Nom bản mặt cười trên nỗi đau của người khác của Chiêm Đài, Phương Lam nhíu mày trừng mắt lườm cậu: “Người nhà của Ngô Du đã sắp phát điên rồi, rốt cuộc cậu ta đang ở đâu?”

Chiêm Đài sờ mũi, cười lấy lòng với cô, đáp: “Cô yên tâm, nếu đã là hồ li thì không có gì nguy hiểm đến tính mạng cả.”

“Tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, thích nhất nhất nhất nhất chính là hồ li đấy.”

Phương Lam nghi ngờ nhìn Chiêm Đài, tai cậu đã dần đỏ lên, nhưng vẫn không muốn nhận thua, còn giả vờ nói với giọng điệu ba lăng nhăng: “Không đúng à? Hồ tiên nào cũng xinh đẹp, tính tình lại ngây ngô hồn nhiên, như một cô thôn nữ mộc mạc vậy.”

“Hồ tiên trong núi là dễ lừa nhất.

Hồi bé, tôi được sư phụ dẫn lên núi Không Động, vì ham chơi nên lạc đường, thế là gặp được một bé hồ tiên.”

Vẻ mặt Chiêm Đài như đang đắm chìm trong cõi mộng tuyệt vời, mơ mơ màng màng đầy khát khao, như đang rơi vào miền ký ức tươi đẹp.

“Em ấy mới chỉ tu luyện hơn trăm năm, vừa mới hiểu tính người, nói năng đơn giản và dễ thương chẳng khác gì đứa trẻ 5 tuổi, thậm chí vẫn còn chưa biến thành hình người hoàn chỉnh, chỉ là một con hồ li đỏ, với nhúm lông trắng ở hai tai và cái đuôi dài sau mông.”

“Năm ấy, tôi mới 10 tuổi.

Cam Túc sản xuất nhiều hoa hồng Khổ Thủy, sư phụ và anh tôi chuyên đi bắt yêu tinh hoa hồng để luyện đan.

Khi đó, tôi vẫn ngu ngơ, không có thiện cảm với đám yêu tinh hoa, chỉ cảm thấy bọn họ cố tình điệu bộ, chẳng e dè tí nào, vừa lẳng lơ vừa đáng ghét.”

Chiêm Đài xấu hổ sờ mũi, liếc trộm Phương Lam một cái.

Thấy cô không có ý cười nhạo mà còn thích thú lắng nghe, cậu như nhận được sự khích lệ, bèn ưỡn ngực kể tiếp.

“Tôi đi chậm hơn, chẳng mấy chốc đã tách khỏi sư phụ và anh tôi.

Mới đầu tôi còn không sợ, lại trèo lên cây óc chó, vặt bảy, tám quả để ăn.”

Chiêm Đài miêu tả bằng tay: “Cô đã bao giờ nhìn thấy quả óc chó xanh chưa? To thế này này, có lớp vỏ màu xanh rất dày bên ngoài.”

Phương Lam lắc đầu, ý là chưa từng thấy.

Chiêm Đài càng đắc ý hơn, liền nói tiếp: “Bóc vỏ quả này cũng phải cẩn thận, vì khi bóc vỏ sẽ bắn ra nhựa đen, nếu để dính vào tay sẽ rất khó rửa sạch.”

Phương Lam tò mò hỏi: “Rửa bằng xà bông cũng không sạch à? Dùng kem đánh răng thì sao?”

Chiêm Đài xua tay: “Không rửa sạch được đâu, chỉ có thể đợi một thời gian, khoảng mười ngày nửa tháng, da tay mình thay lớp mới, vết đen sẽ từ từ biến mất.”

“Sau khi hái quả óc chó, tôi đập lớp vỏ xanh, nhựa dính đầy tay, không tài nào rửa sạch được.

Sư phụ và anh tôi thì chẳng biết đã đi đâu.

Trong núi, có gọi thế nào cũng không thấy trả lời.”

“Đã quá giờ cơm trưa, tôi đói cồn cào, bụng lép kẹp, tay dính đầy nhựa quả óc chó, lại còn lạc đường nữa chứ.

Tôi nhất thời lo mình sẽ bị bỏ lại trên núi mãi mãi rồi chết đói, nên không nhịn được òa lên khóc.”

Chiêm Đài có phần ngượng ngùng khi nhắc lại chuyện xưa.

Song Phương Lam hiếm khi không mỉa mai cậu, ngược lại còn khẽ gật đầu: “Trẻ con mà, luôn không có cảm giác an toàn.”

Chiêm Đài mỉm cười, đoạn nói: “Tôi ngồi xổm dưới gốc cây khóc tu tu, nào ngờ có mấy quả óc chó trên cây rơi xuống nện trúng đầu tôi, làm tôi đau điếng.

Đau đến độ quên luôn cả buồn, lập tức nhảy dựng lên, phải tóm bằng được đồ khốn nào đã ném trúng ông đây.”

“Khi tôi vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cục bông màu đỏ đang ngồi trên cành, vểnh đôi tai nhọn màu trắng, núp sau lớp lá cây và ló đầu ra nhìn tôi.”

Chiêm Đài lần đầu bắt gặp cục bông màu đỏ đó, còn tưởng là một con mèo.

Cậu mừng rơn trong lòng, thầm đoán chưa biết chừng mình đã gặp phải linh thú cầy mặt hoa.

Cậu kiên nhẫn đợi dưới gốc cây hồi lâu, cuối cùng cục bông màu đỏ cũng nhảy từ trên cây xuống.

Bấy giờ, cậu mới nhận ra nó là một con hồ tiên nhỏ chỉ vừa mới hiểu tính người.

Lúc nhảy xuống khỏi cành cây, hồ tiên còn ngậm quả óc chó xanh trong miệng, dè dặt đi đến trước mặt cậu rồi nhả quả óc chó ra.

Sau đó, nó ngẩng cái đầu lông xù lên, nói với Chiêm Đài bằng giọng non nớt: “Anh đừng khóc, em hái quả cho anh này.”

Giờ nhớ lại dáng vẻ của hồ tiên khi đó, Chiêm Đài vẫn cảm thấy ấm áp cõi lòng.

“Có duyên mới gặp được hồ tiên, tuy nó không hiểu sự đời nhưng rất thông minh nhanh nhạy, đặc biệt rất giỏi hiểu ý người, còn thích giúp con người xua tan ưu phiền và giải quyết khó khăn.

Nghe nói tôi bị lạc mất sư phụ và anh trai, nó cứ đòi dẫn tôi đi tìm họ.”

Chiêm Đài nghĩ một lúc mới nói: “Cô biết đấy, những đứa trẻ không cha mẹ, lại không có tuổi thơ bình thường như chúng tôi, hồi nhỏ đều rất cô đơn.”

“Tôi không có bạn bè trong trường, anh tôi lớn hơn tôi hai tuổi, cũng chẳng thể chơi được cùng nhau.

Hồ tiên đáng yêu, ngờ nghệch, giống như cô em gái mà tôi hằng mong ước.

Trước lúc chia tay, tôi còn cố ý nói cho em ấy biết nhà tôi ở đâu, và dặn em ấy nhất định phải đến chơi với tôi.”

Chiêm Đài cắn môi, đôi lông mày dần cau lại.

Cậu khẽ thở dài: “Không ngờ hai năm sau, em ấy đến tìm tôi thật.”

Hồ tiên bụng dạ đơn giản và thẳng thắn, đã đồng ý sẽ đến chơi với cậu nên nó dốc lòng tu luyện.

Cuối cùng cũng nó tạm tu luyện được thành hình người, lại mặc quần áo, che hai tai và cái đuôi rồi lần theo dấu vết của Chiêm Đài, tìm đến nhà cậu.

“Em ấy hóa thành một cô nhóc 11, 12 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa trông rất ngọt ngào, hai mắt to tròn trong veo, xinh xắn cực kỳ.”

Chiêm Đài nói với giọng đầy xúc động và hoài niệm: “Tôi dẫn em ấy đi ăn kem.

Em ấy ăn say sưa đến độ sữa dính đầy mặt, muốn vùi luôn đầu vào ly kem, chén liền tù tì hết hơn hai mươi ly kem, ăn hết tiêu tiêu vặt của tôi trong một tháng mới thôi.”

Phương Lam bật cười, đôi mắt sáng ngời, nghiêng đầu hỏi cậu: “Sau đó thì sao?”

Giọng Chiêm Đài trở nên tiếc nuối: “Sau đó, tôi không dám giữ em ấy ở lại lâu.

Chưa kể đến việc thời gian tu luyện của em ấy ngắn ngủi, rất dễ bị lộ sơ hở.

Nếu sư phụ và anh trai tôi biết có hồ tiên đắc đạo như này, thì khó có thể đảm bảo rằng họ sẽ không bắt nó rồi lột da, ăn thịt, luyện thành pháp khí gì đó.”

Hồ tiên nhỏ cứng đầu, khó khăn lắm mới gặp được Chiêm Đài nên kiên quyết không chịu rời đi.

Chiêm Đài lo sợ mỗi ngày, đến mức suy nhược thần kinh.

Rốt cuộc có một hôm cậu đã không kìm được mà nặng lời với hồ tiên.

Hồ tiên bị tổn thương, ngậm nước mắt vừa đi vừa ngoái đầu lại, cuối cùng vẫn trở về núi Không Động.

“Trong hai năm sau đó, cứ đến mùa thu là lại có vài quả óc chó xanh xuất hiện trước cổng nhà tôi một cách khó hiểu.” Chiêm Đài thản nhiên nói, “Năm 14 tuổi, tôi rời quê hương, về sau cũng không còn tin tức của em ấy nữa.”

Phương Lam thở dài: “Không ngờ bé hồ tiên lại là mối tình đầu của cậu.

Cứ thế kết thúc, đúng là khiến người ta thương cảm.”

Chiêm Đài như mèo bị giẫm phải đuôi: “Này này này, đừng nói linh tinh, mối tình đầu gì chứ! Thằng này ‘dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng’ nhé.

Tôi là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu cô gái…”

Phương Lam tiện tay lấy ra một gói nhỏ quả hạch sáng nay ăn còn thừa, rồi nhét một quả óc chó vào miệng Chiêm Đài: “Ăn quả óc chó đi này!”

Ừ, vừa đắng vừa chát lại pha chút dư vị ngọt ngào ấm lòng, nhưng không phải là hương vị của mối tình đầu.

Chiêm Đài im lặng chốc lát, lại nói: “Hồ tiên kết duyên lành, phải có phúc tu mấy đời mới may mắn gặp được.

Nó lơ ngơ xinh đẹp lại cố chấp, nên việc nó biến thành hình dạng của Ngô Du và sống trong ký túc xá, phần lớn là yêu cầu của chính cậu ta.”.