Nàng đi về đến viện của mình, vừa mở cửa vào phòng, định đóng cửa lại nhưng lúc này đã có một người mạnh mẽ chen vào phòng, hơi thở người này rất quen thuộc, nên nàng mới nén được sự hoảng sợ lúc đầu.

“Nàng sao lại giấu ta mà tham gia hiến vũ, không phải ta đã nói nàng chỉ việc thích ta thôi sao?” Mặc Túc nói giọng tức giận, nhìn chằm chằm vào mặt cô.

“Việc thích người, với việc ta hiến vũ có gì liên quan nhau, ta chỉ muốn được múa trước nhiều người thôi mà” cô không hiệu việc mình múa có gì là sai.

“Nhưng nhiều nam nhân như vậy, đều nhìn nàng si mê, ta không chấp nhận được” nói đến đây mặt hắn đã đen lại.

“Ha..ha..ha” Mộc Nhi ôm bụng cười, không để ý đến hình tượng gì nữa, bởi vì nhìn mặt hắn lúc này thật là không nhịn cười được.

“Nàng...” Mặc Túc cúi xuống lấy môi mình lắp môi nàng, nuốt hết tiếng cười của nàng vào trong.

Cô trừng lớn mắt nhìn hắn, không ngờ rằng hắn sẽ làm như vậy, nhất thời cô không thích ứng kịp, nên chỉ biết đứng ngây ra đó, đến khi cô cảm thấy mình như không còn thở được nữa, thì hắn mới thoã mãn mà dừng lại.

Lúc này, hắn nhìn cô, trên mặt hắn đã không còn vẽ tức giận lúc nãy nữa, thay vào đó là dáng vẽ ôn nhu, ôm cô vào lòng như ôm một bảo bối.

“Ta đã tìm ra được hung thủ ám hại nàng ngày đó, ta nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nàng, kẻ đó sẽ không có kết quả tốt” nói đến hung thủ ám hại cô, trong mắt hắn nổi lên tia sắc lạnh đáng sợ.

Cô chỉ biết nghe hắn nói, thậm chí cô còn không nghĩ ngày đó là có người ám hại, cũng không biết kết quả mà hắn nói tới sẽ ra sao.

“ Nàng đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước” hắn xoa đầu nàng đầy luyến tiếc.

“Vâng, người đi đi” cô ngoan ngoãn chào tạm biết hắn.

“Ta thực sự không thích phải chào tạm biệt như thế này, ta sẽ sớm đón nàng về, để hằng đêm ôm ngủ” nói xong hắn mới tiêu sái rời đi.

Nàng vẫn còn ngẫn người nhìn theo bóng lưng hắn, bất chợt nàng nghĩ vu vơ liệu hắn có thật đơn thuần chỉ là ngủ, nghĩ đi nghĩ lại một lúc cảm thấy vấn đề này sẽ không có kết quả, đành quay đầu vào đi ngủ.

Qua ngày hôm sau, hai cha con Lý tướng quân và con gái lớn của ông được Mặc Túc triệu vào cung gặp mặt riêng, trong lòng Lý Lệ Y vui mừng như nở hoa, nàng ta tưởng rằng Mặc Túc phải lòng nàng ta, sau màn biểu diễn hôm qua của nàng ta, còn Lý tướng quân thì không hiểu việc gì, nên ông vẫn luôn trầm mặt.

“Hạ thần và tiểu nữ xin bái kiến Tam hoàng tử, không biết hôm nay ngài triệu cha con thần vào đây có việc gì cần sai bảo?” Lý tướng quân cúi đầu, bài kiến, còn Lý Lệ Y cúi đầu chào, sau đó lại nhúng người e lệ, phóng tầm mắt về phía Mặt Túc, không chút giấu giếm.

“Lý tướng quân đừng quá khách sáo, ta đi thẳng vào vấn đề, hôm nay ta triệu hai người vào là có chuyện, nước ta sắp tới có hoà thân cùng với nước Kinh Thiên, ta đây là muốn để con gái ngươi đi hoà thân” lời nói ra từ miệng hắn nghe thật nhẹ nhàng.

Lý tướng quân nghe qua thoáng rung người, còn Lý Lệ Y kia thì sắc mặt trắng nhợt, không dám tin nhìn hắn, ai không biết còn tưởng cuộc hoà thân này là chuyện tốt đẹp, nhưng sự thật thì đối tượng hoà thân là Ngũ Vương gia nổi tiếng ăn chơi, trong nhà hắn bao gồm vợ cả, tỳ thiếp tổng cộng có hơn 20 người, hắn lại ham mê nữ sắc, cho nên đến bây giờ không ai dám nhận cuộc hoà thân này.

Lý tướng quân không hiểu sao cuộc hoà thân này lại rơi trúng đầu nữ nhi nhà mình, môi rung rung cố gắng nói ra câu chấp vấn với Tam hoàng tử.

“Hạ thần mạn phép được hỏi, tại sao người lại cho nữ nhi hạ thần đi hoà thân, liệu chúng thần có làm gì không phải xin hoàng tử nghĩ lại mà lưu tình cho” phải biết là lời nói của Mặc Túc rất có giá trị, hắn nói ý của hắn thì hoàng thượng sẽ tin và làm như vậy.

“Ngươi hỏi lại nữ nhi nhà ngươi xem, nàng ta đã làm gì?”

“Ngươi nói xem Tam hoàng tử nói như vậy là sao?”

“Con không có, thực sự không có” Lý Lệ Y lúc này chỉ biết rung rẩy lắc đầu liên tục.

“Thật không có, vào hôm đi săn ngươi đã làm gì, với ai hẳn là ngươi nhớ rõ” Mặc Túc nhìn nàng ta cười khinh bỉ.

“Tiểu nữ thật sự không có làm gì” nàng ta vẫn chối, vì nghĩ rằng nàng ta đã thủ tiêu mọi nhân chứng, vật chứng.

Đến khi tên thủ hạ, nàng sai đi làm việc đó được kéo ra giữa đại điện, cả người nàng ta như chết đứng.

Tên kia được lệnh khai hết mọi sự thật giữa đại điện, lúc này mặt Lý tướng quân đã cắt không ra giọt máu nào.

“Ngươi đúng là đồ nghiệt chủng” Lý tướng quân giận rung người.

“Cha con không có, Tam hoàng tử tiểu nữ không có, tên này vu oan cho tiểu nữ” lúc này nàng ta đã không còn sức lực ngồi dậy, nằm dưới đất gào khóc thảm thiết.

“Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đi hoà thân, hai là nhận án mưu sát, ngày mai trực tiếp hành hình” giọng hắn toát ra sự thiếu kiên nhẫn.

“Hạ thần nguyện để nữ nhi đi hoà thân” ông gằng hết sức để nói ra được câu này, tuy gã đi sẽ không có được vinh quang gì, nhưng còn hơn để nữ nhi mình phải chết.

“Tốt lắm, tướng quân có thể đi được rồi” hắn hạ lệnh tiễn khách.

Hai cha con Lý tướng quân ra về với sự não nề, vì lòng ghen ghét nhất thời, hậu quả nhận lại thực không thể ngờ.