Editor: D Ẹ O

"Ấy, thầy Bạch, điểm thầy hình như hơi thấp thì phải?" Giáo viên tiếng anh lớp Bảy và lớp Tám, thầy Tôn đưa đầu nhìn sang Bạch Ngạn Trúc ngồi bên cạnh, hạ giọng lén lút hỏi.

Hoắc Bình Xuyên chủ trì tiến cử hệ thống khảo sát giáo viên, nhằm thông qua học sinh đánh giá thành quả công tác của giáo viên trong quá trình giảng dạy, cũng dưới sự kiên trì của ông ta, tiền thưởng của giáo viên sẽ được dựa trên đợt khảo sát này.

Tuy hiệu trưởng Khâu cho rằng khảo sát như vậy chưa chắc đã hiệu quả, tùy tiện ứng dụng tiền thưởng vào trong khảo sát cũng không thoả đáng, thầy cũng đã tranh luận một phen với Hoắc Bình Xuyên.

Nhưng Hoắc Bình Xuyên lý lẽ hùng hồn, quan trọng nhất là, trong quá trình tranh luận ông ta đã sử dụng đòn sát thủ—— Hệ thống khảo sát đã được thông qua sự cho phép do lãnh đạo cấp trên phê chuẩn, hiệu trưởng Khâu cuối cùng chỉ có thể đành bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Vì để cho kịp có kết quả trước khi học kỳ I kết thúc, sau khi thu hết tất cả đơn khảo từ học sinh, số liệu nhanh chóng được nhập vào 'máy' để cho ra kết quả phân tích, cụ thể cách thức hoạt động thế nào không hề được công khai, song tổng điểm trung bình của từng giáo viên lại được công khai rõ ràng.

Vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc với dạng khảo sát này, các thầy cô cũng không rõ lắm cách thức hoạt động của nó, song vẫn có thể căn cứ trên dữ liệu trực quan nhất, điểm số, để thấy được học sinh đánh giá mình ra sao, vì vậy các giáo viên trong văn phòng cũng khó tránh khỏi hỏi thăm so bì lẫn nhau.

Đặc biệt là những giáo viên dạy chung một lớp, thống nhất học sinh, được điểm cao hay thấp là có thể thấy được việc dạy học của bọn họ cũng như nhân duyên trong lớp tốt hay xấu, huống hồ chuyện này còn liên quan đến cả tiền thưởng họ sẽ được nhận.

Chỉ có điều, điểm bị phơi bày, tự nhiên cũng sẽ không thể tránh khỏi việc một số giáo viên điểm thấp cảm thấy lúng túng.

Ví như thầy Bạch Ngạn Trúc lớp Tám, từ ngày thầy nhận chức chủ nhiệm lớp Tám tới nay, vẫn luôn một mực tận tụy với lớp, thầy đã dành rất nhiều tâm huyết để trông nom những đứa trẻ mà gần như đang đứng trước nguy cơ sẽ bị rớt tốt nghiệp, không ít lần thầy bị mọi người cười nhạo thầy chỉ biết tốn công vô ích, cũng từng có người tự nhận tốt bụng khuyên thầy đừng nên dành quá nhiều tình cảm cho chúng, những đứa trẻ vốn ích kỷ đó sẽ không cảm thấy biết ơn đâu, càng sẽ không biết thế nào là hồi báo ngang hàng.

Đến khi lên lớp 12, lớp Tám và lớp Bảy bất ngờ thay đổi, những đứa trẻ từng bị coi như những tên côn đồ cắc ké dường như đã hoàn toàn giác ngộ, đồng loạt biết quay đầu là bờ, lớp yếu trở thành kỳ quan hiếm có tính từ khi Thập Nhị Trung vừa được thành lập tới nay. Bạch Ngạn Trúc cũng nhờ vậy mà được đứng thẳng sống lưng, nở mày nở mặt trước các đồng nghiệp trong văn phòng, tự hào kể về học trò lớp thầy, thầy thương yêu cả lớp như con của mình.

Có thể nói, lớp Tám chính là kiêu ngạo của Bạch Ngạn Trúc.

Đáng tiếc thay, nếu chiếu theo kết quả mà bảng khảo sát này cho ra, thì dường như lớp Tám lại không hề cho rằng giáo viên chủ nhiệm của bọn họ là kiêu ngạo, là một niềm tự hào.

Tuy điểm Bạch Ngạn Trúc đạt được cũng không hẳn là quá thấp, nằm ở tầm trung trong số các giáo viên chủ nhiệm của cả tám lớp, cũng xem như tạm được, chỉ có điều nếu đem so với những gì Bạch Ngạn Trúc đã đánh đổi, cộng thêm sự thân thiết trong lời nói mỗi khi thầy nói về học trò, như đang nhắc về những đứa con ruột thịt, thì số điểm này lại có vẻ quá bẽ bàng.

Thật giống như tình cảm mà Bạch Ngạn Trúc dành cho học trò chỉ là tự nguyện đến từ một phía, mà vừa quay đi, học trò đã chẳng còn quan tâm thầy là ai.

Một số thầy cô cũng không khỏi thổn thức thay cho Bạch Ngạn Trúc, thầm nghĩ lũ ranh con thì vẫn mãi là lũ ranh con, vong ân bội nghĩa.

Tuy Bạch Ngạn Trúc biết rõ rằng không phải hễ giáo viên đối xử tốt với học trò thì học trò cũng phải có nghĩa vụ báo đáp lại, nhưng khi nhìn thấy kết quả này, ít nhiều vẫn có chút gì đó hụt hẫng, lại nghe thầy Tôn hỏi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng gượng cười đáp: "Vẫn ổn, mọi người cũng nhiều người có điểm lưng chừng tôi mà."

Thầy Tôn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thầy và họ sao lại giống nhau được? Thời gian mà thầy bỏ ra để chăm lo cho học trò lớp thầy không biết phải gấp bao nhiêu lần những người khác bỏ ra..."

Ngồi đối diện bọn họ là giáo viên dạy lớp khác, thầy Trần, trước kia cũng thường châm chọc khiêu khích Bạch Ngạn Trúc, nay nghe được đoạn đối thoại này, lập tức mỉa mai: "Khi trước tôi đã bảo thầy Bạch rồi, tụi học trò lớp yếu không đáng để thầy phải nhọc lòng đến vậy đâu, mà thầy Bạch đâu nghe tôi, bây giờ thầy đã thấy tôi nói đúng chưa!"

Thầy Trần không hạ giọng, tất cả giáo viên xung quanh đều nghe thấy, ngay sau đó, một giáo viên họ Chu cũng gia nhập: "Hồi trước tôi cũng từng chủ nhiệm lớp yếu một đoạn thời gian, nói thật lòng, toàn những đám oắt con không tim không phổi lại không biết đúng sai, giờ có cho tôi cũng không muốn nhận."

"Aiz, tôi thực sự lấy làm tiếc thay thầy Bạch, thỉnh thoảng thầy cũng hay mua đồ uống đãi học sinh nhỉ? Chúng cũng thật là, không chịu giúp thầy Bạch tranh thủ chút tiền thưởng gì cả, thực sự là nuôi ong tay áo."

Những người vừa mở miệng đều là những người vốn đã không mấy ưa gì Bạch Ngạn Trúc, bất kể là tác phong hay thành tích của lớp Tám trong học kỳ này đều tăng nhanh như gió, Bạch Ngạn Trúc ở trong văn phòng không khi nào là không bày tỏ sự vui sướng hồ hởi, cũng khó tránh khỏi dẫn tới việc bị nhiều người ghen ghét, mà giờ lại cho ra điểm số như vậy, những người này đương nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ hả hê, chỉ đứng xem kịch vui thôi không đủ, còn phải bỏ thêm vài câu.

Bạch Ngạn Trúc vốn đã đủ buồn bực, bị bọn họ anh tới một câu tôi tiếp một câu như thế, lại càng thêm lúng túng, ngượng ngùng nói: "Các trò ấy tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu được cũng là bình thường, sau này sẽ khá hơn..."

Cô Chu xì một tiếng: "Sao mà khá lên nổi, trước đây tôi cũng từng mang lớp yếu rồi, thử hỏi đến tận bây giờ mà có đứa nào chịu về thăm cô giáo nó lấy một lần đâu, nên nghe tôi đi, bạch nhãn lang thì mãi cũng chỉ vong ân bội nghĩa vậy thôi, thầy Bạch à, tôi khuyên thầy đừng nên phí công phí sức vào chúng nó làm gì nữa, chẳng được ích lợi gì đâu."

Bạch Ngạn Trúc nghe vậy cũng không ủng hộ, nghiêm mặt nói: "Vậy đâu có được, dạy dỗ và dẫn dắt học sinh là trọng trách của một người thầy, nếu mặc kệ học sinh thì sao có thể gọi là thầy, mà đã là thầy thì không thể dễ dàng từ bỏ học sinh của mình như thế được."

Đáng tiếc những lời của thầy Bạch Ngạn Trúc không chỉ không được cô Chu tán thành, mà còn bị đối phương lườm sắc lẻm, tiếp tục chọc ngoáy: "Nếu thầy Bạch đã cao thượng đến vậy, thì cứ tiếp tục đâm đầu vào tụi nó đi, để thử xem chúng có bị thầy cảm động hay không, biết đâu chừng sang học kỳ tới sẽ cho thầy được điểm xếp hạng cao."

Thầy Trần thấy thế cố ý hỏi: "Cô Chu, có vẻ như lần này cô được điểm cũng khá cao nhỉ?"

Cô Chu vờ bình thản: "Cũng tạm, xếp thứ hai trong lớp chúng tôi, đứng trước tôi là giáo viên chủ nhiệm... Thực ra bình thường tôi cũng không phải hao tâm tổn trí về chúng lắm đâu, học trò ngoan biết nghe lời đương nhiên phải khác."

Thầy Trần nói: "Đám học trò lớp tôi cũng coi như có chút lương tâm, không để tôi bị trừ tiền thưởng."

Hai người một xướng một họa, càng nói càng khiến Bạch Ngạn Trúc cảm thấy khó chịu.

Trùng hợp là Hoắc Bình Xuyên cũng tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy hai người trò chuyện vô cùng hăng say, liền tiếp lời hỏi: "Mọi người đang bàn luận về chuyện gì vậy?"

Hai người này từ sớm đã bắt đầu theo phe Hoắc Bình Xuyên, bình thường cũng hay thích nịnh hót lão ta, vừa thấy được hỏi, liền thêm mắm dặm muối mà thuật lại cuộc tranh luận vừa rồi, thầy Trần còn cố ý đệm thêm một câu: "Hiệu trưởng Hoắc, thầy thấy tôi và cô Chu nói có đúng không?"

Hoắc Bình Xuyên nghiêm túc lắc đầu, nói: "Hai thầy cô nói vậy đâu có được."

Thầy Trần và cô Chu không ngờ Hoắc Bình Xuyên thế mà lại phản bác bọn họ, thầm căm tức trong lòng, mọi người trong văn phòng cũng có chút bất ngờ, bình thường hai người này cũng hay xum xoe xung quanh Hoắc Bình Xuyên, mà hễ đụng chuyện gì đó Hoắc Bình Xuyên cũng thường thiên vị hai người họ, há là chuyện cỏn con này, đáng lý Hoắc Bình Xuyên phải nghiêng về phía bọn họ mới đúng.

Lại chợt nghe Hoắc Bình Xuyên chậm rãi nói: "Hệ thống khảo sát lần này dựa sát trên số liệu thống kê thực tế đồng thời mang tính khoa học cao. Điểm của mỗi thầy cô phản ánh đúng thực trạng giảng dạy của người đó, chúng gắn liền nhau như một nhịp thở, chứ không chỉ đơn thuần là dựa vào điểm đánh giá của học sinh, hai người quy kết điểm số bị ảnh hưởng trực tiếp bởi học sinh là không hợp lý."

Hoắc Bình Xuyên vừa dứt lời, toàn bộ văn phòng: "..."

Bạch Ngạn Trúc cũng chỉ thiếu nước hộc máu, nếu chiếu theo ý Hoắc Bình Xuyên vừa nói, thầy bị điểm thấp như vậy không hề dính líu gì đến học trò, mà hoàn toàn là bởi năng lực dạy học của thầy quá kém cỏi.

Nghe có khác nào giết người không dao, ông ta nói vậy còn chói tai hơn cả những lời mỉa mai châm chọc của hai người kia,.

Cố tình là địa vị của Hoắc Bình Xuyên lại cao hơn bọn họ, còn bày một bộ thanh liêm công chính, luôn mồm lấy hệ thống khoa học nói chuyện, muốn phản bác cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Thầy Trần nghe vậy cũng nở nụ cười, hùa theo: "Hiệu trưởng Hoắc nói rất có lý, chúng ta không nên nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện như thế."

Cô Chu cũng chỉ chờ cơ hội vuốt mông ngựa, nói: "Nếu không thì sao hiệu trưởng Hoắc lại được lên làm lãnh đạo, bởi vậy mới nói hiệu trưởng Hoắc vốn là người hiểu rõ bản chất của vấn đề nhất."

Hoắc Bình Xuyên phất phất tay: "Hệ thống khảo sát này là nhờ người khác khai phá ra, tôi cũng chỉ học được chút da lông bên ngoài thôi, nhưng không thể không công nhận một điều là, hệ thống thực sự rất tiên tiến, đoán chừng khi hệ thống được nâng cấp hiệu quả hơn nữa, nhất định sẽ có thể nâng tầm giáo dục của Thập Nhị Trung lên một tầm cao mới."

Nghe thầy Trần và cô Chu xu nịnh một hồi, Hoắc Bình Xuyên mới chuyển hướng sang Bạch Ngạn Trúc, nhàn nhạt nói: "Thầy Bạch thân là giáo viên chủ nhiệm, điểm lần này lại không mấy lý tưởng, hi vọng thầy nên dành chút thời gian tự tổng kết lại kinh nghiệm dạy học nhằm khắc phục bản thân, làm sao để còn cải thiện việc dạy... Chỉ có vậy thì mới không uổng công hệ thống này ra đời, thầy thấy có đúng không?"

Bạch Ngạn Trúc ủ rũ, thầy cũng không dám phản bác Hoắc Bình Xuyên, đang định xuôi theo thì trùng hợp tiếng chuông tan tiết cũng vừa vang lên, kèm theo điệu cười khẩy của Lâm Nhã Chí: "Thứ gọi là hệ thống khảo sát mức độ đánh giá chỉ là c*t chó, cũng chỉ có cái trình của hiệu trưởng Hoắc mới có thể tin tưởng cái hệ thống rách nát rắm chó khoa học này, đã không biết xấu hổ còn dám cầm nó ra dạy đời thầy Bạch, thứ gì."

Hoắc Bình Xuyên nghe vậy liền biến sắc, nghiêm mặt nói: "Thầy Lâm, thầy đang phạm vào đạo đức của nghề giáo rồi đấy, trước khi nói chuyện tốt nhất thầy nên tự uốn lưỡi bảy lần, hệ thống này đã được thông qua kiểm nghiệm khoa học, và đã được đơn vị cấp trên phê duyệt trước khi đưa vào sử dụng, theo như thầy nói, thì ý thầy là đang nghi ngờ sự trung thực của sở giáo dục?"

Hoắc Bình Xuyên đã sớm muốn tìm cớ trị Lâm Nhã Chí, dù là cơ hội nhỏ nhoi cũng phải liều mạng gán tội nặng.

Lâm Nhã Chí nào thèm để ông ta vào mắt, tiện tay vứt sách giáo khoa cầm trên tay xuống bàn làm việc của mình, nói: "Tôi nghi ngờ đấy, rồi làm sao?"

Hoắc Bình Xuyên vốn đã quen đưa đẩy căn bản không tài nào hiểu được suy nghĩ của người không sợ quyền thế, nhất thời bị nghẹn, lập tức sầm mặt xuống: "Thầy Lâm, tôi khuyên thầy nếu không có căn cứ thì tốt nhất đừng nên ăn nói lung tung."

"Không có căn cứ?" Lâm Nhã Chí cười mà như không cười nhìn ông ta, "Hoắc Bình Xuyên, số dữ liệu mà tôi từng phân tích có lẽ còn nhiều hơn cả ông, chỉ cần ông dám công khai dự án kia ra đây, tôi đảm bảo sẽ lập tức chứng minh cho ông thấy, thứ ông gọi là khoa học không hề khoa học."

Hoắc Bình Xuyên chỉ nghĩ hắn dạy toán dạy đến điên rồi: "Lâm Nhã Chí, tôi không phải học trò của anh, anh cũng đừng tưởng lấy bộ dáng đấy lừa gạt được tôi."

"Rốt cuộc ai mới là kẻ lừa đảo đây?" Lâm Nhã Chí bắt chéo tay trước ngực, hất cằm nhìn Hoắc Bình Xuyên, "Lấy một thứ mà chỉ mình ông biết cách thức nó hoạt động ra để khảo sát giáo viên, nếu muốn nói, chẳng phải ông muốn nói sao thì nói ư?"

Lâm Nhã Chí chọc ngay đúng trọng tâm, trắng trợn nghi ngờ mức độ uy tín của hệ thống khảo sát.

Hoắc Bình Xuyên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng ông ta cũng biết rõ, nếu ngày hôm nay ông ta không thể bác bỏ lập luận của Lâm Nhã Chí, vậy thì về sau ông ta đừng hòng thuận lợi nương theo hệ thống khảo sát này để mở rộng thế lực của mình.

Ánh mắt Hoắc Bình Xuyên léo lên sự nham hiểm, lạnh lùng nhìn Lâm Nhã Chí, nói: "Nguyên lý hoạt động của hệ thống sao có thể do tôi quyết định được, điều này phải dựa trên cơ cấu rõ ràng, nhưng còn anh, chỉ biết nói suông đã vội bác bỏ một hệ thống khảo sát do chính lãnh đạo của sở giáo dục công nhận, hành động này mới thật sự phải khiến người khác hoài nghi, đúng không?"

Lúc này thầy Trần ở bên cũng chen vào: "Chà, tính ra thì, điểm đợt khảo sát lần này của thầy Lâm hình như cũng đâu cao lắm đâu nhỉ."

Cô Chu như bừng tỉnh: "Chẳng trách thầy Lâm luôn miệng khăng khăng hệ thống này không khoa học... Dù sao cũng dính dáng đến tiền thưởng của người ta mà."

Hoắc Bình Xuyên cũng như mới ngộ ra, nhìn Lâm Nhã Chí, giọng mang giễu cợt: "Thì ra là vậy, thầy Lâm cũng thật là, chỉ vì chút lợi nhỏ, lại làm to chuyện như thế, không nên..."

Bạch Ngạn Trúc thấy Lâm Nhã Chí ra mặt vì mình, lại lấy thân chắn trước lưỡi kiếm, thầy thật sự rất áy náy, liền kéo Lâm Nhã Chí lại, nhỏ giọng nói: "Thôi, thầy Lâm à, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà..."

Các thầy cô khác cũng sợ Lâm Nhã Chí bị chọc điên chẳng nói chẳng rằng nhào vào đánh nhau, dồn dập khuyên can: "Thầy Lâm, hay là thôi đi, đừng cãi cọ nữa."

"Đúng đấy, cũng có phải chuyện gì to tát..."

Hoắc Bình Xuyên lại không cho phép Lâm Nhã Chí liên tục khiêu chiến quyền uy của ông ta, lão quát lên: "Lâm Nhã Chí, nếu ngày hôm nay anh mà không xin lỗi, tôi sẽ đem chuyện này báo cáo với cấp trên, anh đã năm lần bảy lượt nghi ngờ lãnh đạo, với cái thái độ này, tôi thấy anh không hề xứng để làm một thầy giáo..."

Lâm Nhã Chí căn bản không hề để sự uy hiếp của ông ta vào mắt, chỉ lườm, nói: "Ông kiện đi, ông kiện ngay bây giờ cho tôi, nếu ông không kiện ông là cẩu."

Hoắc Bình Xuyên: "..."

Tên này điên thật rồi????

Lâm Nhã Chí không cho ông ta cơ hội lùi bước, thấy lão sững sờ, Lâm Nhã Chí tự móc điện thoại, lưu loát bấm gọi một dãy số, vừa nói: "Hoắc Bình Xuyên, ông dọa sẽ kiện tôi đã không biết bao nhiêu lần, vậy mà không lần nào tôi thấy ông có hành động thực tế, đến cẩu cũng không nhát cáy như ông. Ngày hôm nay để tôi giúp ông, ông không kiện cũng phải kiện."

Hoắc Bình Xuyên bị hắn đập cho choáng váng, khó hiểu nhìn hắn ấn số, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Lúc nói, đường dây đã bắt máy, Lâm Nhã Chí giương giọng, nói: "Alo, là sở giáo dục đấy phải không? Tôi đến từ Thập Nhị Trung, phó hiệu trưởng Hoắc Bình Xuyên của trường chúng tôi muốn gửi đơn tố cáo tôi lên sở giáo dục, phiền anh mau gọi lãnh đạo ra nhận điện thoại."

Hoắc Bình Xuyên: "..."

Toàn thể giáo viên trong văn phòng: "..."

À thì, gì kia, ngang tàng sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng, chính là để chỉ tình huống thế này đây phải không?

Hoắc Bình Xuyên chỉ có một thân địa vị quyền mưu, đụng phải Lâm Nhã Chí chỉ coi công việc như vật ngoài thân, căn bản không hề có chút sức uy hiếp nào.

Nhìn Lâm Nhã Chí khí thế thế kia, nếu không phải được tận mắt thấy, ai dám tin, hắn đang ép Hoắc Bình Xuyên kiện bản thân?

.

Tác giả có lời muốn nói: Sở giáo dục: Online chờ, không vội.

Dẹo said: 

√ Tui lập page rồi nha, để ngay phần tường nhà.

√ Nguyên văn mấy đoạn thầy Lâm solo vs họ Hoắc ổng chửi còn kinh hơn, tui 'nói giảm nói tránh' rồi đấy.

√ Ai đẩy thuyền thầy Lâm x thầy Bạch không?