“Sao thế được!” Tô Liễu cười híp mí. “Ta sợ nhất là gặp phải mẫu đàn ông bị em gái quản mà cô em lại yêu anh mình quá đáng. Phá hoại tình anh em nhà người khác xem chừng rất vô đạo đức.”

“Nghĩa là sao?” Khâu Kiêu Dương không hiểu.

“Haizz, nói chuyện với đại thúc thật tốn sức, thôi, không nói nữa, ta bay đây.”

Vừa gửi tin nhắn đi, dưới gốc màn hình, xuất hiện ba hàng chữ.

[Nói Thầm] Kiêu Dương Tự Hỏa: Tiểu Ngược, xin nàng đừng bay. Hôm nay nàng mặc váy, có phải quần bò đâu!

Phì!!! Tô Liễu xém chút nữa phun cả ngụm trà lên màn hình. Tuy bực mình trước sự vô duyên của Tự Hỏa, cô vẫn nhanh chống ấn phím sử dụng Kiến Quốc lệnh.

Một lúc sau, trên kênh Thế giới hệ thống hiển thị: lệnh bài ở các server đều đã được chủ sở hửu sử dụng và cố định, nhiệm vụ tìm cờ bản quốc sẽ khởi động vào hai mươi giờ ngày 13 tháng 6 năm 2009, đề nghị mọi người chú ý.

Một lần nữa, Thế giới lại xôn xao.

[Thế Giới] Tiếu Nại Giang Hồ Phiêu: Sao không công bố tên người sử dụng?

[Thế Giới] Nhẫn Giả Tâm Khuê: Chắc họ sợ có kẻ ra tay truy sát, khi ấy chủ sở hửu vừa làm nhiệm vụ vừa phải đề phòng người khác.

[Thế Giới] Bảo Khí Giang Hồ: Chí lí!

[Thế Giới] Thần Châu Nhị Hiệu: Nhiệm vụ giống nhau lại phải hoàn thành trong một khoản thời gian cố định. Có thể bây giờ không biết những người đi làm nhiệm vụ ấy là ai, nhưng rồi cũng sẽ rõ cả thôi… muốn giở chiêu gì thì cũng được.

[Thế Giới] Nhẫn Giả Thâm Khuê: Cũng chưa chắc, chỉ cần người có lệnh bài đi cùng vài người bạn thân trong lúc làm nhiệm vụ là có thể đánh lạc hướng ngay. Dù cho muốn bám theo hay ngăn trở người làm nhiệm vụ cũng rất khó khăn.

[Thế Giới] Vũ Dạ Phi Phi: Chị Thâm Khuê ơi, chị vẫn sâu sắc như thủa nào íiiii…

[Thế Giới] Một Trụ Chống Trời Ta Mạnh Nhất: Thần tượng của bx (bà xã) cũng là thần tượng của ta. Tại hạ ngưỡng mộ Thâm Khuê tỉ tỉ.

Tô Liễu rời khỏi kênh Thế giới và choáng voáng trước nội dung tin nhắn kinh thiên động địa trên kênh hiện thời.

[Hiện Thời] Minh Yếm: Chào em rể!

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Em chào chị!

[Hiện Thời] Doanh Vũ: Này, Kiêu Dương Tự Hỏa, chị Minh Yểm có chào ngươi đâu mà chào lại thế?

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Xin hỏi chị Minh Yểm, “em rể” có phải là chồng của Tiểu Ngược không?

[Hiện Thời] Minh Yểm: Đương nhiên.

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa (lau mồ hôi): Vậy thì đúng rồi, lần đầu gặp gỡ, mong chị sau này giúp đỡ chỉ bảo.

Chàng trai áo xanh làm động tác bái chào mọi người, thần thái thong dong, tác phong nho nhả.

Tô Liễu trợn trừng hai mắt, đành phải pm cho anh ta: “này Tử Hỏa, ta chân thành để nói cho ngươi biết, lần trước là Doanh Vũ đã lừa ngươi, mĩ nữ trong ảnh hoàn toàn không giống với ta!”

Im lặng một hồi, kênh chát riêng lại nổi lên hảng chữ nhỏ xíu: “Ồ, do đó ta chỉ cầu hôn với nàng trong game thôi, không phải ngoải đời thật.”

Ý của câu này là… Tô Liễu không hiểu. Cô thản nhiên phớt lờ tin nhắn ý nghĩa thâm sâu ấy, tiếp tục quan sát kênh hiện thời lúc này đang ồn ào như ong vỡ tổ.

[Hiện Thời] Pila: Kiêu Dương Tự Hỏa, ngươi lấy gì chứng minh kiến quốc lệnh do bỗng dưng muốn chết tìm thấy?

[Hiện Thời] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Pila, chúng ta đấu không lại đâu, bỏ qua đi.

[Hiện Thời] Doanh Vũ: Đứng lại, trước lúc cuốn xéo cần phải nói cho rõ ràng.

[Hiện Thời] Đôrêmi: Hừm, còn cần phải nói nữa sao, sự thể thế nào trong lòng các ngươi tự rõ. Chị Hồng Trần, em thật đáng trách. Em không biết lệnh bài là của chị, nên đã reo ầm lên, mới bị người khác cướp mất.

[Hiện Thời] Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu: Không sao đâu Mi Mi, chị không trách em đâu.

Tô Liễu im lặng.

Thế giới này là một thế giới nào?

Đại thần khắp nơi thần kinh.

Tinh phẩm khắp nơi thần kinh.

[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chêt: Thực ra để biết được lệnh bài thuộc về ai, điều này không dễ nhưng cũng không khó. Chỉ cần nhờ khách hàng kim cương gọi điện cho công ty trò chơi, nhờ họ tra danh sách đăng kí giao dịch là rõ thôi.

Khách hàng kim cương của trò anh hùng là những người có mức tiêu thụ trên một vạn/tháng. Những người này có số điện thoại phục vụ riêng, có thể nhanh chóng giải đáp thắc mắc gặp phải trong trò chơi.

[Hiện Thời] Kiêu Dương Tự Hỏa: Cách này hay đấy! Ha ha, vừa hay ta lại là khách hàng kim cương, Thiên Địa Bất Nhân cũng vậy. Lát nữa ta sẽ liên hệ với Bất Nhân rồi cùng nhau gọi điện hỏi công ty.

[Hiện Thời] Hồng Trần Phi Tử Tiếu: Thôi không cần hỏi nữa.

[Hiện Thời] Hồng Trần Phi Tử Tiếu: Lệnh bài xuất hiện trong lúc PK, ta nhặt được nên cứ nghĩ là do BOSS rơi ra.

[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Trước khi hệ thống update đã có đủ ba tấm lệnh bài. Ngươi căn cứ vào đâu mà cho là đánh BOSS sẽ rơi ra tấm thứ tư?

[Hiện Thời] Đôrêmi: Ồ, thì ra là hiểu nhầm. chắc do chị Hồng Trần chưa lên diễn đàn chính thức để xem thông tin về Kiến Quốc lệnh.

[Hiện Thời] Minh Yểm: Thế mới biết đã kẻ vô xỉ lại còn vô tri thật đáng sợ!

[Hiện Thời] Sắc Như Xuân Hiểu: Có điều nói chuyện một chút là rõ như ban ngày cả thôi.

[Hiện Thời] Ngẫu Nhĩ Bà Tường Xuy Xuy Phong: Xem lại nội dung đối thoại, nhận thấy nàng Tiểu Ngược nhà chúng ta đã trưởng thành. Trước kia cũng ngây thơ đáng yêu như Bạch Tuyết, nhưng nay đã mang khí phách của bậc nữ vương, ha ha ha…

Tiếng cười chưa dứt, Hồng Trần Phi Tử đột ngột offline. Tiếp đó, đám bạn của cô ta cũng không nhắc gì đến truyện trang bị nữa, cùng nhau lặng lẽ sử dụng Quyển Trục bay mất.

Trong khoảng không gian mênh mông, chỉ còn lại mấy chị em đứng chống nạnh che miệng cười tủm tỉm.

[Hiện Thời] Bỗng Dưng Muốn Chết: Chị Xuy Phong thật lợi hại, cười một cái mà quét sạch rác rưởi.

[Hiện Thời] Doanh Vũ: Ôi nụ cười của nàng Mona Lisa.

[Hiện Thời] Lão Đại: Cả nhà lên UT họp gia tộc.

Lão Đại hiệu triệu.

Tô Liễu điều khiển nhân vật trong game thôi cười duyên dáng, định đóng giao diện để chuyển đến phòng chát gia tộc. Chợt cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đang lặng lẽ đứng ở gần đó.

Trong đêm trong trẻo, vầng trăng tròn từ từ nhô cao phía lưng chàng. Ánh trăng khiến bóng chàng ngả dài mà cô quạnh.

“Sát Sát,” Tô Liễu gửi tin nhắn riêng, “ Tám giờ tối thứ bảy tuần này huynh có lên mạng không? Muội sắp phải làm nhiệm vụ rồi.”

Rất lâu sau, lâu tới mức Tô Liễu nghĩ Sát Sát không ngồi ở máy, phía bên kia mới trả lời vài từ ngắn ngủi: “Được, out đã, gặp lại sau!”

Tô Liễu mím môi cười. Đang định nói thêm vài câu thì lại có tin nhắn ở kênh chat PM.

[Nói Thầm] Kieu Dương Tự Hỏa: Tiểu Ngược, ta đi đây, nàng đi họp gia tộc đi, có việc gì cứ gọi ta. Nhiệm vụ kiến quốc lệnh rất phức tạp, tuy không khống chế về đẳng cấp, nhưng nàng cũng nên tranh thủ luyện cấp thì tốt hơn. Lúc làm nhiệm vụ cần tìm thêm vài người để đánh lạc hướng. Những lời vừa rồi Thâm Khuê nói trên kênh thế giới rất có lí. Tạm biệt, Tiểu Ngược, nếu không còn giận nữa thì add ta vào danh sách bạn bè nhé.

Nói xong, anh ta gửi đến mấy icon mặt cười hỉ hả.

Trên màn hình, chiến binh khôi giáp và pháp sư áo xanh biến mất cùng một lúc, để lại Tô Liễu bần thần, một lúc sau mới khẽ nói: “Tạm biệt…”

Cô mở giao diện bạn bè, định thêm Kiêu Dương Tự Hỏa vào danh sách, ngập ngừng vài giây, cô lại kiên quyết đóng giao diện rồi chuyển sang UT. Cuộc họp gia tộc tất nhiên là để bàn về nhiệm vụ tìm cờ quốc gia.

Sau khi ban bạc thận trọng, cả gia tộc quyết định chia làm bốn nhóm cùng Tô Liễu làm nhiệm vụ. Sau này trong lúc làm nhiệm vụ khó khăn hoặc bị người chơi khác chơi xấu thì sẽ chia quân làm bốn ngả khiến đối thủ không nắm được hành tung của họ. Ngoài ra, vì Tiểu Ngược đẳng cấp còn thấp, nên từ giờ tới thứ bảy, những lúc Tô Liễu không thể lên mạng, các thành viên khác trong gia tộc sẽ giúp cô luyện cấp. Đặc biệt, nếu nảy sinh tình huống trong lúc làm nhiệm vụ khống chế thời gian, Doanh Vũ phải giúp cô hoàn thành.

Đương nhiên, Tô Liễu hoàn toàn đồng ý. Cô vui vẻ báo lại mật khẩu của nick Tiểu Ngược cho Lão Đại và sung sướng out khỏi game.

Giờ đã là tháng sáu, mười mấy ngày nữa sẽ thi học kỳ. thời gian này nếu cô lại ra sức tập trung vào việc luyện cấp rồi thi trượt, thì người mẹ vốn rất nhân hậu của cô sẽ nổi cơn thịnh nộ, đập vỡ máy tính và cho cô một trận nhớ đời, thực tế phủ phàng!

Do đó, cô sinh viên Tô Liễu biết thân biết phận, ngoan ngoãn vùi đầu trên thư viện và trong phòng tự học.

Có điều, vừa mới giao mật khẩu xong đã xảy ra bao nhiêu chuyện lớn nhỏ.

Tối hôm đó, Doanh Vũ gửi tin nhắn cho Tô Liễu.

“Ha ha, Tiểu Ngược, mình đã báo thù giúp cậu. Hôm nay ra ngoài gặp bà cô Yêu Tinh cùng với gã chồng, hình như vừa bị quái chà đạp một trận, phơi thân giữa hoang dã. Mình bỏ tiền để hồi sinh tại chổ cô ta mà cô ta không đồng ý. Nhưng gả chồng lại bằng lòng. Thế là, mình vô cùng sung sướng giết thêm gã này một lần nữa, ngay trước mặt cô vợ. Ha ha ha, đã quá đi…

Cái gã Chiến Ngự Lâm Lâm đó sau khi bị giết lại còn hỏi mình tại sao. Mẹ kiếp, đúng là óc bả đậu. Trong cơn tức giận lồng lộng của bà cô già Yêu Tinh, mình đã thỏ thẻ bảo với gã rằng: Vì quá yêu nên mới làm tổn thương nhau.

Sau đó bà cô Yêu Tinh nổi cơn ghen.

Mẹ kiếp, loại đàn bà vừa xấu tính lại vừa xấu nết, không hiểu sao cóa người thích cho được. Nhân Yêu như mình đây cũng còn hơn cô ta cả vạn lần.”

Chín giờ tối, Tô Liễu đăng nhập vào trò chơi. Khi nhân vật vừa mới xuất hiện tại một góc của thôn trang, cô đã lóe mắt bởi bộ Bạch Ngân Chiến Giáp lộng lẫy mà Tiểu Ngược khoác lên mình. Nhìn level 107, Tô Liễu vui mừng định gửi tin nhắn cho Doanh Vũ. Đột nhiên có một luồng bạch quang xẹt qua, rồi một chiến binh oai phong lẫm liệt xuất hiện ngay bên cạnh cô.

“Tiểu Ngược”, Chiến Ngự Lâm Lâm add một icon mặt cười, “Nàng nâng cấp nhanh quá!”.

Vốn không thích những lời đường mật, Tô Liễu nghĩ một hồi rồi gõ: “Tàm tạm.”

Màn chào hỏi coi như đã xong, cả hai đứng lặng thinh nhìn nhau.

Trên kênh gia tộc, Xuy Phong đang hô hào các chị em khác cùng đi đánh quái, Tô Liễu dạ một tiếng nhưng chưa rời đi ngay. Cô hơi nheo mắt, lặng lẽ quan sát chàng chiến binh trẻ tuổi trước cổng lữ quán.

Lâm Lập Triệt hiền lành, ít lời, hiếm khi chủ động nói chuyện với con gái. Gần nhà nhau, cũng đã từng nói thích cô, và điều quan trọng nhất là, cô… không sợ cậu ta.

Tô Liễu đã từng nghĩ rằng, chỉ cần như thế là có thể nắm tay nhau đi hết cuộc đời.

Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng về quê, tìm một công việc ổn định và làm đám cưới. Thỉnh thoảng cãi vã, cô sẽ tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ, sau đó hai người lại làm lành nhờ những lời khuyên bảo của cá bậc cao niên trong khu phố. Rồi họ tiếp tục sống những ngày tháng ngọt ngào, cùng chứng kiến cảnh tứ thân phụ mẫu ngày một già đi.

Có điều, hạnh phúc nhỏ nhoi này chỉ do mình cô tưởng tượng mà thôi.

Tô Liễu bĩu môi mỉm cười.

“Lâm Lâm, ngươi thích Yêu Tinh ở điểm gì?” Cô ngồi xuống cạnh cậu ta và bất ngờ hỏi.

“Ồ!” Chàng chiến binh trầm ngâm, chậm rãi đáp: “Cũng không biết nữa, thấy cần ở bên nhau thôi.”

“Vì sao?” Tô Liễu hỏi.

“Bởi vì…” Sau một chuỗi chấm lửng, Chiến Ngự Lâm Lâm đột nhiên gửi một chuỗi dài: “Ta đã có hành động sai lầm, mà đàn ông thì cần phải chịu trách nhiệm.”

Hành động sai lầm… đàn ông… chịu trách nhiệm.

Tô Liễu mơ hồ hiểu ra sự việc.

Với tâm trạng khó tả, cô đành gửi một icon mặt cười: “Có vẻ như câu chuyện của chúng ta đã đi quá xa.”

“Ha ha, không sao. Tiểu Ngược, không biết vì sao ta rất thích nói chuyện với nàng, cảm giác như ta nói gì nàng cũng hiểu vậy.” Trong kênh chat riêng liên tiếp hiện ra các chuỗi tin nhắn. “Mặc dù đã nói chuyện nhiều lần, nhưng ta chưa một lần trực tiếp xin lỗi nàng. Tiểu ngược, vụ việc hôm quốc chiến, ta thật sự có lỗi.”

“Ồ!” Tô Liễu thong thả đáp: “Việc gì đã qua thì đừng nhắc tới nữa. Dù sao hôm nay ta cũng đã ra tay báo thù rồi.”

“Hóa ra nàng giết ta để báo thù thật sao? Ha ha, chẳng nói sớm, ta lại cứ tưởng là…”

“??”

“Là nàng thích ta.”

Phù!!! Tô Liễu phì cười.

Doanh Vũ đáng chết, không biết đã nói với Tiểu Triệt những gì để cậu ta… lại thành ra như thế này.

Vội vã nói câu “Tạm biệt”, Tô Liễu ôm mặt nức nở.

Trong lòng buồn bã, Tiểu Ngược tham gia game này đã gần một tháng, bao nhiêu lần nói chuyện cùng với Chiến Ngự Lâm Lâm cũng chỉ sơ sài, xã giao. Vậy mà, Doanh Vũ chỉ cần một ngày đã khiến mối quan hệ thay đổi nhanh tới mức này. Điều này có nghĩa là gì nhỉ? Lẽ nào cô không có sức hấp dẫn với cậu ta? Hay là Tiểu Triệt và Doanh Vũ có duyên với nhau.

Nghĩ tới đây, Tô Liễu bất chợt rùng mình.

Các thành viên gia tộc đang đánh BOSS Địa Hạ Ma Thành, thu thập Ám Kim Thạch Thảo.

Trong số các trang bị của trò anh hùng, Ám Kim là thứ trang bị tốt nhất, được chia làm ba loại: tăng cường, vô địch và toàn mĩ. Mở một hòm bảo bối có giá hai đồng sẽ có cơ hội nhận được Ám Kim loại tăng cường còn hai loại kia thì nhất thiết phải chế tác từ Ám Kim Tăng Cường.

Tất cả các trang bị bằng Ám Kim đều có tính bổ trợ, nếu được phát huy có thể tăng thêm cho người chơi từ 20 đến 30 cấp.

Sau khi tới Địa Hạ Ma Thành, Tô Liễu mới biết thuộc tính của bộ ngân giáp lấp lánh mà cô mặc là Ám Kim Tăng Cường.

Doanh Vũ đã chi 140 tệ để mua bảy mươi chiếc chìa khóa mở hòm bảo bối.

“Tiểu Thích, cậu lại vung tay quá chán rồi!” Tô Liễu nhắn, “Đã bảo là không tiêu tiền của bố mẹ nữa cơ mà.”

“Tô Tô, hôm nay mình đột nhiên nghĩ tới một điều. Có vẻ như chúng ta quen nhau đã lâu, thế mà mình chưa tặng trang bị cho cậu bao giờ.” Kênh chat PM bật ra hai dòng tin nhắn.

“Haizz, cái hồi bọn mình gặp nhau trong trò Ngụy Tấn Phong Lưu, ông già tịch thu mọi loại thẻ ngân hàng khiến mình nghèo tới mức chẳng nghĩ gì đến việc tặng cậu quà. Nghĩ lại, mẹ kiếp, thật buồn cười.”

“140 tệ cơ đấy!” Tô Liễu không có thời gian cùng cậu ta hoài niệm. Cô lẩm bẩm: “Đủ để người ta ăn mấy bữa cơm, mua tới yến hoa quả, hoặc thuê N cuốn sách…”

Cố Phi cười ha ha, không nói thêm gì nữa.

Cậu ta không dám nói với Tô Liễu, số tiền bỏ ra để mua bộ y phục này chỉ là con số nhỏ. Sau đó, để nâng lực công kích của ttrang bị lên 12%, cậu còn bỏ ra hai nghìn tệ đi đập sao và mười ba nghìn tệ mua Ám Kim Bảo Thạch. Cậu dự định, ngày mai sẽ nâng thuộc tính của bộ trang phục Ám Kim lên vô địch.

Trò chơi lần này, lúc đầu cậu không chuyên tâm, mang danh Nhân Yêu cũng chỉ vì muốn tìm Tô Tô thôi.

Kể ra cũng lạ, khi còn cãi cọ ồn ào trong trò ngụy tấn, quan hệ chỉ như bạn hơi thân một chút. Lúc đó cô không chịu lấy cậu ta, cậu ta liền lấy và đổi liên tục vài vợ, thế rồi không còn cả thời gian chat chit hay làm nhiệm vụ cùng cô nữa. Cho đến khi cô đột nhiên biến mất khỏi trò chơi, cậu mới cảm thấy trống vắng và không còn tinh thần làm việc.

Cảm giác cứ như thiếu thứ gì đó, cả ngày trống rỗng, cảm giác này gần đây mới chấm dứt, kể từ khi tìm lại được cô.

“Tô Tô”, cậu ngắm nhìn nữ chiến binh đang sải bước xung quanh BOSS và hỏi nhỏ: “Cậu hiện đang học ở trường nào?”

“Đại học H, còn cậu?”

“!!!!!!!!!!” một dãy dài các dấu chấm than. “Mình học ở trường W, bọn mình rất gần nhau đấy. Tô Tô, chúng ta ở cùng một thành phố, cuối tuần này mình sẽ tới tìm cậu!”

Sáng thứ bảy, nắng chưa gay gắt, Tô Liễu nhét chiếc ô vào túi xách rồi chuẩn bị ra cổng phía Tây đón khách. Trước lúc ra khỏi cửa, cô bị Ngô Yên níu lại hỏi thăm: “Nói mau, trang điểm đẹp thế này để đi gặp Thanh Mai Trúc Mã hay đại ca Tây Môn Khanh hả?”

Tô Liễu tỏ ra vô cùng tự hào đáp: “Nhầm rồi em ơi, hôm nay chị diện thế này, là để đi gặp bạn trên mạng!”

“Bạn trên mạng?” Ngô Yên bị nghẹn bởi chính nước miếng của mình. “Tô Liễu, cậu lại còn dám đi gặp cả bạn mạng nữa sao?! Chẳng phải ngày nào cậu cũng bảo mình là trên đó toàn lũ con trai mặt mụn vì thức đêm à?”

“Đúng thế!” Tô Liễu vừa rút tay ra vừa nói: “Hôm nay chị phải đi kiểm chứng tính xác thực của suy luận này.”

“Cô bé đáng thương, mấy hôm nay học nhiều quá nên mụ cả đầu rồi đây này.” Ngô Yên xoa đầu cô, giống như xoa đầu một con chó tội nghiệp. “Thôi được, việc đầu tiên cần làm là xem chứng minh thư của chàng mặt mụn, rồi dùng di động chụp ảnh gửi về đây. Cứ nữa tiếng chị sẽ gọi cho em một lần, nếu một lần không nghe máy là chị báo cảnh sát đấy!”

Về tuổi tác, Tô Liễu lớn hơn Ngô Yên, nhưng bình thường cả hai đều thích tự xưng mình là chị, còn lúc cần nhờ vả thì gọi người kia là tiểu thư. Nói chung xưng hô rất loạn. Vậy nên Tô Liễu ấp úng một hồi mới trả lời: “Uh… thế cũng được.”

Ký túc cô gần cổng Tây nhất, nhưng cũng phải mất bảy phút mới ra tới nơi.

Ngay từ xa, cô đã nhìn thấy một anh chàng rất ấn tượng đang đứng đút hai tay vào túi, dưới gốc ngô đồng bên đường.

Trời tháng sáu rất nóng, cậu ta mặc một chiếc phông trắng tay và quần ngố, chiếc túi vải thô màu xanh nước biển vắt chéo qua vai.

Tô Liễu vờ rút di động ra gọi, thấy cậu ta tìm điện thoại trong túi để nghe liền tiến thẳng lại gần.

Thế giới mạng thật ra cũng không khác gì đời thật. Cho dù đã quen biết nhiều năm và đã từng gặp mặt nhưng cả hai vẫn có vẻ ngượng ngùng.

“Tiểu Thích, cậu đợi lâu chưa?” Cô đứng cách cậu ta khoảng một mét, làm như hỏi bâng quơ.

“Chưa lâu.” Cậu ta đáp lại một cách lịch sự.

Ồ, Tô Liễu chẳng biết nói gì hơn. Rồi cả hai đứng nhìn nhau một hồi. đột nhiên Cố Phi bật cười ha hả: “Tô Tô, mình nhớ đã nói với cậu là nhà mình ở đây rồi mà. Sao cậu không nói cậu học ở đại học H. Nếu không, với tính cách thổ dân, mình đã có thể tiếp đón cậu chu đáo.”

“Mình tưởng cậu sẽ thi đại học ở nơi khác.” Tô Liễu cũng cười cười.

“Mình cũng muốn thế, nhưng thi không đỗ, mà điểm sàn của đại học ở đây lại thấp.” Cậu ta vừa cười hì hì vừa giải thích.

“Cũng phải. Cái năm thi lại, mình cũng bị ép đi học vẽ, vì khối năng khiếu mĩ thuật có điểm sàn thấp.” Tô Liễu nhớ lại cảnh ba năm về trước, khi cả nhà ra sức động viên năng khiếu vẽ vời của mình. Bất giác thấy xấu hổ: “Vì thế, chúng ta đều là những kẻ sa cơ lỡ bước.”

“Gặp nhau rồi thì cứ thoải mái đi, nào, bắt tay cái!” Cậu ta chìa tay ra, “Lần thứ hai gặp mặt, kính mong được chỉ giáo, mình là Cố Phi!”

“Mình là Tô Liễu.” Cô nhanh chóng vui vẻ trở lại, vừa cười vừa đập đập bàn tay của cậu bạn. Nhưng nụ cười bỗng dưng đông cứng lại trên mặt khi cô nhìn thấy chiếc Buick đỗ lại ven đường. Tô Liễu rụt tay về, vội vàng nói với Cố Phi: “Anh trai mình đến, lát nữa đừng gọi nick của mình nhé!”

“Ừ.” Cố Phi gật đầu, nhìn theo ánh mắt Tô Liễu, thấy một thanh niên cao to từ trên xe bước xuống.

Ánh nắng sớm vàng tươi chiếu rọi khuôn mặt điển trai và những sợi nắng vàng dệt thành tấm áo choàng bao phủ lên vóc dáng kiêu hãnh.

Anh rảo bước rất nhanh, chỉ hai ba bước chân đã tiến lại gần.

“Anh Thịnh Hoan, thật trùng hợp!” Tô Liễu dũng cảm ngẩng cao đầu chào anh.

“Anh với bạn có chút việc đi ngang qua đây, thấy em nên xuống hỏi thăm tình hình.” Sở Thịnh Hoan mỉm cười, âu yếm nhìn cô gái cao chưa tới vai mình, vui vẻ giải thích.

Hôm nay cô diện váy ngắn cổ tim màu trắng hôm trước, tóc tém sau gáy loăn xoăn tựa đóa hoa. Nhìn Tô Liễu ngây thơ trong sáng, xinh xắn trẻ trung và muôn phần duyên dáng.

Sở Thịnh Hoan cười rạng rỡ: “Liễu Liễu hôm nay xinh quá!”

Tô Liễu từ nhỏ đã lớn lên trong những lời tán dương, khen ngợi, nhưng lẽ ra cũng thấy bình thường. Tuy nhiên lời khen lại kèm theo ánh mắt trìu mến khiến cô thấy… cảm giác… như muốn nghẹn thở.

Haizz, giá mà anh đừng khen thì hơn, Tô Liễu mặt mày đau khổ nghĩ. Khó khăn lắm cô mới cảm giác bớt căn thẳng hơn một chút.

Lại một lần nữa thất bại trước phản xạ có điều kiện của mình, Tô Liễu cúi gằm, nhìn chân mình, giả bộ ngượng ngùng cười hi hi hai tiếng.

“Anh Thịnh Hoan đang có việc bận ạ?” Tô Liễu “đuổi khéo” Thịnh Hoan sau một hồi suy nghĩ.

“Ừ.” Thịnh Hoan khẽ nắm chặt hai tay, mắt gườm gườm nhìn Cố Phi đang đứng bên cạnh, định hỏi lai lịch cậu ta. Chợt phía sau vang lên giọng nói vui vẻ: “Tiểu Thịnh, gặp người quen sao không giới thiệu?”

Giọng nói này… nghe rất hay! Tô Liễu ngẩn đầu, nhìn về phía có tiếng nói. Một chàng trai cao cao gầy gầy đang đứng chếch phía sau anh Thịnh Hoan. Anh ta có đôi mày ngài và ánh mắt sáng, miệng cười tủm tỉm. Ăn mặc đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ cao sang quyền quí, cảm giác anh ta mới di dự tiệc về và vẫn còn phảng phất mùi rượu vang,mùi nến thơm.

Vẻ bề ngoài thật khiến cho người ta có cảm giác an toàn! Tô Liễu thầm nghĩ. Lạ thật, sao anh Thịnh Hoan lại có một người bạn như thế này nhỉ? Bạn của anh ấy chẳng phải toàn mấy kẻ mắt đeo kính đen, cơ bắp cuồn cuộn hau sao? Giống hồi cô bắt gặp

Trong lúc Tô Liễu còn đang nhớ lại, đã nghe thấy tiếng Thịnh Hoan: “Liễu Liễu, lại đây, giới thiệu với em đây là… chú Khâu Kiêu Dương.”

Khâu Kiêu Dương… Kiêu Dương Tự Hỏa? Tô Liễu đứng nghệch ra.

Chú sao?! Hi hi, anh Thịnh Hoan với cô đúng là có thần giao cách cảm.

“Cháu chào chú ạ.” Tô Liễu ngẩng đầu, ngoan ngoãn chào.

“Chào em gái.” Khâu Kiêu Dương chẳng hề ngại ngùng, nheo mắt cười lại.

Anh ta vốn có cặp mắt đào hoa với đuôi mắt dài, lúc hơi mỉm cười trông lại càng quyến rũ.

Đám trẻ con quanh nhà Tô Liễu đứa nào cũng kháu khỉnh, nên cô chẳng lạ gì các nam thanh nữ tú. Nhưng so với chàng công tử này, họ có phần kém cuống hút.

“Cậu này là?” Sở Thịnh Hoan cắt ngay nụ cười của Khâu Kiêu Dương bằng cách chỉ vào Cố Phi và hỏi Tô Liễu.

“Cậu ấy là Cố Phi, bạn em.” Tô Liễu nhanh nhẹn đáp.

“Chào cậu, tôi là Sở Thịnh Hoan.” Anh hơi quay mặt sang phía Cố Phi.

“Em chào anh… Thịnh Hoan, chào… chú Kiêu Dương ạ.” Cố Phi nói theo cách xưng hô của Tô Liễu. Nét mặt của cậu ta có vẻ rất lạ, nữa như nghi hoặc nữa như vừa biết được điều gì đó. Rồi cậu quay sang tô liễu cười đau khổ và cầu cứu kiểu trẻ con.

“Tiểu…” cậu vừa mở miệng gọi thì tay đã bị Tô Liễu nhéo cho một cái đau điếng.

Động tác của Tô Liễu mạnh đến nỗi mọi người quay sang nhìn cô chăm chăm. Cô nhanh trí, nghiêm giọng nói với cố phi: “Không được gọi tớ là Tiểu Tô Tô.” Giọng nói nhỏ nhẹ, nũng nịu kiểu thiếu nữ, lại hơi có chút giận hờn.

Rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.

Có tiếng khẽ phì cười: “Em gái, đừng dữ dằn như thế, bạn trai em sẽ không thích đâu.” Khâu Kiêu Dương cất tiếng trêu chọc, anh ta vừa nói xong, mặt Tô Liễu đã tái xanh.

Bề ngoài cô vẫn mỉm cười tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng trong lòng chỉ muốn ngay lập tức có thể đăng nhập vào game và giết Kiêu Dương Tự Hỏa… một nghìn lần.

Đồ đáng ghét! Giống hệt cô em Yêu Tinh lắm chuyện. Nói gì không nói lại nói ngay câu đó!

“Bạn trai?” Sở Thịnh Hoan nắm chặt hai quả đấm hơn nữa, đến nỗi mu bàn tay chuyển cả sang màu trắng. ánh mắt lạnh như thép lướt qua khiến Tô Liễu bất giác co rúm người, vội vã xua xua tay thanh minh: “Không phải, không phải cậu ấy đâu.”

“Ờ, không phải… thì tốt.” Sở Thịnh Hoan đột ngột buông lời, còn khuôn mặt anh tuấn của cậu bạn Cố Phi thì lại hết xanh lại tím.

“Liễu Liễu, giờ anh và bạn phải đi có việc.” Sở Thịnh Hoan làm như khong chú ý đến vẻ mặt ảo não của Cố Phi. Anh khoan khoái gật đầu chào cậu ta rồi đi, vừa đi được hai bước, lại quay gót và hạ thấp giọng hỏi: “Tối nay ăn cơm cùng anh nhé?”

“Không được, bọn em sắp thi rồi.” Tô Liễu lo lắng đáp.

“Vậy thôi, hai đứa ôn tập bài cho tốt, trước lúc nghỉ hè nhớ bảo anh một câu, anh đưa em về nhà.” Anh cẩn thận dặn dò.

Tô Liễu ậm ừ vâng dạ, mãi đến khi chiếc Buick khuất xa, cô mới thở phào và quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu bạn Cố Phi đang nhìn mình nghi hoặc: “Tô Tô, khai thật mau, anh trai cậu và ông chú vừa rồi có quan hệ như thế nào với Thịnh Thế Hoan Đằng và Kiêu Dương Tự Hỏa trong trò anh hùng? Còn nữa, cậu thà bị cả thế giới truy sát chứ quyết không chịu để lộ danh phận Tiểu Ngược là sao?”

Tô Liễu có phần luống cuống. Biết nói sao bây giờ!

Dù rằng rất ưa giữ thể diện, song trước sự truy hỏi của cậu bạn lắm chiêu Cố Phi, Tô Liễu cũng đành cung khai mọi chuyện, sau một hồi đắn đo. Nào ngờ, khi cô kể đến đoạn mình bị bỏ rơi, nên có ý định lên mạng để cưa kéo Tiểu Triệt, Cố Phi liền sung sướng cười nhạo trên nỗi đau khổ của cô.

“Cậu cũng thật ấu trĩ, cưa cẩm cái tên ngốc ấy trong game thì ích lợi gì? Còn nữa, cậu bảo là để chọc tức Yêu Tinh, nhưng mình chỉ thấy ngày nào cậu cũng bị đuổi chạy khắp thế giới thôi.” Cố Phi nói như đi guốc trong bụng Tô Liễu. “Thà rằng cậu nói rõ thân phận của mình để anh Thịnh Hoan ra tay giúp đỡ. Ha ha, để xem lúc đó Yêu Tinh Áo Choàng sẽ xoay sở thế nào.” Cố Phi thông minh lờ đi cái tên Kiêu Dương Tự Hỏa cũng như việc anh ta mê mẫn sắc đẹp của Tô Liễu.

Chưa gặp còn có thể nói này nói nọ. Nay đã trực diện với con người Tự Hỏa, ngay cả Cố Phi vốn rất tinh vi cũng phải thừa nhận, trông chàng khác hẳn bọn con trai háo sắc bình thường. Ngoài ra, thái độ cũng rõ ràng chỉ coi Tô Liễu như một cô em gái.

“Không được”, Tô Liễu nghiêm túc nói, “Con người ta ai cũng biết phản kháng một khi bị tổn thương, nhưng mỗi người mỗi khác. Tớ muốn tìm cách cướp lại Lập Triệt, đơn thuần vì thấy ghét thái độ hợm hĩnh, cậy tiền, cậy thế của Yêu Tinh. Tớ muốn chọc ả, để xem tình cảm hai người thắm thiết tới đâu. Giả như thật sự gắn bó, coi như tớ bỗng dưng muốn chết. Giả như hai người chia tay, tớ có quyền vứt trả lại yêu tinh những gì ả đã nói. Kể ra cũng chẳng có nghĩa lí gì, nhưng làm thế tớ sẽ thấy thanh thản hơn.”

“Tô Tô, theo tớ, cậu hoàn toàn không yêu Chiến Ngự Lâm Lâm.” Cố Phi cười hì hì lắc lắc đầu. “Thôi được, tùy cậu. Cho dù cậu làm gì, lão gia cũng ủng hộ.”

Lão gia? Cách xưng hô khiến Tô Liễu bật cười. “Thực ra gần đây, tớ đã vui hơn nhiều rồi. Giờ tớ chỉ muốn kiến quốc thành công, đánh bại nước Tề rồi bắt bỏ rọ bà cô Yêu Tinh đem giễu phố mà thôi.”

“Tô Tô, anh Thịnh Hoan của cậu làm nghề gì mà trông ngầu thế?”

“Hình như quản lí bất động sản gì đấy, nhưng không phải xã hội đen đâu, cậu yên tâm.”

“Tớ thấy anh ấy đối với cậu rất tốt, hay là kéo anh ấy về phía tụi mình. Đệ nhất cao thủ toàn server, quá tuyệt!”

“Không được, Tề quốc là do anh Thịnh Hoan, Kiêu Dương Tự Hỏa cùng các bạn bè khổ công xây dựng. Anh ấy không thể bỏ, xét cả về tình lẫn lí, mà không giúp được chúng ta, anh ấy càng thêm khó xử.”

“Cậu thật la biết nghĩ cho người khác, hic hic.”

Cố Phi theo Tô Liễu đi về phía trường. Nhưng mới đi được vài bước, cậu lại buột miệng: “Phía sau người đàn ông thành công có bóng dáng một người con gái chịu khó. Nhưng phía sau người đàn bà thành công cần có bóng dáng vô số người đàn ông vừa chịu khó vừa thành công. Tô Tô này, nếu cậu thật sự muốn làm nữ vương, thì nên nói rõ thân phận với anh Thịnh Hoan.”

“Không bao giờ.” Tô Liễu lườm Cố Phi rồi lên giọng: “Cậu chớ có nói năng lung tung đấy. Nếu tớ bị bại lộ thân phận, tớ sẽ cắt đứt tình cảm chị em với cậu luôn.”

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Phi chuyển từ trắng sang đen: “Ai là chị em với cậu hả?”

Tô Liễu mím môi cười, không thèm để ý tới cậu ta, tung tăng đi về phía trước.

Mặt trời đã lên đỉnh ngọn cây. Hai cái bóng một thấp một cao đổ dài trên con đường lát đá đen. Trông hệt như Tiểu Ngược và Doanh Vũ trong trò chơi, người thong thả đi trước, kẻ hối hả theo sau.