Phương Lam không nói thêm một lời nào với Chiêm Đài cho đến tận khi xuống xe.

Chiêm Đài cũng không hề khó chịu.

Cậu mỉm cười, đút tay vào túi quần, thư thái dựa vào chiếc xe điện.

Khi cô chuẩn bị lên tầng, cậu mới gọi cô lại.

“Này, cô đừng trách tôi không tin lời lão Bạch.

Tôi và hắn quen biết nhau đã mấy năm, còn lạ gì hắn nữa.”

Chiêm Đài nhếch khóe miệng, nói: “Một câu chuyện bình thường mà có thể thổi phồng lên rất kinh khủng, tuy tin tức nhanh nhạy nhưng mồm miệng như tép nhảy.

Ưu điểm duy nhất là hiền lành, trung thực, ngày thường rất tốt bụng, dám nghĩ chứ không dám làm kẻ xấu, mà cũng chẳng có bản lĩnh đó.”

“Hè năm ngoái, tôi đến một nhà do lão Bạch giới thiệu để bắt ma.

Hắn đã nói về tai họa ma quỷ đến mức rất đỗi li kỳ, nào là ma nữ kia vô cùng đáng sợ, xuyên qua xuyên lại bức tường vào nửa đêm, dọa cả nhà đó không được yên.”

“Lúc sắp lên đường, hắn còn rơm rớm nước mắt, dặn đi dặn lại tôi rằng phải hết sức cẩn thận, khiến tôi tê cả da đầu.

Tôi vốn cũng là kẻ đầy kinh nghiệm, chỉ nghĩ chuyện ma nữ là việc dễ như trở bàn tay.

Kết quả là, khi đến dưới khu chung cư nhìn lên cửa sổ tối thui của một căn hộ, lại nghĩ đến bộ dạng thần kinh của hắn, tôi còn thật sự cảm thấy có phần hoang mang.”

Lúc đó, Chiêm Đài chửi thầm lão Bạch hàng nghìn lần.

Cậu nghĩ ngợi chốc lát rồi lôi từ trong túi ra một lá bùa để lấy thêm can đảm, bấy giờ mới cảm thấy khá hơn và hít sâu một hơi, bước vào căn hộ.

“Sau đó thế nào?” Trí tò mò bị kích thích, Phương Lam hào hứng nhìn cậu.

Chiêm Đài khịt mũi đầy hung dữ: “Tôi nhổ vào! Ma nữ ở đâu ra? Đó căn bản chỉ là một căn hộ cũ lâu năm không sửa nên có chuột.

Chuột chui rúc trong đường ống thì không phải là có tiếng động à?”

“Lão Bạch đần kia, vừa nghe nói là ma quỷ lộng hành đã không dám bước vào cửa, sợ vãi tè đi tìm tôi cứu viện.

Nào ngờ, té ra ầm ĩ như vậy lại là mấy con chuột nhắt.”

Phương Lam không nhịn nổi cười.

Cô trút bỏ vẻ đề phòng lúc trước, thay vào đó là nhoẻn miệng cười thật tươi, để lộ lúm đồng tiền nông hai bên má.

Cả người cô tắm trong ánh trăng Sơn Thành, như tiên nữ chốn nhân gian.

Chiêm Đài xòe hai tay ra, tỏ vẻ chẳng biết làm thế nào: “Cô nhiều nhất chỉ có thể tin được 30% trong lời nói của hắn thôi.”

Phương Lam vừa cười vừa lắc đầu: “Cho dù là 30% cũng đáng để điều tra.

Đôi trai gái trong bài dân ca gặp nhau trên cầu treo.

Mà, cách nơi Tiểu Trương mất tích không xa chính là cầu Thiên Tư Môn.

Dưới cầu lại có răng chó đen trấn yêu quái.

Nếu đó là trùng hợp thì không khỏi quá trùng hợp rồi.”

Chiêm Đài nhíu mày: “Cô thà tin lão Bạch mồm thơn thớt chứ không tin tôi sao?”

“Tôi đã tính quẻ, sẽ không sai đâu.

Tiểu Trương hiện tại vẫn còn sống.

Nếu theo lời lão Bạch nói thì anh ta đã gặp yêu quái sông.

Anh ta không phải là Đường Tăng, làm sao lại giữ được mạng đến tận bây giờ?”

Trời đêm về khuya giăng đầy những mây đen dày nặng trĩu, dường như sắp mưa đến nơi.

Mây đen dày đặc che lấp ánh trăng, khuôn mặt sáng trắng của Phương Lam liền tối đi, rèm mi như hai cánh quạt che khuất ánh mắt cô.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt cô trở nên lo âu.

“Chẳng lẽ chúng ta tìm kiếm bao ngày trời đều vô ích, không có cách gì à?” Cô dẫn dắt từng bước một cách vu vơ, “Cậu lăn lộn giang hồ nhiều năm, thấy nhiều hiểu rộng, lại luôn thông minh nhanh trí, chẳng lẽ cũng chỉ có thể bó tay khi gặp tình huống như này sao?”

Bị cô khích, Chiêm Đài buột miệng nói: “Tất nhiên là có cách, nhưng không thích hợp để dùng.”

“Nếu cô thật sự nghi ngờ có yêu quái sông qua lại ở cầu Thiên Tư Môn thì chúng ta rút răng chó đen trấn bên bờ sông ra.

Yêu quái sông sẽ nhân lúc đêm khuya mà thừa cơ chui ra làm loạn.”

“Nếu đúng như những lời lão Bạch nói, chẳng phải chúng ta tìm một đôi trai gái lên cầu làm mồi nhử để thử là được ư?”

Cậu cau mày, đoạn nói tiếp: “Ngặt nỗi, tình hình bây giờ vẫn chưa biết là có yêu quái hay không.

Chúng ta hoàn toàn không nói rõ được là nó có nguồn gốc như thế nào.

Tôi cũng không nắm chắc mình sẽ đối phó được với con yêu quái mà chưa rõ nó là thứ gì.

Nếu cứ thử bừa, rất có thể sẽ khiến người vô tội bị thương.”

Phương Lam cúi đầu, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt.

Cô dịu dàng nói: “Cậu nói rất đúng và suy nghĩ cũng rất chu đáo.

Quả thật không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ lên kế hoạch, chậm rãi thăm dò vậy.”

Cô gật đầu với cậu, nhẹ giọng nói câu chúc ngủ ngon, rồi đi lên tầng.

Chiêm Đài thở phào một hơi, đưa mắt dõi theo bóng lưng Phương Lam.

Song, cô vừa mới đi đến đầu cầu thang thì bất ngờ quay trở lại.

“Cậu còn giữ chiếc răng chó đen tìm được lần trước không? Cho tôi mượn xem qua một chút có được không?” Cô nói.

Chiêm Đài từ trước đến giờ không giỏi từ chối, huống hồ người này còn là một cô gái xinh đẹp thế kia.

Tuy nhiên, hôm nay cậu lại có phần không muốn đưa răng sói đen cho cô, nên kiên quyết lắc đầu.

Phương Lam thở dài, như buồn bã lại như bị tổn thương.

Cô do dự một hồi mới ấp úng nói: “Thật ra tối nay, sau khi nghe câu chuyện lão Bạch kể, tôi thấy hơi sợ.

Răng chó đen trừ được tà, cho nên tôi mới muốn mượn về để bên giường.

Tôi nghĩ, làm thế thì sẽ yên tâm hơn.”

Chiêm Đài hết sức lúng túng.

Cậu ‘à’ một tiếng, nhưng vẫn không nói gì.

Phương Lam nắm chặt hai tay thành quả đấm, cắn chặt môi đến mức trắng bệch.

Sau đó, cô hạ quyết tâm, nói với giọng nhẹ tênh, thà chết không sờn: “Không phải cậu vẫn luôn muốn biết rốt cuộc tôi là ai, và tại sao lại giả làm đệ tử của m Sơn Thập Phương sao?”

Sự cám dỗ này quá lớn.

Chiêm Đài chỉ đắn đo một giây rồi theo cô đi lên tầng.

Phương Lam chỉ là một cô gái, một cô gái tay trói gà không chặt, một cô gái chỉ có chút ít bản lĩnh.

Cho dù cậu lên tầng cùng cô, thì cô có thể làm gì được cậu?

Chiêm Đài không mảy may lo lắng, đang tương kế tựu kế, muốn để xem cô có âm mưu gì.

***

Cuồng phong ào ào, tiếng sấm ầm ầm.

Một bên cánh cửa sổ không đóng bị gió to thổi đập vào vách tường phát ra tiếng vang cực lớn.

Nước mưa xen lẫn những vụn mưa đá xối vào mặt Chiêm Đài dọc theo khung cửa sổ để mở, khiến nửa bên mặt của cậu đau rát không thôi.

Dưới sự kích thích của cơn đau, Chiêm Đài dần dần tỉnh lại.

Cậu gắng gượng ngồi dậy trên ghế sô pha, bấy giờ mới nhận ra đầu mình đau như búa bổ, còn thấy chóng mặt và buồn nôn.

Căn phòng tối om.

Còn Phương Lam đã không thấy đâu.

Chiêm Đài hít thở sâu sau đó đứng lên, đi đến cửa phòng khách bật đèn.

Trên bàn trà là cốc nước lúc nãy cậu đã uống cùng với đĩa táo mà Phương Lam đã bổ.

Chiếc ba lô của cậu vốn được để bên cạnh bàn trà đã không cánh mà bay.

Răng sói đen, huyên Bạch Cốt, áo Hoàng Phù, một chiếc vạc nhỏ để mồi lửa đều được để cả trong đó.

Trong chậu hoa ở phòng khách có cắm một cây hương sừng dê tẩm thuốc mê đã cháy được một nửa.

Đó là cây hương cậu mang theo trong ba lô.

Chiêm Đài đứng trong phòng khách vắng tanh, giận quá hóa cười: “Phương Lam, cô được lắm!”.