‘Người ta vẫn gọi tuổi trẻ là thanh xuân. Đó là khoảnh khắc có thể tự do làm những điều mình muốn mà không bận tâm đến ngày mai, không bận bịu chạy đua với thời gian, không toan tính thiệt hơn trong cuộc sống, những điều ngây ngô đơn thuần đó không trường tồn mãi mãi, mà chỉ hạn hữu trong một thời gian.

Có những việc khi còn trẻ không thể nào hiểu được, đến khi hiểu ra rồi thì tuổi trẻ đã ở lại phía sau mãi không chạm tới được. Chỉ còn nuối tiếc và đau lòng.’

------

Hội trại năm lớp sáu là lần đầu tiên Kỳ Thư sử dụng kỹ năng nấu ăn để tham gia cuộc thi nữ công gia chánh, nhưng kết quả năm đó có thể được lưu vào tùy bút khiến cô cười mãi không thôi bởi nó có thể được miêu tả bằng bốn chữ:

Thất bại thảm hại.

Trong lúc mọi người đang tất bật với nhiệm vụ của mình. Kỳ Thư mếu máo nhìn bát trứng rán bị vỡ ra không rõ hình hài trên tay, âm thầm thở dài nhìn mọi người đang chuẩn bị phần thi kéo co, không thèm quan tâm món trứng cô khó khăn lắm mới làm được thì lúc này một bàn tay thò đến nhanh chóng cầm lấy một miếng trứng bỏ vào miệng nhai.

Kỳ Thư kinh ngạc nhìn Khang Vũ đứng bên cạnh ăn ngon lành. Cậu ăn xong liền nghẹn họng uống một ngụm nước, sắc mặt hơi xanh cứ như là uống nước chậm một chút có thể nghẹn chết người.

“Cũng....không tệ. Đủ nghẹn chết.” Khang Vũ chùi mép nói.

Nghe câu trước Kỳ Thư còn đang vui mừng, nghe câu sau cô liền tức giận dùng chân đá vào chân cậu: “Ai bảo cậu ăn. Vô duyên.”

Đá xong cô lại sực nhớ cô và Khang Vũ không thân thiết đến mức động tay động chân như vậy. Cô ái ngại nhìn cậu thì cậu lại coi như không có gì mà vui vẻ cười tươi, lộ ra hàm răng trắng trên gương mặt tuấn tú:

“Tớ không ăn, cậu đứng đây tế trời à, tội nghiệp ông trời lắm. Tần Quang, cậu cũng thử trải nghiệm nghẹn chết một miếng xem.” Nói rồi không để cho Tần Quang vừa chạy tới kịp phản liền nhét vào miệng cậu bạn, khiến bộ mặt lạnh lùng của Tần Quang cũng phải biến dạng uống lấy uống để nước rồi quăng một câu xanh rờn vào mặt Kỳ Thư:

“Giết người. Muốn giết người!!!”

Kỳ Thư nghe vậy cũng quăng buồn ra sau lưng không khách khí lườm Khang Vũ và Tần Quang một cái thật sắc nói: “Biết sớm các cậu sẽ ăn, tớ đã đổ thuốc chuột vào đó.”

Khang Vũ nhún vai cười hì hì: “Thật tiếc cậu đã bỏ qua cơ hội rồi.”

Nói rồi liền lấy miếng trứng còn lại, ác liệt nhìn nó liền bỏ vào miệng nhai nhai, lại kịch liệt uống nước rồi chạy biến đi, tham gia vào đội hình kéo co.

Kỳ Thư nhìn bát trứng lúc nãy còn đầy ắp bây giờ chỉ còn đĩa trống, ngơ ngác nhìn về Khang Vũ đang vất vả cắn môi cầm lấy dây kéo, quyết dành chiến thắng kia. Cả sắc mặt cũng rực sáng. Không uổng công cô đứng ra hứng mũi chịu sào cho cậu, quả nhiên là người có nghĩa khí mà.

“Thì ra là cậu.” Tần Quang quan sát thật kỹ Kỳ Thư rồi để lại một câu chạy biến mất khiến cho Kỳ Thư ngẩn người đực mặt như ngỗng không hiểu. Thì ra là cô cái gì?

Buổi tối có màn trình diễn ca múa hát. Kỳ Thư được cả lớp cử đi hát một bài, ở xã gia đình cô nổi tiếng có khiếu nghệ thuật cho nên nhắc đến ca múa hát lập tức trình cô lên chiến trường. Kỳ Thư ban đầu nhất quyết cự tuyệt, cô chưa từng lên sân khấu, càng chưa hát trước đông người bao giờ, làm sao cô đủ can đảm để hát đây? Thế nhưng vì uy lực của giáo viên chủ nhiệm và đám bạn trời đánh, cuối cùng cô cũng đành thuận tình chọn một bài hát về mẹ để hát.

Đó là một đêm tháng tư trời mát, đã sắp chuyển hè, ban đêm ở thị trấn A có gió đổ về, mặt trăng lại tròn vành vạnh không ám chút mây mù tỏa sáng soi rõ vạn vật.

Khi mọi người đang tập trung xem màn trình diễn của lớp khác, Kỳ Thư còn ngơ ngác đứng đằng sau khán đài, cô mặc một chiếc váy màu trắng với họa tiết là những bông hoa đơn sắc như công chúa, mái tóc đen buông dài và khuôn mặt được giáo viên trang điểm một lớp nhẹ, có lẽ tạo hình bắt mắt tôn lên vẻ đáng yêu của cô khiến cho những bạn nam trong trường thỉnh thoảng đi ngang qua cô, liếc một cái rồi lại ngại ngùng chạy biến đi. Cũng chẳng ai biết được cô không quan tâm đến đám người đó, mà chỉ run run đến độ rụng rời tay chân. Rõ ràng tiết trời dịu mát như mồ hôi lại cứ thế rơi xuống, lộ rõ đôi mắt hoang mang.

“Cậu có biết vì sao hôm nay trăng tròn không?” Bỗng nhiên Khang Vũ không biết từ đâu chui ra, lù lù đứng bên cạnh Kỳ Thư hét vào tai cô.

Kỳ Thư giật mình một cái, liền quên cả run sợ ngơ ngác hỏi: “Cậu nói gì cơ?” Hiện tại xung quanh nhạc rất lớn, rất ồn, cô không nghe thấy cậu nói cái gì cả.

Khang Vũ nhìn cô bật cười lớn. Không đáp lời mà chỉ lên mặt trăng tròn vành vạnh kia, nheo mắt hét lên: “Trăng rất tròn, rất sáng. Như mắt của cậu vậy.”

Kỳ Thư kinh ngạc nhìn Khang Vũ. Cậu ta đây là đang khen cô sao?

Khang Vũ liếc sân khấu một cái, liền làm ra dáng vẻ cổ động hét lên: “Đừng có hát như đấm vào tai tớ, người dân ở đây còn chưa đến tuổi bị điếc nhé.”

Mặt Kỳ Thư từ hồng chuyển sang trắng. Tay nắm chặt như muốn đánh người. Cô thực sự muốn khâu mồm cậu ta lại.

“Kỳ Thư! Đến lượt em rồi đấy. Mau lên đi.” Kỳ Thư không biết, trong lúc cô bị Khang Vũ làm cho mất tập trung thì MC đã giới thiệu xong phần của cô. Cô còn chưa kịp run thêm lần nữa liền bị giáo viên nhét micro vào tay rồi đẩy lên sân khấu.

Kỳ Thư cô độc đứng giữa sân khấu lớn, ngơ ngác nhìn xuống phía dưới, một loạt cái đầu người nhấp nhô, hàng tá con mắt đang mở to nhìn cô chờ đợi, nhạc đã được bật lên nhưng Kỳ Thư lại không còn run nữa. Lúc này cô thật biết ơn Khang Vũ, nhờ có cậu cô mới quên cả sợ hãi.

Khi nhạc đến một khúc, Kỳ Thư bắt đầu cất lên tiếng hát. Giọng hát non trẻ nhưng lại thánh thót, không đủ nội lực nhưng lại có thể ngân nga những nốt nhạc cao vút. Mỗi đợt cảm xúc trong bài hát, thân hình cô lại đong đưa nhẹ nhàng, ngọn gió khẽ nhảy múa trên váy của cô, ánh trăng bạc chiếu lên đôi mắt sáng lấp lánh. Cô đang hát, hát bằng tất cả những gì cô có, bằng tuổi thơ ngây ngô đơn thuần. Rất nhiều ánh mắt bên dưới nhìn cô, rất nhiều những cảm xúc đã bị lay động, rất nhiều những con người như nhìn thấy một nhân tài âm nhạc.

Khang Vũ đứng bên trái sân khấu, vì không thể nào chen chân vào đám đông đang tĩnh lặng nghe hát, cậu đành phải trèo lên một cái cây gần đó để có thể nhìn rõ cô bạn cùng lớp kia. Cậu chống cằm nghe cô hát. Đôi mắt tạm thời bỏ quên trên gương mặt non trẻ đáng yêu của Kỳ Thư, thỉnh thoảng lại chép miệng hát không tồi.

Cứ như thế, trong lúc cô hát một tiếng động cũng chẳng có, cho đến khi bài hát kết thúc, Kỳ Thư ngưng lại ở nốt nhạc nhẹ nhất. Một loạt những tràng pháo tay liền vang lên, rần rần hướng về phía cô như tán thưởng.

Kỳ Thư lúc này mới ngại ngùng cúi đầu chào liền vội vàng chạy về sau sân khấu. Thế nhưng cô chưa kịp làm gì, liền bắt gặp đám bạn học và giáo viên chủ nhiệm đang mắt sáng tinh nhìn cô như vật báu quốc gia, hết lời tán dương.

“Đấy, tớ đã bảo mà, bố mẹ Kỳ Thư hát hay như vậy, con nhà công không giống lông cũng giống cánh chứ.” Nhã Uyên văn vẻ nói.

“Ừ đấy, vậy mà bữa giờ không chịu hát, thiệt là đáng yêu quá đi.” Bùi Tuyết nhéo má Kỳ Thư hết lời khen ngợi.

“Tớ đã sớm biết Kỳ Thư hát hay rồi, tại các cậu không được nghe thôi.” Thùy An thêm thắt nói.

Mỗi người một câu, tranh hết phần nói của Kỳ Thư. Cô chờ cho họ luyên thuyên xong rồi lập tức lên sân khấu biểu diễn liền lẻn đi chỗ khác.

Ở trường cấp hai trên tầng cao nhất có một ban công nhỏ để giáo viên trồng vài chậu hoa. Kỳ Thư đặt biệt thích nơi này, ở nơi này cũng có thể nhìn được toàn bộ sân khấu cách đó không xa. Cho nên cô liền lặng im chuồn êm về phía lớp học, tính toán leo cầu thang đi lên.

Bỗng nhiên một bóng đen liền chặn đứng cô. Là Phi Long, trên cô một khóa, tuy rằng mới chỉ học lớp bảy nhưng đã là đại ca của trường cấp hai, rất giỏi đánh nhau, cũng đích thị là học sinh cá biệt nằm trong danh sách đỏ của thầy cô. Vì quá nổi tiếng, Kỳ Thư chưa lần nào tiếp xúc cũng biết rõ cậu ta đến tám phần. Chỉ là cô không nghĩ đến lý do nào khiến đại ca trường tìm đến cô.

“Em là Kỳ Thư?” Phi Long đút tay vào túi, cao ngạo nói.

Kỳ Thư vốn dĩ nghe danh Phi Long đã lâu, cho nên cũng có chút sợ hãi, nhanh nhẹn gật đầu.

“Chào em, anh là Phi Long.” Phi Long đưa bàn tay ra, có ý muốn bắt tay với cô.

“Vâng, chào anh.” Kỳ Thư không tiếp nhận bàn tay mà chỉ cười nhẹ cúi đầu đáp lễ.

Phi Long nhếch môi cười, cậu ta vuốt vuốt mái tóc dài lưa thưa qua một bên nói: “Đúng danh học sinh gương mẫu. Hát cũng rất hay. Anh rất thích em. Làm bạn gái anh đi.”

Kỳ Thư bị Phi Long đột ngột thẳng thừng bày tỏ như thế này, đương nhiên không tránh khỏi bị đả kích, nhưng thật may trải qua một năm học, cô đã nhận được không ít lời bày tỏ kiểu này, cho nên rất lịch sự nói:

“Cảm ơn anh nhưng em không muốn.”

Nói rồi liền lách qua người Phi Long chạy biến đi.

Kỳ Thư vừa chạy đi một đoạn liền nghe thấy tiếng một đám người từ trong góc tường chạy ra cười với Phi Long: “Cái gì mà thánh tán gái chứ? Cậu cuối cùng cũng bị từ chối rồi. Ha ha, mất mặt chưa.”

Rất nhiều câu nói khác nhau, nhưng đại ý đều là về câu chuyện Phi Long muốn cưa đổ cô, cô liền hiểu ra lúc nãy chỉ là một trò cá cược của đám Phi Long mà thôi.

Cô khinh bỉ nhìn về phía sau, thấy đám người kia đã bỏ đi, liền một mạch chạy lên ban công trên kia hứng gió. Thế nhưng khi cô lên đến nơi, màn trình diễn của đám Nhã Uyên vì bị tên Phi Long chặn lại mà đã kết thúc, khiến cô không kịp xem thì đã chuyển qua lớp khác.

Cô tiếc nuối ngồi thụp xuống, nghịch lá cây hưởng gió mát. Vừa rồi mới hát xong tâm trạng không tốt, lên đến đây chủ yếu là để bình tâm lại. Thế nhưng cô lại lần nữa bị phá đám.

Khang Vũ không biết làm sao biết được cô ở đây mà lò dò mò tới, chỉ thẳng vào mặt cô nói:

“Tớ tố cáo với giáo viên cậu phá hoại tài sản công. Mau ngoan ngoãn chịu trói đi, thành thật được khoan hồng, gian dối phải nghiêm trị.” Thời điểm phim kiếm hiệp Hồng Kong làm mưa làm gió, lời nói của Khang Vũ sặc sụa mùi phim ảnh.

Kỳ Thư giật mình nhìn đám lá bị cô vặt xuống rơi lã tã trên nền, liền xanh mặt phân bua: “Không phải, chỗ đó toàn lá héo, tớ tiện tay vặt đi thôi, không tin cậu nhìn thử xem.”

Nhìn sắc mặt của Kỳ Thư, Khang Vũ nhịn không được liền bật cười: “Có vậy mà cũng tin.”

Kỳ Thư mím môi, không nhịn nữa mà vung chân đá vào gối Khang Vũ: “Bộ cậu có thù với tám đời nhà tớ hả, sao cứ gặp tớ là xỏ xiên đủ kiểu thế?”

Khang Vũ kêu ui da một tiếng liền xoa xoa đùi, cười hì hì leo lên xà lan, ngước nhìn ánh trăng đẹp đẽ nói: “Trường học rất chán, tớ phải tự tìm niềm vui cho mình chứ, giỡn cậu lại rất vui, tội gì.”

Lúc này Kỳ Thư mới nhớ lại, Khang Vũ đặc biệt không thích đi học, cậu mỗi ngày đến trường đều bị ép buộc mà đi. Cậu không có cha, một mình mẹ nuôi hai anh em khôn lớn. Mẹ cậu lại ham công tiếc việc thường xuyên vắng nhà, không quan tâm gì đến hai anh em nhà cậu. Đối với một cậu bé mười mấy tuổi mà nói, đó chính là tuổi thơ bi kịch.

“Tùy cậu thôi, miễn sao đừng làm gì quá đáng để cô giáo bắt đền tớ thì mệt lắm. Cái danh lớp trưởng không dễ giữ.” Kỳ Thư chống chằm lên xà lan, nhẹ nhàng nói.

“Biết rồi!” Khang Vũ không thuận tình đáp: “Này, tớ muốn hỏi tại sao lần đó cậu không khai tớ trốn tiết.”

Kỳ Thư nhướn mày, tính toán nói cho Khang Vũ biết là cô muốn đổi mới quản lý cậu, nhưng nghĩ lại nói ra rồi thì càng khó quản, cho nên làm ra bộ dáng thần thần bí bí đáp: “Bí mật.”

Khang Vũ thất vọng không nói nữa, cô không nói cũng chẳng sao, dù gì ở trong lớp cũng chẳng có mấy ai đối tốt với cậu như cô, cô muốn làm gì đều được.

Trong lúc cả hai đang im lặng thưởng trăng, bên dưới đám đông đang đốt lửa trại, thỉnh thoảng lại cất tiếng hát giữa bầu trời đêm đầy sao, bất chợt Khang Vũ quay sang Kỳ Thư cất giọng nói:

“Cậu có biết không, mắt cậu rất đẹp, như đám sao trên đó kìa, lấp la lấp lánh.”

Hiếm khi mới thấy Khang Vũ mở miệng khen ngợi, Kỳ Thư buồn cười đáp:

“Cảm ơn. Mặt cậu cũng rất đẹp trai, như mặt trăng kia kìa, trắng trắng tròn tròn.”

“Mắt cậu có bị gì không đấy? Nhưng mà cậu nói cũng chí lý lắm, hèn gì mỗi lần tớ soi gương đều bị lóa mắt, thì ra bị ánh sáng đẹp trai này làm chói.” Khang Vũ bất ngờ trước lời khen của Kỳ Thư, liền bật cười lớn.

“Khen cậu đúng là sai lầm của tớ.” Kỳ Thư làm ra bộ dáng buồn nôn, bĩu môi nói.

“Nhìn vậy thôi chứ sau này lớn lên, tớ lại chẳng là mỹ nam ấy chứ, lúc đó cậu có chạy theo xin chữ ký cũng phải lót vàng cho tớ đi mới được.” Khang Vũ vuốt vuốt da mặt trơn bóng của mình cười nói.

“Không dám.” Kỳ Thư bật cười: “Có chăng sau này tớ làm đại gia nhiều tiền thuê cậu làm vệ sĩ, cho đám người muốn cướp tiền của tớ bị mặt cậu dọa chết, có phải đơn giản hơn không?”

“Cô nương, đừng đùa. Tại hạ nào có rẻ tiền như vậy.”

“Cậu chính là như vậy.”

“Ai nha, cô nương không biết xài Yahoo này muốn làm đại gia kìa, không sợ chó mèo cười cho vào mặt a.”

“Cậu thích chết có phải không?”

“Ây da, quân bay đâu, có thích khách, mau hộ gia trẫm.”

“Này thì hộ giá.”

....

Giữa trời đêm thanh mát, bóng dáng hai người đổ trên nền gạch, vui vẻ tận hưởng đêm trăng năm đó. Tiếng cười của họ át đi mọi sợ hãi, quên đi cả cô độc trong lòng, mang tới những kỷ niềm thời ngây ngô vui vẻ đó.

Nhiều năm sau trong một lần về thăm lại trường cũ. Kỳ Thư lại trốn lên ban công tầng thượng này, lặng im ngắm nhìn cảnh vật năm nào đã đổi thay. Ngắm những đóa hoa đã bao lần nở rồi lại tàn, nhìn bậc xà lan ngày nào mà Khang Vũ từng nằm đó ngắm trăng.

Bất chợt cô nhìn thấy trên cây cột mà Khang Vũ tựa vào có một dòng chữ đã rất cũ, bị thời gian làm mờ đi, bụi đã bám đến mấy lớp. Cô đặc biệt để ý đến nó bởi ký tự của nó rất giống với nick chat của Khang Vũ, bên dưới có ghi một dòng chữ:

“Con heo Kỳ Thư, đừng hòng xin chữ ký của tớ nhé.”

Kỳ Thư nhìn dòng chữ đó thật lâu, âu yếm vuốt lên từng con chữ nhỏ nhắn đó nguệch ngoạc đó. Môi chậm rãi dãn ra một nụ cười.

Khang Vũ, tớ không xin chữ ký của cậu đâu, tớ vẫn muốn cậu làm vệ sĩ của tớ. Có được không?