Giật mình vì tiếng chuông cửa, cô bật dậy rồi chạy tới cửa, trước cả cô Lopez. Hóa ra là người đưa thư. Diana cầm lấy bì thư anh ta đưa rồi đóng sập cửa lại. Không có tên và địa chỉ người gửi đề trên phong bì, nhưng cô có cảm giác nó có liên quan gì đó tới Maria. Cô vội vàng xé bì thư:

Mẹ thương yêu của con,

Hôm nay con đã tới được Rio. Họ bảo với con rằng mẹ đã mất. Con không tin mẹ ạ.

Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Mẹ đã đi đâu thế, khi chúng ta cuối cùng cũng được gặp nhau?

Ôi, mẹ ơi, con nhớ mẹ vô cùng... Mẹ cũng nhớ con, phải không mẹ?

Vậy hãy đến mang con đi cùng mẹ. Con đang ở tại địa chỉ ghi trong lá thư thứ tư.

Con chắc là mẹ sẽ tới vì con biết mẹ vẫn còn sống mà.

Mẹ phải tới đấy.

Vì nếu mẹ không tới, con sẽ phải chấp nhận những điều người ta nói với con đều là sự thật. Con sẽ phải thừa nhận rằng con không bao giờ còn cơ hội được gặp mẹ trong thế giới này.

Nếu như thế con sẽ làm bất cứ điều gì giúp đưa con tới gặp mẹ.

Con.

Maria

“Ôi, Chúa ơi.” Diana thì thào. Không có lá thư nào trong phong bì thứ tư cả.