Viên Nhật Sơ dừng lại cước bộ, vừa vặn đứng ở sau bụi hoa che giấu đi bóng dáng của nàng, cũng làm cho nàng nhìn được người đứng trong mái đình.

Chính là Hoàng Phủ Hiên!

Nàng nhíu mày, lẳng lặng đứng ở tại chỗ, đem đối thoại nghe tiến vào trong tai.

“Nếu đã rời đi, vì sao phải về đây?” Nhìn đến đệ đệ cùng cha khác mẹ, ánh mắt Hoàng Phủ Hiên rất phức tạp.

Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không bằng đệ đệ này, trong mắt phụ thân chỉ có Hoàng Phủ Tỉ, mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, chính là không thắng được Hoàng Phủ Tỉ, phụ thân cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn.

Cho dù Hoàng Phủ Tỉ thái độ không đứng đắn như thế nào, lúc nói chuyện với phụ thân lại có thể chọc cho phụ thân vui vẻ cười to; Mà hắn cho dù cố gắng thế nào, giữ lấy gia nghiệp của Hoàng Phủ gia, phụ thân cũng chưa bao giờ đối với hắn có một câu khen ngợi.

Thậm chí liền ngay cả Hoàng Phủ Tỉ rời đi, phụ thân cũng luôn nhớ kỹ hắn, nói là muốn hắn ở đây, mới có thể đem sự nghiệp của Hoàng Phủ gia phát triển rộng lớn hơn.

Đối với đệ đệ này, hắn rất ghen tị.

Liền ngay cả nữ nhân hắn yêu, trong lòng cũng chỉ mỗi có Hoàng Phủ Tỉ.

Ba người thanh mai trúc mã lớn lên, nhưng Đường Vân Vân luôn đi theo phía sau Hoàng Phủ Tỉ, luôn nhìn không thấy hắn; Cho dù gả cho hắn, nhưng người trong lòng của nàng lại là Hoàng Phủ Tỉ.

Này bảo hắn làm sao không hận?

Tám năm trước, Hoàng Phủ Tỉ vô thanh vô tức(không tiếng không động) rời đi, mà hắn tận tâm hết sức chấn giữ sản nghiệp của Hoàng Phủ gia, thậm chí cho rằng chỉ cần hắn cố gắng, có thể đoạt lại ánh mắt của phụ thân, còn có tình yêu của Đường Vân Vân.

Cũng không nghĩ đến, Hoàng Phủ Tỉ lại đột nhiên trở về. Hắn một hồi đến, ánh mắt của phụ thân lại dừng ở trên người hắn, liền ngay cả Đường Vân Vân cũng……Cũng dừng lại ở trên người Hoàng Phỉ Tỉ, đó là ánh mắt nhìn người yêu say đắm, làm cho Hoàng Phủ Hiên hắn nhìn đến rất ghen tỵ.

“Đệ trở về làm cái gì? Nếu rồi đi, đệ lại trở về làm chi?” Hoàng Phủ Hiên chất vấn, ánh mắt mang theo nồng đậm ghen ghét.

Nhìn huynh trưởng, Hoàng Phủ Tỉ hơi hơi nheo mắt, tia chua xót chợt lóe lại biến mất nhanh chóng.

“Đại ca, huynh không hy vọng đệ trở về sao?”

Hoàng Phủ Hiên nắm tay, “Nếu năm đó đệ bỏ xuống hết thảy rời đi, sẽ không nên trở về đây, đệ trở về chỉ làm cho gia đình này càng thêm rối rắm!”

Hoàng Phủ Tỉ thở sâu, nhìn thẳng về phía huynh trưởng. “Đệ trở về, chính là muốn giải quyết chuyện phiền toái của năm xưa.”

Năm đó, hắn liều lĩnh rời đi, nguyên tưởng rằng chỉ cần hắn rời đi, vấn đề sẽ giải quyết, Hoàng Phủ gia sẽ trở nên an nhàn hoà thuận vui vẻ, không hề buộc chặt khắc khẩu. Không nghĩ tới qua tám năm, vấn đề lại giống nhau tồn tại, bởi vậy, hắn mới lựa chọn trở về.

“Đệ chính là phiền toái!” Hoàng Phủ Hiên trừng mắt hắn. “Đệ chính là nguồn gốc của sự phiền toái, đệ quay về, liền cướp đi sự chú ý của phụ thân, liền ngay cả Vân Vân……”

Hắn cắn răng phẫn hận(Phẫn nộ+oán hận) nhìn Hoàng Phủ Tỉ, “Đệ trở về là vì muốn mang Vân Vân đi? Nói cho đệ biết, đừng mơ tưởng! Vân Vân là đại tẩu(chị dâu) của đệ……”

“Đệ biết nàng là đại tẩu đệ.” Hoàng Phủ Tỉ đánh gãy lời nói của hắn, bạc môi gợi lên một chút cười. “Đại ca, chuyện của đệ cùng Vân Vân đã qua đi.”

“Phải không?” Hoàng Phủ Hiên không tin hừ lạnh. “Thật sự trôi qua sao? Đệ thật sự đã từng xem nàng là đại tẩu sao? Năm đó, đệ không phải bởi vì Vân Vân gả cho huynh mới rời Hoàng Phủ gia mà đi sao?”

“Nàng lựa chọn huynh.” Hoàng Phủ Tỉ cười nhẹ. “Từ giây phút nàng gả cho huynh, nàng chính là đại tẩu của đệ, hơn nữa huynh đã quên sao? Đệ muốn thú Nhật Sơ làm thê tử.”

“Viên Nhật Sơ không phải là tấm bình phong đệ dùng để lừa gạt mọi người sao?” Hoàng Phủ Hiên hoài nghi nhìn Hoàng Phủ Tỉ, căn bản không tin lời nói của hắn. “Đệ nghĩ huynh giống như bọn họ tin đệ thật sự thú Viên Nhật Sơ kia sao? Đệ rốt cuộc đang muốn làm cái gì? Đệ có phải hay không nghĩ cướp lấy Hoàng Phủ gia, đem Vân chiếm làm của mình?”

“Nếu đệ lúc trước lựa chọn rời đi, liền tỏ vẻ ta đối với Hoàng Phủ gia, còn có Vân Vân, hoàn toàn là không còn lưu luyến.” Hoàng Phủ Tỉ khẽ thở dài, biết rõ huynh trưởng nghe không vào, nhưng hắn vẫn là lại cường điệu. “Đại ca, Vân Vân đã là của huynh.”

“Ha!” Hoàng Phủ Hiên trào phúng nở nụ cười. “Nàng thật sự là của huynh sao? Không, trong lòng nàng vẫn chỉ có mình đệ, cho dù gả cho huynh, nhưng trong lòng nàng chỉ có đệ, chỉ có mình đệ….”

Hắn thì thầm, khuôn mặt anh tuấn có đau khổ, ánh mắt nhìn Hoàng Phỉ Tỉ lại hiện lên nồng đậm ghen ghét.

“Đều là đệ! Đệ không nên trở về!” Hắn thống hận nhìn Hoàng Phủ Tỉ. “Đệ vì sao không chết bên ngoài kia, vì sao lại quay về? Đệ đã có được rất nhiều thứ, vì sao lại còn muốn đến cướp của huynh?”

Thật sự là đủ! Đứng ở bụi hoa sau Viên Nhật Sơ nghe không nổi nữa!

Nàng cố ý ra tiếng: “Tỉ!” Sau đó tự tại theo bụi hoa sau đi ra, nhìn đến Hoàng Phủ Hiên, nàng kinh ngạc nhíu mày.

“Nha? Đại ca, huynh cũng ở nơi này nha!” Nàng nháy mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn gợi lên tươi cười thiên chân.

Nhìn đến nàng, Hoàng Phủ Hiên vội vã kích động, nhẹ nhàng hưởng ứng nàng.

“Tỉ, chàng đang cùng đại ca nói chuyện phiếm sao?” Viên Nhật Sơ đi đến bên người Hoàng Phủ Tỉ, giống cái tiểu nương tử ôn nhu, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay hắn.

Mềm mại của nàng làm cho Hoàng Phủ Tỉ giật mình, giật mi không nhúc nhích nhìn nàng.

Viên Nhật Sơ tươi cười nhìn về phía Hoàng Phủ Hiên, “Hai huynh đệ các ngươi giống như tán gẫu thật vui vẻ, muội ở bên ngoài kia, cũng nghe đến giọng nói của huynh đệ các ngươi.”

Nghe lời nói của nàng, hiểu được lời nói vừa rồi nàng hoàn toàn nghe rõ, mặt Hoàng Phủ Hiên lập tức đỏ lên, vẻ mặt xấu hổ.

Viên Nhật Sơ híp lại thu hút, cũng không tính liền như vậy đình chỉ, nàng gợi lên một chút cười hồn nhiên, giống như không chút để ý mở miệng. “Muội vừa mới ở đình bên ngoài gặp được đại tẩu, nàng cùng muội trò chuyện một chút, thật sự kỳ quái. Gần nhất lưu hành tiết mục cầu xin đệ muội đem tiểu thúc trả lại cho nàng, cùng đại ca cảnh cáo đệ đệ không cần cướp đại tẩu sao?”

“Ngươi!” Hoàng Phủ Hiên thẹn quá thành giận trừng mắt Viên Nhật Sơ.

“Nhật Sơ!” Hoàng Phủ Tỉ cũng nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Viên Nhật Sơ vô tội nháy mắt, “Muội là đang nói bát quái dạo gần đây mới phát sinh ra ở thành Nam, biểu tình của hai người vì sao lại khó coi như vậy?”

Hoàng Phủ Hiên cắn răng, biết rõ nàng ở chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nhưng lại không thể chửi, chỉ có thể oán hận nhìn hai người liếc mắt một cái, xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Hiên vừa rời đi, Viên Nhật Sơ lập tức buông Hoàng Phủ Tỉ ra, hai tay chống thắt lưng, trừng mắt bóng dáng Hoàng Phủ Hiên.

“Khiếp, nhà ngươi là nơi ở của cả một đóng yêu ma quỷ quái có phải hay không? Cái quỷ gì cũng có thể nói ra!” Nàng tức giận nói xong, quay đầu trừng Hoàng Phủ Tỉ, “Kỳ quái, ngươi làm sao có thể ngoan ngoãn nghe hắn nói chuyện ma quỷ này?”

Bình thường câu nói đầu tiên có thể tức giận đến nàng oa oa kêu, hắn làm sao có thể đối Hoàng Phủ Hiên nén giận?

Thấy nàng tức giận, Hoàng Phủ Tỉ ngược lại nở nụ cười, đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu không đứng đắn nhìn nàng.

“Sơ Nhi, nàng là đang ở bênh vực kẻ yếu như ta sao?” Viên Nhật Sơ trừng mắt Hoàng Phủ Tỉ, đột nhiên cảm thấy cười trên mặt hắn thực chướng mắt, nhịn không được vươn hai tay dùng sức chụp hai má của hắn.

“Đừng cười, khó coi chết đi được!” Nàng nắm lấy hai má của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn rất thật tình. “Không nghĩ cười thì đừng cười, ta lại không yêu cầu ngươi nhất định phải đối ta cười.”

Hoàng Phủ Tỉ kinh ngạc nhìn nàng, hai má bị nàng vò nắn thật sự rất đau, mà trong lòng lại vì nàng mà rung động. Cặp mâu nhi trong suốt kia yên lặng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có nồng đậm không hờn giận, lại làm cho tâm của hắn cảm thấy rất ấm áp.

“Ngươi rất kỳ quái nha! Làm sao ngoan ngoãn nghe ngươi đại ca ngươi nói bậy, nương tử chính mình quản không được, không đi kiểm điểm bản thân mình lại đi trách người khác, phụ thân thương nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa(*), làm ơn, là đứa trẻ hay sao mà đi ghen tỵ những chuyện chịu sủng này sao? Đây là ngươi có thể quyết định sao? Lại nói đến Đường Vân Vân, hắn đã đều thú nàng rồi còn muốn gì nữa? Chính mình bắt không được tâm của nương tử còn đi chỉ trích người khác, làm cái quỷ gì vậy…”

(*) Chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.

“Ha ha……” Không đợi nàng mắng xong, Hoàng Phủ Tỉ đã đem mặt vùi vào trong gáy của nàng, cúi đầu cười ra tiếng. Viên Nhật Sơ trừng hắn, bị hắn cười đến không tự nhiên.

“Ngươi cười cái gì?”

“A! Sơ Nhi, nàng thật đáng yêu.” Hắn nhắm mắt lại, bàn tay to đem nàng ôm càng nhanh, “Làm sao bây giờ…… Đối với nàng, ta càng ngày càng không nghĩ buông tay.”

Tiểu nhân nhi(*) đáng yêu như vậy, nàng trộm tâm của hắn, mà hắn biết rõ, lại vẫn không thể tự kềm chế đem tâm giao cho nàng. Nàng nha…Giây phút này, làm cho hắn rốt cuộc không thể buông tay.

(*) Dùng để gọi người yêu.

Mặt Viên Nhật Sơ đỏ lên, bên gáy cảm giác được hơi thở của Hoàng Phủ Tỉ, làm cho nàng càng thêm mất tự nhiên. “Ngươi…… Ngươi đang nói linh tinh gì thế?”

Nàng nhịn không được lắp bắp, tay muốn đẩy hắn ra.

“Năm đó, ta nghĩ rời đi là có thể giải quyết tất cả.” Hoàng Phủ Tỉ đột nhiên mở miệng, lần đầu nói ra năm đó chuyện.

Viên Nhật Sơ giật mình, tay đang đẩy hắn ra đột ngột dừng lại.

“Ta cũng không nghĩ kế thừa Hoàng Phủ gia, ta nghĩ dựa vào hai bàn tay của ta làm ra sự nghiệp, hơn nữa, có ta ở đây, ai cũng không vui vẻ.” Thanh âm của hắn rất thấp, mang theo một tia trào phúng. “Phụ thân rất thương ta, đại nương mặc dù đối ta không tốt, nhưng vì bảo hộ đại, hai người vì ta mà luôn cãi nhau, đại ca cũng bởi vì ta tồn tại mà đau khổ, còn có Vân Vân……”

“Ngươi…… Còn yêu nàng sao?” Lần này trở về, là vì mang Đường Vân Vân rời đi sao?

Câu cuối cùng mkia, nàng không dám hỏi ra miệng, chỉ dám hỏi ở trong lòng.

“Vân Vân mảnh mai mỹ lệ, tổng có thể kích lên thương tiếc của nam nhân, cũng bao gồm ta khi còn trẻ, lúc đó, ta thực yêu nàng, thậm chí muốn cùng nàng kết hôn, thú nàng vì vợ.”

“Đúng, phải không……” Viên Nhật Sơ cắn môi, theo miệng nếm đến một tia chua xót.

“Ta cũng đã cho Vân Vân cơ hội lựa chọn, nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn gả cho đại ca ta, khi đó ta từng hận qua, cũng từng oán qua.”

“Lúc trước ngươi từng lưu luyến kỹ viện, cũng là bởi vì nàng?” Viên Nhật Sơ nhịn không được hỏi.

Hoàng Phủ Tỉ cười nhẹ, không thừa nhận. “Coi như một nửa đi? Nửa kia chính là muốn phụ thân thất vọng vì ta, như vậy ta mới có thể ra đi.”

Viên Nhật Sơ nhấp mím môi, nhịn không được lại hỏi: “Khi đó, ngươi từng yêu cầu Đường Vân Vân với ngươi cùng nhau rời đi, nàng cự tuyệt, dúng không?”

Đối với vấn đề của nàng, Hoàng Phủ Tỉ tuyệt không ngoài ý muốn, “Xem ra, vừa rồi nàng tựa hồ cùng Vân Vân nói không ít chuyện đi?”

Viên Nhật Sơ hừ lạnh. “Là không ít, nữ nhân kia thực làm cho người ta giận dữ.”

“A!” Lời của nàng lại làm cho hắn nở nụ cười. “Vân Vân cự tuyệt, ta một chút cũng không ngoài ý muốn, thậm chí nó đã nằm trong dự kiến của ta, dù sao ta lúc ấy là thiếu niên, mà nàng chính là một thiên kim tiểu thơ, đâu có thể nào theo ta đi bên ngoài chịu khổ?”

“Hừ, đó là bởi vì nàng không đủ yêu ngươi, nếu là ta, ta……” Nhận thấy được chính mình trong lời nói không đúng, Viên Nhật Sơ lập tức không lên tiếng.

“Nàng như thế nào?” Hoàng Phủ Tỉ ngẩng đầu nhìn nàng, tuấn mi khẽ giật.

“Không, không có gì!” Viên Nhật Sơ xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng.

“Ồhm?” Hoàng Phủ Tỉ hứng thú nhìn nàng, thấy biểu tình khốn quẫn(khốn đốn+quẫn bách) của nàng, bạc môi câu càng sâu. “Phải không? Thật sự không có gì sao?”

Vẻ mặt giống như nhìn thấu hết thảy làm cho Viên Nhật Sơ không giữ được bình tĩnh, nàng cắn môi, ý đồ nói sang chuyện khác. “Năm đó truyền lưu lời đồn đãi ngươi không phải con của Hoàng Phủ lão gia, cũng là ngươi truyền ra đi sao?”

Nhưng Hoàng Phủ Tỉ cũng không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại tà khí bức hướng nàng, “Sơ Nhi, nàng yêu ta, phải không?”

“Mới, mới không có!” Viên Nhật Sơ theo bản năng phản bác, nhưng ánh mắt mất tự nhiên cùng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khiến cho lời nói của nàng một chút thuyết phục cũng không có.

“Ồhm? Phải không?” Hoàng Phủ Tỉ không tin nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn vẽ lên bề ngoài thản nhiên tự tại.

Viên Nhật Sơ trừng hắn, ánh mắt của hắn làm cho nàng cảm thấy khó chịu, như là mọi bí mật đều bị hắn nhìn thấu, làm cho nàng quẫn khốn.

“Ngươi không nói thì thôi.” Nàng lập tức xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Tỉ thế nào hứa cho nàng rời đi? Hắn lập tức giữ chặt nàng, đem nàng đặt ở trên bàn đá, thân thể dán vào nàng. “Đừng nghĩ trốn, nàng chính là cái vật nhỏ khẩu thị tâm phi(*).”

(*) Nói một đằng làm một nẻo.

“Ta, ta nào có?” Viên Nhật Sơ quật cường phản bác, lắc lắc thân mình, tay chống ở trong ngực của hắn. “Ngươi làm cái gì? Mau thả ta ra!”

“Không thả.” Hoàng Phủ Tỉ bắt tay nàng, lấy thân thể áp chế nàng, con ngươi đen cực còn thật sự nhìn chăm chú nàng.

“Đời này, ta cũng không thả nàng.” Lời nói của hắn thực kiên định, như là lời thề.

“Ngươi……” Chăm chú của hắn làm cho lòng của nàng kinh hoàng, nàng cắn môi, đầu hàng. “Ngươi lần này trở về, là vì Đường Vân Vân trở về sao?”

“Không.” Hắn cúi đầu, khẽ liếm môi của nàng. “Ta vì nàng mới quay về.”

Lời này không giả, vào mùa đông tám năm trước gặp được cái tiểu cô nương, không biết vì sao, lại làm cho hắn thật sâu nhớ trong lòng, thậm chí còn cho người ta đi hỏi thăm tin tức của nàng.

Năm đó rời đi, hắn nghĩ đến rời đi của hắn sẽ hồi phục sự yên tĩnh an ổn cho Hoàng Phủ gia, ai ngờ không như mong muốn. Hắn mặc dù rời đi, nhưng khi đó ở Hoàng Phủ gia tạo ra ảnh hưởng vẫn còn tồn tại, bởi vậy hắn mới trở về, tính hoàn toàn giải quyết hết thảy. Trừ lần đó ra, nguyên nhân chân chính là hắn muốn gặp nàng, muốn nhìn nàng thay đổi ra sao.

Ngay từ đầu, hắn chính là tò mò, chính là muốn chinh phục lấy đóa hoa hồng có gai này, biết nàng chán ghét hắn, vì thế hắn thiết kế cạm bẫy này, lấy bát quái dụ hoặc nàng, đem nàng giữ tại bên người, từ từ chinh phục nàng.

Ai ngờ càng cùng nàng tiếp xúc, hắn lại càng chịu hấp dẫn, đến cuối cùng……Người bị chinh phục ngược lại là hắn.

“Phải không?” Viên Nhật Sơ không tin nhíu mày, há mồm dùng sức cắn môi của hắn, “Ta không phải là tấm mộc ngươi lấy để đối phó Đường Vân Vân sao?”

Trong thanh âm, có chút mùi chua không dễ phát hiện ra, nhưng Hoàng Phủ Tỉ nghe ra đến đây!

Hắn thấp giọng nở nụ cười, “Ừ…… Ngay từ đầu ta tính như vậy.” Hắn thực thành thực thừa nhận.

Thành thực của hắn chọc giận nàng, “Tránh ra! Ưm……”

Không cho nàng có tức giận cơ hội, Hoàng Phủ Tỉ hôn lấy nàng, liếm mút cánh môi, thanh âm khàn khàn lại mê người.

“Nhưng mà ta hiện tại lại hy vọng tấm ngươi tấm mộc này thân phận là thật….”

“Ưm……” Viên Nhật Sơ nhẹ ngâm, phấn lưỡi muốn né tránh, lại bị hắn cuốn lấy, phóng đãng hút dây dưa, làm loạn hô hấp của nàng.

Mà bàn tay to cũng đi theo tham nhập vào trong váy, xuyên thấu qua lớp vải kìm lấy chỗ mềm mại, lấy ngón tay xoa nhẹ trân châu mềm mại kia.

“A!” Viên Nhật Sơ run rẩy, thân mình nhiệt tình sớm thành thói quen chịu hắn âu yếm thấm ra mấy phần dịch trơn trượt, dính ẩm ướt cả quần.

Hoàng Phủ Tỉ mút môi của nàng, bá đạo nói nhỏ: “Năm đó, Vân Vân còn có cơ hội lựa chọn, nhưng nàng…… Chỉ có thể lựa chọn ta.”

Năm đó, hắn thả Đường Vân Vân đi, là vì hắn hiểu được, so với thương hắn, nàng càng yêu chính mình. Bởi vậy, nàng cự tuyệt cùng hắn rời đi, tuy rằng mất mát, nhưng hắn sớm đoán ra.

Hắn từng oán qua, sau này nhìn thấu, đối Đường Vân Vân, hắn chỉ dư lạnh nhạt.

Yêu một người, hắn sẽ điên cuồng mà yêu; Mà khi lựa chọn của đối phương không phải là hắn, hắn sẽ thu hồi yêu của hắn. Bởi vậy, khi Đường Vân Vân lựa chọn Hoàng Phủ Hiên, thành đại tẩu của hắn, hắn liền thu hồi yêu của hắn, hoàn toàn đem nàng làm như đại tẩu đối đãi.

Nhưng Viên Nhật Sơ không giống, yêu một người, nàng sẽ chuyên chú, sẽ điên cuồng, sẽ liều lĩnh, nàng có cùng hắn linh hồn, cho nên, nàng xem thấy chân chính hắn.

Tâm của hắn thật sâu bị nàng rung động, cũng bị nàng hấp dẫn thật sâu. Đối nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay…… Hắn mút cắn môi dưới đẫy đà của nàng, cố ý cắn đau nàng.

“Đau……” Viên Nhật Sơ kháng nghị nhíu mày, môi bị hắn thô lỗ cắn nát, thấm ra tia máu.

Hoàng Phủ Tỉ liếm đi, đầu lưỡi dính máu, tham nhập trong miệng nàng, hôn kích cuồng, cướp lấy hơi thở của nàng.

“Sơ Nhi…… Nàng là của ta…… Ta vĩnh viễn sẽ không buông tay……”