Kiều Cận Nam là con trai thứ ba Kiều gia .

Phía trên anh còn có hai anh trai là Kiều Cận Đông và Kiều Cận Tây, đáng tiếc hai người tuổi nhỏ đã mất sớm, cho nên khi Kiều Cận Nam chào đời, anh được cả nhà cưng chiều, chỉ hận không nâng tới trời xanh.

Ngô Khánh Phân nghĩ rằng con trai được cưng chiều tất nhiên không thể sống trong nhung lụa cả đời, nhưng không thành vấn đề, tam thiếu gia Kiều gia có tư cách này, dù yêu thương cưng chiều như thế nào, cũng không lo lắng Kiều Cận Nam phá gia, nếu có thể làm Kiều gia lụn bại cũng là con trai của bà có bản lĩnh.

Nhưng Kiều Cận Nam trưởng thành không giống như bà tưởng tượng.

Không giống nhiều đại thiếu gia sống phóng túng mê muội hương sắc, không biết trời cao đất rộng, ngược lại anh trở thành người cuồng công việc, hơn nữa theo thời gian càng trở nên kiêu ngạo, ngoài một người bạn là Mạnh Thiểu Trạch, còn lại đều là bạn bè trên thương trường.

Sau khi tốt nghiệp liền tiếp quản Kiều thị tới nay, giá cổ phiếu của Kiều thị liên tục tăng lên, hoạt động trong nhiều lĩnh vực, đạt nhiều thành tựu, chỉ vài năm người trong ngành ca ngợi anh là kỳ tài.

Đương nhiên khi nói chuyện với Ngô Khánh Phân luôn là thái độ kiêu ngạo, tính cách kiêu ngạo cũng không phải xấu, theo bà có ít người có thể xứng làm bạn với con trai bà.

Kiêu ngạo với người ngoài thì không nói, nhưng cũng mặt lạnh đối với con trai mình là sao?

Từ giọng nói của cháu trai, Ngô Khánh Phân nhạy cảm đoán được có điều gì đó không bình thường, gọi điện thoại hỏi dì Hồ, quả nhiên hai cha con có mâu thuẫn, ngay lập tức bà gọi ngay cho Kiều Cận Nam.

"Cận Nam, con tức giận với một đứa bé năm tuổi làm gì? Trẻ con phải dỗ dành, con hò hét nó cái gì?"

"..."

"Mặc dù năm đó là ta ôm nó về, nhưng con cũng xem kết quả giám định, 99. 999% cùng quan hệ huyết thống, có người bố nào như con xem con trai như kẻ địch?"

"..."

"Mạc Mạc đi theo con nhất định đã chịu nhiều uất ức, con thử chọc giậnn bảo bối tâm can của ta lần nữa? Ngay lập tức ta sẽ đem hình của con cùng Mạc Mạc gửi cho các tạp chí lá cải ."

"..."

"Cho con 24 giờ, dù là mâu thuẫn gì, tốt nhất con phải dụ dỗ Dĩ Mạc vui vẻ, nếu không ngày mai lên trang đầu!"

"..."

Ngô Khánh Phân hiểu rõ con trai mình, tìm kiếm thông tin Kiều Cận Nam trên mạng thì có rất nhiều, nhưng không có hình, tin tức về cuộc sống riêng tư lại càng hiếm.

Bà cũng quen việc độc thoại một mình, nói xong lời muốn nói liền tự ngắt điện thoại.

Kiều Cận Nam cầm điện thoại, day day mi tâm.

Trên thương trường anh có thể hô mưa gọi gió, nhưng lại không có kinh nghiệm đối phó với trẻ con.

Anh đứng lên, lấy báo cáo giám định trong ngăn kéo ra, năm đó Ngô Khánh Phân ôm Kiều Dĩ Mạc còn đỏ hỏn trở lại, đem báo cáo vỗ xuống bàn: "Đừng cho là ta không biết ở Paris con đã làm chuyện tốt gì, sao cháu trai Kiều gia có thể cho người khác nuôi? Bất kể con có thừa nhận đứa con trai này không, Ngô Khánh Phân ta thừa nhận người cháu này!"

Không phải anh không biết gần đây Kiều Dĩ Mạc canh cánh trong lòng vì báo cáo này. Nhưng anh cho rằng không cần thiết phải giải thích cho một đứa trẻ năm tuổi. Anh không có thói quen lấy lòng người khác nên chỉ có thể gạt Kiều Dĩ Mạc sang một bên, kết quả cu cậu càng cố chấp, nằm trong phòng một mình, không thèm mở cửa.

Anh dựa vào ghế, năm ngón tay thon dài gõ vào mặt bàn theo tiết tấu, ánh đèn chiếu sáng một bên gò má, con ngươi thâm trầm lóe sáng, một lúc lâu, anh cầm điện thoại nhấn một dãy số,

Đỗ Nhược đang ở nhà sắc thuốc, cô không ngờ lại một lần nữa nhận được điện thoại của Kiều Cận Nam.

Cô kiểm tra ba chữ "Kiều Cận Nam", cô biết hai người không cùng một thế giới nên càng muốn tránh xa anh ta, cho nên sau khi Kiều Dĩ Mạc xuất viện, cô cố ý tránh Dĩ Mạc, không muốn mối quan hệ thân thiết hơn. Một là cô không muốn Kiều Cận Nam hiểu lầm cô gần gũi đứa nhỏ là có mưu đồ, hai là từ trước đến giờ đối với những thứ quyền quý, xa hoa cô tránh còn không kịp.

Quả nhiên, kết nối điện thoại, câu Kiều Cận Nam nói đầu tiên, giọng điệu mang theo châm biếm: "Đỗ tiểu thư, chúc mừng cô đã đạt được mục đích."

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận: "Kiều tiên sinh, có lời gì xin ngài nói thẳng, nếu không người ngu dốt như tôi không hiểu thâm ý của tiên sinh."

Kiều Cận Nam cười lạnh một tiếng: "Ồ? bây giờ tôi chính thức muốn mời Đỗ tiểu thư tới gia sư tại nhà cho Dĩ Mạc, tiền lương tùy cô quyết định."

Kiều Cận Nam nhấn mạnh hai chữ "Muốn mời", trong lòng Đỗ Nhược bốc lửa giận: "Thật ngại quá Kiều Tiên Sinh, tôi không có hứng thú với công việc này."

"Bây giờ Đỗ tiểu thư từ chối cũng không được."

"Anh có ý gì?"

"Ý tôi là Kiều gia không dễ trêu chọc."

"Tôi không có ý trêu chọc Kiều gia, cho dù anh là..."

"Đỗ tiểu thư không cần ra vẻ thanh cao, tiền lương sẽ không làm cô thất vọng."

"Anh..."

"Chiều nay sáu giờ rưỡi, tài xế sẽ đón cô. Tin rằng Đỗ tiểu thư không làm tôi thất vọng."

Kiều Cận Nam ngắt điện thoại, để Đỗ Nhược ở đầu bên kia giận ngiến răng nghiến lợi.

Rốt cuộc là ai ra vẻ thanh cao đây?

Đúng là người không biết phân biệt đúng sai phải trái, chỉ biết ra lệnh cho người khác! Không hiểu sao anh ta lại sinh ra Kiều Dĩ Mạc đáng yêu, hiểu chuyện như thế.

Cuối cùng phải tới nửa đêm Đỗ Nhược mới tiêu tán hết cơn giận, nếu như ngày mai có người tới đón cô, cô đành miễn cưỡng chấp nhận. Vì nếu không đi chính là ra vẻ thanh cao, không chừng anh ta lại nghĩ cô lạt mềm buộc chặt, chi bằng cô tự khoác lên mình tội danh "Có mục đích khác", dù sao buổi tối cô không cần phải ở lại chăm sóc Tần Nguyệt Linh, gần đây cô thôi việc nên đang túng tiền!

Vì vậy hôm sau, Đỗ Nhược vô cùng thản nhiên lên xe.

Kiều Dĩ Mạc nhìn thấy cô nên tâm tình rất High.

"Chị Hoa nhỏ, bố mời chị đến gia sư phải không?"

Đỗ Nhược cười khổ, xoa xoa đầu của cu cậu: "Đúng vậy..."

Nếu đã gia sư, thì không thể giống khi ở trong bệnh viện chỉ ngồi chơi cùng cu cậu, Đỗ Nhược đem hết khả năng, không chỉ dạy tiếng Pháp cô còn phụ đạo một số môn khác.

Dù sao cu cậu mới được năm tuổi, nói "gia sư" thật ra cũng không khác cùng chơi trò chơi là bao.

Đỗ Nhược gia sư một thời gian, mỗi ngày sau chín giờ rưỡi Kiều Dĩ Mạc đi ngủ thì công việc của cô kết thúc, tới bây giờ cô chưa gặp lại Kiều Cận Nam, cô từ từ buông lỏng đề phòng, hơn nữa càng tiếp xúc lâu ngày, cô càng ngày càng yêu mến Kiều Dĩ Mạc, đối với Kiều Cận Nam thì càng ngày càng bất mãn.

"Trước đây, ngày nào bố cũng về trễ như thế?"

"Đúng vậy, công việc của bố rất bận rộn." Kiều Dĩ Mạc đang vùi đầu tô tranh.

"Ở nhà một mình, nếu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”

"Em là con trai!" Kiều Dĩ Mạc vỗ ngực: "Không sợ!"

Đỗ Nhược bật cười.

"Hơn nữa, không phải bây giờ có chị Hoa nhỏ ở đây sao? Dù thế nào bố vẫn yêu em nhất, trước kia bố không thích người lạ tới nhà." Kiều Dĩ Mạc cười đắc ý.

Kiều Dĩ Mạc nghĩ, bố luôn cao cao tại thượng, nhưng vẫn yêu cu cậu, nếu không sao chị Hoa nhỏ có thể tới gia sư cho cu cậu, vì vậy cu cậu không nhỏ mọn tính toán với bố cái vụ báo cáo giám định nữa.

"Chị Hoa nhỏ nhìn xem, bức tranh này thế nào?" Kiều Dĩ Mạc giơ bức tranh vừa vẽ xong.

Ba người, người bên trái rất cao, tóc ngắn, miệng hình chữ “ – “ , Đỗ Nhược không nhịn được bật cười, ngay cả Kiều Dĩ Mạc cũng biết bố là người không hay cười, người bạn nhỏ đứng giữa, không cần phải nói chính là Dĩ Mạc, người bên phải đang nắm tay người bạn nhỏ...

Kiều Dĩ Mạc viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bên cạnh "Tiểu thư Paris" .

"Tại sao lại là tiểu thư Paris?"

Kiều Dĩ Mạc nghiêng đầu, cu cậu đã quên "Paris" chỉ tên một thành phố.

Cu cậu cúi người tẩy xóa, viết một chữ nhỏ bên cạnh – mẹ .

"Bố sẽ không thích bức tranh này." Bố sẽ không thích nhắc tới mẹ.

Đỗ Nhược gật đầu: "Tại sao trên mặt hai mẹ con đều có hai chấm đen..."

Kiều Dĩ Mạc ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, chỉ vào khuôn mặt của mình: "Là má lúm đồng tiền. Chú Mạnh nói bố không có lúm đồng tiền nhưng em lại có, nhất định là di truyền từ mẹ."

Đỗ Nhược nhìn cu cậu, lập tức nở nụ cười.

"A, chị Hoa nhỏ cũng có hai má lúm đồng tiền!"

Đúng là Đỗ Nhược có má lúm đồng tiền, nhưng không rõ lắm.

"Chị Hoa nhỏ tô màu giúp em đi!" Kiều Dĩ Mạc chú ý vào bức tranh, lấy một hộp màu nước từ trên bàn sách.

Đỗ Nhược nhìn nhìn, không biết là người nào mua hộp màu nước này.

Sau khi tô màu xong, tay hai người đầy màu nước, tóc Đỗ Nhược cũng dính màu.

Đỗ Nhược dẫn Kiều Dĩ Mạc đi rửa tay, gột cả tóc, vì màu nước khô sẽ rất phiền toái.

Biệt thự của Kiều Cận Nam rất rộng rãi, một phòng vệ sinh còn lớn hơn phòng trọ của cô, ngay cả dầu gội cũng được nhập khẩu từ Pháp, còn rất trùng hợp, là nhãn hiệu cùng mùi hương Đỗ Nhược thích dùng nhất khi cô còn ở Pháp.

Cô nhớ này nhãn hiệu này không được nhập khẩu vào trong nước, mà dầu gội thì không được chuyên chở bằng máy bay.

Đúng là xa đọa!

Đỗ Nhược không suy nghĩ nhiều, gội đầu xong liền vội vàng dỗ Kiều Dĩ Mạc ngủ.

Lúc xong xuôi mọi việc, cô muốn về nhà thì đã khá trễ. Cô không ngờ lại chạm mặt Kiều Cận Nam ở phòng khách.

Trong không khí đầy mùi rượu, áo khoác và cà vạt rơi trên sàn nhà, anh ta nằm vật ra ghế sô pha, áo sơ mi mở vài cúc, tay gác lên trán, chắc là không thoải mái, chân mày còn khẽ nhíu.

Đỗ Nhược rón rén đi qua phòng khách, muốn lặng lẽ rời đi.

Trước khi đi còn quay đầu lại liếc nhìn.

Căn phòng tràn ngập ánh đèn rạng rỡ, không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Dì giúp việc đã về nhà, Kiều Cận Nam lại uống nhiều rượu mà nằm trên ghế sô pha ngủ một đêm, nếu như ngã bệnh chẳng phải Kiều Dĩ Mạc lại xui xẻo?

Đỗ Nhược trần trừ một lát liền quay lại, nhặt áo khoác lên, khom lưng đắp cho anh.

Kiều Cận Nam vô cùng tuấn tú, lúc này hai mắt nhắm nghiền, khí thế bức người thu liễm một chút, cô mới có dũng khí quan sát kỹ. Mi mắt sâu, sống mũi cao, môi khẽ mím lại, cơ thể rắn chắc sau lớp áo sơ mi, Đỗ Nhược quan sát có chút thất thần, mái tóc mới gội xong từ trên bả vai trượt xuống, rơi xuống gò má Kiều Cận Nam.

Đỗ Nhược giật mình, vội vàng đứng dậy, nhưng tay bất ngờ bị giữ chặt.

Trong giấc mộng Kiều Cận Nam trở về năm tháng ở Paris, trong đêm yên tĩnh, chỉ có mùi hương vấn vương mê hoặc.

Nửa tỉnh nửa mê, một mùi hương quen thuộc làm không khí dễ chịu, trên mặt ngứa ngứa làm anh tỉnh táo lại, theo bản năng muốn níu giữ.

Đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, theo bản năng cô giãy giụa, nhưng mới vừa lui hai bước, cô liền bị một lực lôi kéo về phía trước, chân lảo đảo mất thăng bằng, ngã nhào vào Kiều Cận Nam.