chuyện lại đến nước này, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể quy chụp vấn đề là tại Trịnh Bằng Khinh, nhưng trong tình cảnh này, nếu muốn bám vào cậu ta để xả giận thì cũng quá bất lợi cho ông ta.

Hoắc Bình Xuyên cảm thấy thật mất mặt, thở hổn hển, sau lại sực nhớ đến một cái cớ khác, cả giận nói: "Điểm của thầy cô phải được bảo mật nghiêm ngặt, tại sao một học sinh như anh lại biết?"

Lại nghe Lâm Nhã Chí ồ lên, như vừa ngộ ra: "Chẳng lẽ là thầy tiết lộ?"

Trịnh Bằng Khinh gật đầu: "Vâng, là thầy tiết lộ."

Lâm Nhã Chí "Ồ", tỏ vẻ đã hiểu, mấy ngày trước Lâm Khiển có hỏi qua kết quả điểm khảo sát lần này của các giáo viên, đương nhiên hắn cũng biết gì nói nấy, lại liên tưởng đến tình hữu nghị giữa Trịnh Bằng Khinh và con trai, cũng có thể hiểu lý do tại sao.

Song đoạn đối thoại không đầu không đuôi như ngầm hiểu ý của bọn họ lọt vào tai người khác, lại như Lâm Nhã Chí cố tình để lộ cho Trịnh Bằng Khinh biết, đồng thời giả vờ như chỉ mới vừa phát hiện nhằm chọc giận Hoắc Bình Xuyên.

Hoắc Bình Xuyên quả nhiên bị chọc tức muốn bất tỉnh nhân sự, run giọng mắng: "Tại sao các người lại dám... lại dám làm..."

Trịnh Bằng Khinh oa lên: "Chẳng phải ông cũng dám bóp méo điểm của các thầy cô đấy sao, còn không mau mau kiếm một cái cớ để giải thích với mọi người đi, còn hỏi ngược chúng tôi tại sao lại dám?"

Hắn lợi dụng bộ mặt ngây thơ để đối phó với Hoắc Bình Xuyên, kẻ chỉ coi hắn như một đứa con nít chưa rành sự đời, bày ra tư thái ngông cuồng quở trách Hoắc Bình Xuyên: "Ông tìm cớ cũng nhanh thật nhỉ? Nhiều người đang đứng đây chờ được ông giải thích đấy, là một lãnh đạo, có chút chuyện nhỏ này cũng không giải thích cho ra nhẽ, vậy thì thử hỏi sau này làm sao mà các thầy cô tin tưởng được ông?"

Thật ra cũng chẳng cần đợi sau này, ngay chính hiện tại đây, trên mặt các thầy cô cũng đã hiện rõ sự không ngờ vực.

Mà phe của Hoắc Bình Xuyên, ai nấy cũng đều bắt đầu lúng túng, cái điểm số mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo, lúc này lại trở thành bằng chứng buộc tội.

Hiệu trưởng Khâu cũng không ngờ Trịnh Bằng Khinh lại nói chuyện ác liệt thế, không chừa chút đường lui, muốn giảng hòa cũng không được, không thể làm gì khác hơn là đành thở dài, giương mắt nhìn lên: "Bình Xuyên, việc này anh tính giải thích thế nào?"

Hoắc Bình Xuyên cũng chưa bị ép đến mức phải hoảng loạn, đối mặt với một phòng đầy rẫy những ánh nhìn nghi ngại, ông ta hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, trong đầu cấp tốc rà lại hết thảy thông tin ông ta có được, sau đó mới lên tiếng: "Hiệu trưởng, đầu tiên, tôi cho rằng, lời cậu học trò đây nói vẫn cần được nghiệm chứng, thứ hai, cứ cho rằng điều cậu ta nói là thật đi nữa thì theo tôi nghĩ, chúng ta cần thiết điều tra xem quy trình phía xử lý dữ liệu có xảy ra vấn đề gì không, còn thêm một điều nữa..."

Ông ta vẫn còn lá bài tẩy, nói đến đây, dây thanh quản hơi run cuối cùng cũng bình thường trở lại, thậm chí còn có thể ra vẻ mỉm cười: "Có chút chuyện ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng, trong cuộc khảo sát này, toàn bộ quy trình từ đầu tới cuối tôi đều không hề tham dự, cho dù kết quả thật sự có vấn đề gì, vậy cũng không liên can đến tôi. Nếu vẫn muốn truy cứu trách nhiệm của tôi mà nói, thì cũng chỉ có thể trách tôi không đủ nghiêm cẩn vì không chịu tra xét kỹ lưỡng trước khi tiến cử, sai lầm này tôi nhận, thế nhưng nếu nói tôi động tay động chân lên kết quả khảo sát, vậy thì tôi tuyệt đối không thể tiếp thu."

Hoắc Bình Xuyên vừa nói xong, các thầy cô vốn còn nhớ nhung muốn hưng binh vấn tội liền chặt đứt mộng tưởng, nếu thật vậy thì xác thực trong chuyện này Hoắc Bình Xuyên không hề có lỗi, thậm chí kết quả sau khi công bố ông ta còn biết muộn hơn cả các thầy cô.

Hiệu trưởng Khâu cũng đã sớm biết là vậy, thầy không nghi ngờ nhiều, chỉ nói: "Chuyện này tôi đương nhiên biết, cho nên tôi tới tìm anh, chủ yếu là muốn bảo anh tìm ra người phụ trách quy trình lần này, để chúng ta tỉ mỉ đối chiếu lại, xem thử chân tướng mọi việc là như thế nào."

Hoắc Bình Xuyên bấy giờ mới trầm tĩnh lại, nhún nhún vai nói: "Có lẽ là trong lúc tính toán đã xảy ra sơ suất, theo tôi được biết, bọn họ dùng phần mềm để tính toán, khả năng cao là hệ thống đã xảy ra lỗi trục trặc gì đó."

Hiệu trưởng Khâu nói: "Phải hay không, chỉ cần đối chiếu thử xem là biết."

"Nói vậy cũng đúng." Trái tim bị nhấc lên cổ họng của Hoắc Bình Xuyên cuối cùng cũng được trả về vị trí cũ, chỉ cần ông ta thành công rũ sạch mọi quan hệ trong chuyện lần này, ông ta tất sẽ có cách tìm được một lý do không chút sơ hở để ứng đối với vấn đề liên quan đến điểm thống kê, song cơn tức ngày hôm nay ông ta phải chịu tuyệt đối không thể nhận không.

Hoắc Bình Xuyên thu lại sự đắc chí nơi đáy mắt, tỏ vẻ oan uổng không cam lòng, nói: "Kết quả khảo sát có vấn đề chúng ta có thể chậm rãi thẩm tra, nhưng vừa nãy thầy Lâm và Trịnh Bằng Khinh chưa kịp phân biệt phải trái, đã vội hắt nước bẩn lên người tôi, hai người, không nghĩ mình nên nói một lời xin lỗi sao?"

Lâm Nhã Chí lườm: "Không xin lỗi, ông đuổi việc tôi đi."

Hoắc Bình Xuyên: "..." Ông ta sớm muộn gì cũng sẽ đuổi cổ Lâm Nhã Chí!!!

Trịnh Bằng Khinh lại nở một nụ cười đầy sâu xa, một biểu cảm mà rõ ràng không hề khớp với độ tuổi hiện tại của hắn khiến cho sống lưng Hoắc Bình Xuyên bỗng dưng lạnh toát, hắn nói: "Em cũng không xin lỗi, thầy đuổi học em đi."

Hoắc Bình Xuyên: "..."

Hoắc Bình Xuyên chuyển hướng sang hiệu trưởng Khâu: "Hiệu trưởng Khâu, thầy cũng thấy rồi đấy, nếu còn không xử lý hai người này, thì sau này sao nhà trường ta còn làm việc được nữa?"

Hiệu trưởng Khâu cũng đau đầu không thôi, thầy thực sự không biết nên làm thế nào, chỉ có thể hòa giải: "Cái đó chúng ta hãy nói sau đi..."

Hoắc Bình Xuyên vẫn cố chấp: "Không được, nội trong ngày hôm nay nhất định phải cho bọn họ một bài học nhớ đời."

Ngay lúc ông ta và hiệu trưởng Khâu còn đang giằng co, một người đàn ông trung niên mặc thường phục cùng hai người diện cảnh phục bất ngờ xộc vào từ ngoài cửa, người đàn ông trung niên mang ánh nhìn lẫm liệt, hỏi: "Vị nào là Hoắc Bình Xuyên?"

Khách không mời đột ngột xông vào khiến mọi người cảm thấy hết sức bàng hoàng, đặc biệt là khi trang phục của họ còn dính líu đến chính phủ.

Hiệu trưởng Khâu hỏi: "Xin hỏi các vị thuộc đơn vị nào? Đến đây có chuyện gì không?"

Người cầm đầu lấy giấy chứng nhận cho hiệu trưởng Khâu xem, nói: "Chúng tôi thuộc bộ phận chống tham nhũng, tôi họ Trương, có người đã báo cáo phó hiệu trưởng Hoắc Bình Xuyên của Thập Nhị Trung tham ô đút lót, có hành vi vi phạm nghiêm trọng không chấp hành kỷ luật, chúng tôi đến là để dẫn ông ta về tiếp nhận điều tra."

Mọi người tại hiện trường còn chưa kịp định hình chuyện gì đang diễn ra, đã nghe Hoắc Bình Xuyên kinh hãi thảng thốt: "Không thể nào, đây là vu oan."

Câu nói của ông ta như kim chỉ dẫn cho cảnh sát Trương, cảnh sát Trương liếc mắt nhìn ông ta, ra hiệu cho hai cảnh viên theo cùng tiến lên đè ông ta lại, Hoắc Bình Xuyên nào chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, liều mạng giãy dụa: "Buông tôi ra, tôi bị oan uổng, có người hãm hại tôi."

Cảnh sát Trương khẽ chau mày, nói: "Hoắc Bình Xuyên, yêu cầu ông hãy hợp tác với chúng tôi."

Hiệu trưởng Khâu không hề hay biết những chuyện mà Hoắc Bình Xuyên đã làm, biến cố bất thình lình xảy đến, mặc kệ trong lòng ôm ý tưởng gì, thầy vẫn hỏi một câu: "Cảnh sát Trương, tôi là hiệu trưởng của Thập Nhị Trung, tôi họ Khâu, xin hỏi chuyện gì đang diễn ra vậy? Liệu có phải có hiểu lầm gì đó ở đây không?"

Cảnh sát Trương nói: "Tình huống cụ thể chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, chi tiết hiện không tiện tiết lộ, nhưng sai lầm thì chắc chắn là không, người tố cáo đã cung cấp bằng chứng rất đầy đủ, nếu không chúng tôi cũng sẽ không cho người tới đây bắt giữ."

Hoắc Bình Xuyên vẫn không phục, hô: "Là ai? Là ai tố cáo tôi? Gọi hắn ra đây đối chất!"

Cảnh sát Trương có lẽ cũng đã thấy nhiều trường hợp như thế, không màng việc ông ta phản kháng chỉ nhìn hướng hiệu trưởng Khâu: "Thầy là người chịu trách nhiệm ở đây đúng không, vừa hay, có phải gần đây mọi người có nhận được tiến cử sử dụng một hệ thống khảo sát giáo dục từ một người tên Hoa Hùng hay không?"

Hoắc Bình Xuyên nghe vậy cũng giật thót, hiệu trưởng Khâu gật gật đầu, trong lòng thầy ít nhiều cũng biết đôi chút, nhưng dù sao thầy cũng sắp về hưu, rất nhiều chuyện không tiện nhúng tay vào, bây giờ nghe cảnh sát Trương nhắc đến, tất nhiên cũng đoán được.

Cảnh sát Trương nói: "Đơn vị này cũng đã bị tố cáo, trải qua thẩm tra, đơn vị có những hành vi trái với pháp luật trầm trọng, hơn nữa giữa đơn vị này và các trường mà họ hợp tác thường có những khoản giao dịch bất chính với giá trị cao, nghi phạm cấu kết với người phụ trách trong những trường học đó hòng thao túng kết quả khảo sát giáo dục. Người đại diện pháp luật của đơn vị đó là anh trai của một vị lãnh đạo thuộc sở giáo dục, hiện đã bị bắt giữ."

Nghe hắn nói, Hoắc Bình Xuyên vốn đang kích động không thôi dần dần lụn bại, giọng nói như bị bóp nghẹt.

Thầy Khâu thở dài: "Tôi hiểu rồi."

Cảnh sát Trương: "Chúng tôi cũng đã xác nhận, người có qua lại thường xuyên nhất với đơn vị kể trên là Hoắc Bình Xuyên, song nếu thầy là người chịu trách nhiệm trong trường, cũng xin mời thầy theo chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra."

Hiệu trưởng Khâu gật gật đầu: "Được thôi."

Sau đó, cảnh sát Trương hỏi từng thầy cô vài câu ngắn gọn, song phần lớn mọi người đều không rõ sự tình, cuối cùng chỉ mang cô Chu cùng thầy Trần là hai người có quan hệ mật thiết với Hoắc Bình Xuyên đi phối hợp điều tra, liền vội vã đi.

Cảnh sát Trương tới như gió, mà đi cũng như gió, mang theo những nhân vật chủ chốt, để lại toàn thể giáo viên Thập Nhị Trung trong văn phòng đầy đầu chấm hỏi.

Có giáo viên còn quên cả việc mình sắp có tiết, một đám người ở trong văn phòng lén dò xét nhìn nhau, do dự không biết có nên tìm hiểu chút tin tức từ nhau hay không, lại lo lắng rước họa vào thân, nhất thời bầu không khí như bị đóng băng.

Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Nhã Chí đứng dậy nói: "Tôi xin mời mọi người một bữa trà chiều, mọi người cũng đừng khách sáo, cứ việc gọi món."

Các thầy cô: "..." Bây giờ mà còn mời trà chiều, rõ ràng là anh định đi ăn mừng chứ gì?

Chợt nghe thấy một thanh âm đầy hớn hở vang lên: "Em muốn ăn món mì trộn ở quán nhỏ gần trường, bỏ hành thái không rau thơm, thêm một muỗng nhỏ mỡ ớt, thêm một bịch canh gà mang về."

Các thầy cô nhìn lại: "????"

Khoan, sao trò Trịnh Bằng Khinh còn ở đây?

Lâm Nhã Chí nói: "Nhá, khẩu vị của trò giống con thầy thật, chẳng trách hai đứa lại thân nhau như thế."

Trịnh Bằng Khinh thuận miệng đáp, đồng thời tay cũng nhanh nhẹn soạn tin nhắn gửi bạn trai.

Trịnh Bằng Khinh: [Hó nì cực khổ rồi, anh có mua mì trộn với canh gà bồi bổ thân thể cho em này =3=.]

.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó hiệu trưởng Hoắc, thuận buồm xuôi gió nha. *phất khăn lụa*

Trịnh Bằng Khinh: Không, đây đúng là món khoái khẩu của ngỗng tử nhà thầy đấy.

Lâm Khiển: Bạn trai em thật hiền huệ damdang.

.

Dẹo said: Chương này vừa hack não vừa không có hứng dịch... Nên đọc chương này có sai mọi người góp ý hộ nha.